Đọc truyện Tiền Nhiệm Vô Song – Chương 96: Một Trong Lục Thần Tướng (2)
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
– ———————
Trên thân Hỏa Phượng có mười người đang đứng, người cầm đầu mặc áo bào màu đỏ, eo buộc dây gấm màu vàng tím, sắc mặt trầm tĩnh, băng lãnh.
Nghe nói Nhị gia Dương Chân phái tâm phúc đến đây, Hoành Đào lúc này thấy Thần Thú Hỏa Phượng đến liền đoán được người tới là ai, Quách Kỵ Tầm!
Nghe đồn Nhị gia Dương Chân vốn là tu sĩ ở thế gian, từng tu luyện ở một ngọn núi gọi là Mi Sơn dưới thế gian, mà cùng tu luyện ở Mi Sơn đó còn có sáu người khác, bởi vì trường kỳ lui tới nên sinh ra tình cảm, bảy người kết nghĩa kim lan, danh xưng Mi Sơn Thất Thánh.
Dương Chân sau vì trừ ma có công nên phi thăng Tiên giới, sáu người bạn bên cạnh cũng vì hiệp trợ có công, cùng nhau phi thăng.
Bảy người lấy Dương Chân cầm đầu ở Tiên giới đi từng bước một tới hôm nay. Sáu người làm bạn Dương Chân đến nay chính là tâm phúc của Dương Chân, mà Quách Kỵ Tầm này là người thứ nhất.
Hoành Đào ổn định tâm thần, phi thân tới gần Hỏa Phượng, cảm thấy nhiệt độ cao đập vào mặt, lơ lửng chắp tay hành lễ.
– Ti chức tổng vụ quan thành Bất Khuyết Hoành Đào, tham kiến Thần Tướng!
Ánh mắt Quách Kỵ Tầm lạnh lẽo lướt qua bốn phía, hỏi.
– Lạc thành chủ đâu?
Lạc Thiên Hà mặc xác những người này, huống chi phẩm cấp hắn tương đương Quách Kỵ Tầm, đều là nhị phẩm tiên quan Tiên Đình, bởi vậy không tới đón tiếp, nhưng Hoành Đào lại không thể nói như vậy, cung kính trả lời.
– Thành chủ đang trong phủ đợi đại giá của Thần Tướng.
Đám người sau lưng Quách Kỵ Tầm đều nhìn về phía hắn.
Quách Kỵ Tầm vung tay lên, Hỏa Phượng phóng lên tận trời, kéo lấy đuôi lửa huyễn lệ phi hành trên không thành Bất Khuyết…
– Đó là Thần Thú Hỏa Phượng sao?
– Hẳn là nó, có thể tắm trong liệt diễm tự nhiên phi hành khẳng định là Thần Thú, có thể khống chế Thần Thú không phải người bình thường, xem ra có đại nhân vật tới thành Bất Khuyết chúng ta.
Bên ngoài cửa hàng tái chế Quan thị, hai tên tiểu nhị nhìn lên không trung, chỉ trỏ.
Đại nhân vật đột nhiên tới? Quan Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn xem không trung, trong lòng sầu lo khó tiêu.
Hỏa Phượng tắm trong ánh lửa huyễn lệ lăng không phi hành lập tức kinh động đến người trong thành, mọi người nhao nhao chạy ra ngoài ngẩng đầu quan sát, nhìn thấy cảnh tượng Thần Thú phi hành trên không, bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
– Lâm huynh, mau nhìn bên ngoài.
La Khang An đang ở trong phòng của Lâm Uyên quát to, chạy nhanh đến cửa sổ giúp Lâm Uyên kéo màn cửa ra.
Lâm Uyên đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa lạnh lùng liếc hắn một cái, hắn đang tu luyện, La Khang An lại không chào hỏi xông vào, đây là sự tình phạm vào kỵ húy, La Khang An thân là tu sĩ hẳn phải biết đạo lý này mới đúng.
Bất quá chuyện đã xảy ra, Lâm Uyên có thể làm gì, thu thập La Khang An ngay tại chỗ?
Cũng không biết La Khang An đang chỉ trỏ gì ở ngoài cửa sổ, đứng dậy đi tới, thuận theo tay La Khang An chỉ nhìn về phía không trung, sau khi nhìn thấy cái gì, con ngươi trong nháy mắt co rụt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hỏa Phượng đang bay nhanh trên không trung.
La Khang An cười hắc hắc, chỉ điểm đen trên trời nói.
– Ta lúc trước còn làm thần vệ Tiên Đô từng gặp qua đầu Hỏa Phượng này, tọa kỵ một trong Lục Thần Tướng của Đãng Ma cung, Quách Kỵ Tầm, Quách Kỵ Tầm thế nhưng là tâm phúc của Nhị gia Dương Chân, là quan lớn của Tiên Đình, đại nhân vật tầm này vậy mà tới thành Bất Khuyết, cũng không biết tới làm gì, chẳng lẽ bởi vì chuyện phát sinh bên này?
Lâm Uyên nhìn chằm chằm Hỏa Phượng trên không trung, trầm mặc không nói, nhớ tới lời Trương Liệt Thần hôm qua…
– Thần Thú Hỏa Phượng?
Tần Nghi đứng trước cửa sổ cũng bị kinh động lẩm bẩm một câu.
Bạch Linh Lung.
– Vâng, xem ra có đại nhân vật đến thành Bất Khuyết ta.
Tần Nghi.
– Hỏi thăm một chút là ai, nhìn xem có cần bái kiến một chút hay không.
– Được.
Bạch Linh Lung đáp ứng.
Ánh mắt Tần Nghi trong nháy mắt dừng lại, thấy được Lâm Uyên cùng La Khang An đang đứng ở cửa sổ…
Phủ thành chủ, Mộc Thanh Nhu đang đứng tại cửa ra vào chính sảnh nhìn về phía không trung, kinh nghi bất định, đột nhiên hỏi.
– Người nào tới đây?
Tiên giới không chỉ có một con Hỏa Phượng, không giống Hoành Đào biết người nào tới, cho nên không cách nào phán đoán người đến là ai.
Nàng sở dĩ ở đây cũng bởi vì bên thành Bất Khuyết xảy ra chuyện như vậy, bên này còn bắt người của nàng, nàng cũng cố ý đến đây làm rõ tình huống.
Lạc Thiên Hà cùng đi bên lạnh lùng trả lời.
– Quách Kỵ Tầm!
“A!”
Mộc Thanh Nhu giật mình không nhỏ.
– Tâm phúc của Nhị gia, một trong Lục Thần Tướng Đãng Ma cung, Quách Kỵ Tầm?
Nàng biết nhân vật này, nhưng chưa bao giờ thấy qua, Tiên giới mênh mông, Lục Thần Tướng cũng không thể tùy ý chạy loạn, nàng chỉ có hân hạnh gặp qua một vị trong đó, cũng chưa gặp qua những người còn lại, cho nên không biết.
Lạc Thiên Hà không có lên tiếng, không có phủ nhận chính là thừa nhận, Mộc Thanh Nhu quay đầu đưa mắt nhìn, lại phát hiện thần sắc vị này tựa hồ có chút không quá hoan nghênh.
Thật tình không biết há lại chỉ có không quá hoan nghênh, trong lòng Lạc Thiên Hà thậm chí có chút phẫn nộ, Dương Chân phái ai trong Lục Thần Tướng đến đây không được, hết lần này tới lần khác lại phái Quách Kỵ Tầm đến, không biết có ý gì.
Nguyên nhân tức giận rất đơn giản, công pháp Quách Kỵ Tầm tu hành vừa vặn khắc chế công pháp hắn tu hành!
Chờ một chút, Hỏa Phượng lượn một vòng trên bầu trời thành Bất Khuyết bay tới bên này, thẳng đến phủ thành chủ.
Sau khi đi vào trên không, bá một tiếng, mười ba bóng người từ trên trời giáng xuống, ánh mắt Quách Kỵ Tầm ngừng lại trên thân Lạc Thiên Hà, dẫn mười ba người đi tới, khí thế bất phàm.
Lạc Thiên Hà đứng bất động trên bậc thang, Mộc Thanh Nhu lại bước nhanh xuống bậc thang, tiến lên hành lễ.
– Thành chủ Thiên Cổ thành, Mộc Thanh Nhu bái kiến Thần Tướng.
Luận cấp bậc, nàng mới là tứ phẩm tiên quan, mà Quách Kỵ Tầm là nhị phẩm, nên bái kiến, huống chi lai lịch bối cảnh Quách Kỵ Tầm không thể coi thường.
– Không cần đa lễ!
Quách Kỵ Tầm khẽ nâng tay, trên khuôn mặt âm trầm băng lãnh lộ ra mỉm cười, nhẹ gật đầu, liền đi qua bên người nàng, mười hai người khác cũng bọc qua hai bên người nàng mà đi.
Mộc Thanh Nhu quay đầu, chỉ thấy Quách Kỵ Tầm đứng dưới cầu thang chắp tay.
– Lạc thành chủ, nhiều năm không thấy, vẫn tốt chứ.
Lạc Thiên Hà đáp lời.
– Nhờ phúc của các người, còn rất tốt. Ngươi đột ngột đến đây, không biết muốn làm gì?
Quách Kỵ Tầm.
– Đột ngột? Đãng Ma cung cùng Đấu Túc Tinh Cung đã bàn qua, túc chủ không biết ta sẽ đến bên này?
Nhìn ra đối phương không vui, cho nên hỏi như vậy, đối phương phái tổng vụ quan đi nghênh đón, làm sao lại không biết có người tới.
Lạc Thiên Hà.
– Tới thì tới, không biết đến đây có chuyện gì?
Thái độ này làm cho Mộc Thanh Nhu có chút kinh ngạc, ngày thường chỉ biết vị này lúc trước là nội thần của tiên cung, là người bên cạnh Đế Hậu, về sau không biết làm chuyện gì sai nên bị giáng chức đến tận đây, thường ngày coi như thất thế, cũng không có xem chức nhị phẩm của đối phương ra gì, hôm nay mới phát hiện lực lượng Lạc Thiên Hà tựa hồ vẫn như cũ.
Chuyện Lạc Thiên Hà lúc trước chống đối Đế Quân phát sinh trong nội bộ tiên cung, những người hiểu rõ tình hình cũng sẽ tuyên bố ra bên ngoài.
Quách Kỵ Tầm.
– Lạc thành chủ cứ đứng trên cao nhìn xuống trước mắt bao người cùng ta đàm luận chuyện quan trọng cơ mật như vậy?
Mặt Lạc Thiên Hà không thay đổi xoay người tiến vào bên trong, Quách Kỵ Tầm lúc này mới dẫn người đi vào.
Mộc Thanh Nhu cũng nghĩ đi theo vào nhìn xem, ai ngờ bị người của Quách Kỵ Tầm canh giữ trước cửa ra vào người đưa tay cản lại, thái độ khá lịch sự, chỉ nói cơ mật chuyện quan trọng không nên có người dự thính, xin mời Mộc thành chủ thứ lỗi.
Mộc Thanh Nhu đành phải lúng túng lui ra, thỉnh thoảng quay đầu, ngẫu nhiên còn ngẩng đầu nhìn Hỏa Phượng đang xoay quanh trên không trung một chút.
– Nói đi, chuyện gì?
Lạc Thiên Hà đi đến chính giữa đại sảnh dừng bước, quay người lại hỏi.
Quách Kỵ Tầm thấy đối phương không thấy có chút dáng vẻ đãi khách nào cũng không giận, bình tĩnh nói.
– Nghe nói thành Bất Khuyết liên tiếp phát sinh đại án, không biết có việc này không?
Lạc Thiên Hà.
– Thật có việc này, lòng người khác nhau, các nơi phát sinh một chút ân oán hoặc báo thù trên lợi ích không phải rất bình thường?
Quách Kỵ Tầm.
– Hẳn không đơn giản như vậy. Dám giết thành vệ, còn có thể làm việc như vậy, cái này không giống như lợi ích ân oán phổ thông, đây không phải cách làm bình thường của phỉ đồ, người bình thường cũng không có lá gan lớn như vậy, không có trải qua chút hun đúc, chưa chắc dám làm ra những chuyện như thế nào, huống chi còn rất thong dong, có thể thấy được là người rất kinh nghiệm. Căn cứ kinh nghiệm Đãng Ma cung ta nhiều năm giao thủ cùng một số người, nó càng giống tác phong của dư nghiệt tiền triều.
Lạc Thiên Hà lập tức thốt ra một câu.
– Căn cứ kinh nghiệm của ta, mặc kệ các nơi đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần Đãng Ma cung nguyện ý, tùy thời đều lấy mọi chuyện có liên hệ cùng dư nghiệt tiền triều, cài cái nón này lên, Đãng Ma cung có thể danh chính ngôn thuận tham dự.
Quách Kỵ Tầm.
– Lạc thành chủ suy nghĩ nhiều.
Lạc Thiên Hà.
– Là ta nghĩ nhiều rồi? Chẳng lẽ chưa từng có chuyện đó?
Quách Kỵ Tầm trầm giọng nói.
– Làm chuyện gì đều khó tránh khỏi sẽ có chút tì vết, không ai có thể không sai lầm tuyệt đối.
Lạc Thiên Hà hừ lạnh liên tục.
– Túc chủ Giác Túc Tinh Cung tiền nhiệm, đường đường là nhất phẩm đại quan của Tiên Đình, Đãng Ma cung nói giết liền giết, ký ức lão phu vẫn còn rất mới mẻ, các ngươi cho ra một câu sai lầm liền muốn xóa xí hết mọi tì vết của mình?