Tiền Nhiệm Vô Song

Chương 27: Lạc Thiên Hà tức giận!


Đọc truyện Tiền Nhiệm Vô Song – Chương 27: Lạc Thiên Hà tức giận!

Phan thị ở thành Thiên Cổ bá đạo như vậy? Trực tiếp chạy đến gây sự ở tổng bộ Tần thị? Một đám người thuộc kênh trực tuyến, bao gồm cả Chu Lỵ, đều là hai mặt nhìn nhau.

Tần Nghi nhíu mày, đóng lại bản hợp đồng trên tay, sau đó đưa lại cho Chu Lỵ, đứng lên nói lời xin lỗi:

“Tiểu thư Chu Lỵ, có chút chuyện phiền phức, còn về chuyện hợp đồng, chỉ sợ muốn tạm dừng.”

“…”

Chu Lỵ đi theo, hỏi:

“Chuyện gì thế?”

Tần Nghi nói:

“Một lời khó nói hết, tóm lại người bên Phan thị quấy rối. Ngươi có thể không biết, Phan thị thế lớn, Tần thị ta không cách nào so sánh, nhìn tình huống trước mắt, ta chỉ sợ khó thoát thân trong khoảng thời gian ngắn. Bằng không ngươi đi về trước, ta sẽ mau chóng giải quyết chuyện này, trong vòng mười ngày nửa tháng sẽ cho người câu trả lời, đến lúc ấy chúng ta lại chải chuốt hợp đồng lần nữa, sau đó chính thức ký kết, ngươi thấy thế sao?”

“…”

Chu Lỵ cũng bất lực, nàng ta cũng thấy tình hình trước mắt, mắt thấy sắp ký kết hợp đồng, mắt thấy sắp thành công hợp tác, bỗng nhiên có người gây chuyện, đẩy lùi sự việc một chút đến tận nửa tháng sau, nếu như sau nửa tháng vẫn chưa giải quyết xong thì sao, làm thế nào bây giờ? Đoán chừng cả thành Bất Khuyết cũng không tìm thấy khách hàng nào có tài lực lớn hơn Tần thị.

Nhưng mà nàng ta có thể nói cái gì? Bản thân là bên bị động, cũng không thể bảo Tần Nghi mặc kệ người khác, chỉ chú ý đến chuyện của mình.

Chu Lỵ thử nói:

“Bằng không ta ra ngoài nói chuyện với tiểu thư Phan, cho chúng ta chút thời gian xử lý chuyện này trước.”

Trên phương diện buôn bán, nàng ta căn bản không cùng một đẳng cấp với Tần Nghi, cho nên Tần Nghi muốn đối phó cũng là dư xài, thở dài nói:

“Tiểu thư Chu Lỵ, thôi bỏ đi, muốn nàng ta cho chút thời gian cũng vô dụng, nếu Phan thị nhất quyết muốn làm khó dễ, Tần thị ta chỉ sợ ngay cả phí tổn cũng không trả nổi cho ngươi, ký kết khế ước này chẳng có tác dụng gì, chi bằng ngươi cho ta xử lý tốt chuyện này. Chuyện giữa Tần thị và Phan thị, các ngươi đừng có tham dự vào, tránh cho bị liên lụy vô cớ, các ngươi chờ một chút, ta đi một lúc sẽ trở về.”

Nàng bỏ lại đám người Chu Lỵ đang trợn tròn mắt rời đi, có người vô vọng nhìn nhau, một đêm bận rộn đến bây giờ, lại sắp trở thành dã tràng xe cát?

Mai Diễn trong nhóm người nghiêm mặt đi sang một bên, lấy ra điện thoại trốn trong một góc, thấp giọng liên hệ với người nào đó.

Người liên hệ chính là tổng quan thành Bất Khuyết – Hoành Đào, đây vốn là trách nhiệm của gã, có tình huống gì bất lợi thì ngay lập tức thông báo cho Hoành Đào, bên kia có thể kịp thời xử lý.

Lần này Bạch Linh Lung không tiếp tục đóng cửa, đứng ngay cửa ra vào, chú ý đến hành động của Mai Diễn.

Ngoài phòng, Tần Nghi đối mặt Phan Lăng Vân, nói:

“Thực sự có lỗi, để cho tiểu thư Phan phải đợi lâu, xin mời! Chúng ta sang phòng khác thương nghị.”

Nàng đưa tay mời đối phương rời đi.

Phan Lăng Vân đưa tay cản nàng lại, nói:

“Không vội, không biết vị khách quý nào đang ở trong phòng?”


Tần Nghi đáp:

“Không liên quan gì đến ngươi, chúng ta vẫn nên thương nghị chuyện của chúng ta là được.”

Phan Lăng Vân nói:

“Thế nào, khách quý đang ở đây, không giới thiệu cho ta nhận biết một chút sao?”

Tần Nghi nói:

“Không cần giới thiệu, ngươi chắc hẳn cũng biết, chúng ta vẫn nên chuyển sang nơi khác nói chuyện đi.”

Phan Lăng Vân nói:

“Nếu như nhận biết, vậy ta muốn hỏi thăm một chút, chào hỏi một câu cũng không được sao?”

Đối phương càng không muốn cho mình gặp, vậy thì nàng ta càng phải gặp. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu đối phương không cho gặp, người tới khẳng định đang trốn tránh nàng ta, hiện giờ nàng không thấy người, sau đó lại không cách nào gặp mặt, đến lúc đó ngay cả ai tham dự cũng không biết.

Tần Nghi cũng đưa tay ngăn cản nàng ta, nói:

“Tiểu thư Phan, chuyện của chúng ta đừng liên lụy những người khác.”

Phan Lăng Vân đáp:

“Nếu ta nhất quyết muốn gặp thì sao?”

Tần Nghi lập tức thay đổi sắc mặt, quát:

“Phan Lăng Vân, nơi này là Tần thị, cho ngươi thể diện mà ngươi không cần, còn muốn ta phải ra tay ở chỗ này hay sao?”

Cho người trong phòng nghe được những lời này là đủ, Bạch Linh Lung thuận tay đóng cửa lại, đồng thời ra hiệu cho người giữ cửa, tránh việc người trong phòng muốn đi ra.

Bạch Linh Lung đi tới sau lưng Tần Nghi, đưa tay chấm một cái ở sau lưng nàng, đồng nghĩa với việc ra hiệu, biểu thị đã ổn thỏa.

Phan Lăng Vân nói:

“Không đến mức phải ra tay chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn khai chiến với Phan thị ta? Ngươi có thể gánh chịu hậu quả sao? Ta cho rằng, hay là vẫn nên biết điều một chút!”

Hai người công phu võ mồm ở đây, đối chọi gay gắt, không ai nhường ai!

Mà lúc này trong phủ thành chủ, Hoành Đào đứng bên người Lạc Thiên Hà rời đi một chút, ngay cửa ra vào nghe đầu dây điện thoại kia nói một lượt, sau đó nhanh chóng trở lại bên người Lạc Thiên Hà, nói:

“Thành chủ, Chu Lỵ đang ký hợp đồng với Tần Nghi thì xảy ra chuyện.”

Lạc Thiên Hà hơi ngẩn người, nói:

“Chẳng lẽ Tần Nghi đổi ý hay sao? Chẳng lẽ nha đầu này không biết phía sau Chu Lỵ là ta? Không phải chứ.”


Hoành Đào bày tay ra, nói:

“Không phải, là Phan Lăng Vân của Phan thị ở thành Thiên Cổ, nàng ta dẫn người chạy đến gây sự với Tần thị, xông đến chỗ ký hợp đồng ở tổng bộ Tần thị. Phan Lăng Vân bày ra thái độ rất cường thế, cũng rất ác liệt, Tần Nghi không dám động vào Phan thị, đành phải bỏ dỡ công việc ký kết. Không cần phải nói, Phan thị tám chín phần xông tới là vì chuyện Cự Linh Thần. Hiện giờ bọn người Chu Lỵ không biết phải nên làm gì cho phải.”

“Dẫn người đến gây sự? Bọn hắn muốn làm gì?”

Lạc Thiên Hà cười tươi, ngay cả răng cũng lộ ra ngoài, hai mắt híp lại, nói:

“Lá gan không nhỏ, chạy đến gây sự ở thành Bất Khuyết ta, làm chút mua bán kiếm tiền lời, thật đúng quên mất bản thân là ai. Xem ra lão phu bày ra thái độ quá ôn hòa, dẫn đến người khác chỉ chỏ ở phía sau cũng thôi đi, bây giờ ngay cả buôn bán cũng chạy đến làm càn ở chỗ của lão phu. Được, được lắm!”

Hoành Đào biết vị này đang tức giận, hơn nữa còn là vị này coi trọng vụ giao dịch làm ăn lớn thứ nhất nữa, chuyện này có khác gì đánh mặt? Không tức giận mới là chuyện lạ.

Gã lập tức nói:

“Ta lập tức cho người đi xử lý.”

Lạc Thiên Hà nghiêng đầu sang, nói:

“Ngươi tự mình dẫn người đi xử lý, không nên khách sáo!”

Hoành Đào có hơi do dự, nói:

“Phía sau nàng ta là Phan thị, vẫn có chút người ở Côn Quảng Tiên Vực, chuyện này có hơi…”

Lạc Thiên Hà lạnh nhạt liếc một cái, nói:

“Cho nên có thể tùy ý làm bậy ở thành Bất Khuyết ta hay sao?”

Hoành Đào giật mình, lập tức chắp tay lĩnh mệnh nói:

“Vâng!”

Tiếp đó gã nhanh chóng rời đi, bước ra ngoài cửa vung tay lên, gọi đến mấy chục người, cùng nhau bay vút lên trời.

Một đám người mặc giáp bạc Tiên Đình chạy thẳng đến Tần thị, Hoành Đào dẫn người trực tiếp xông vào trong.

Người bên trong Tần thị nhìn thấy tổng quan tự mình dẫn người tới, lập tức mau chóng nhường đường, không một ai dám cản, đồng thời không hiểu chuyện gì xảy ra.

Hai nữ nhân đối chọi ngày càng kịch liệt gần như vạch mặt, Bạch Linh Lung lấy ra điện thoại nhận một cuộc gọi xong, thầm tính thời gian một chút, sau đó mới bước lên thông báo với Tần Nghi, nói:

“Hội trưởng, tổng quan Hoành Đào tự mình dẫn người tới, ta có cần đi nghênh đón hay không?”

Lời này vừa nói ra, hiện trường tĩnh lặng trong nháy mắt.


Tần Nghi cảm thấy ngoài ý muốn, không những tới nhanh như vậy, mà ngay cả Hoành Đào cũng đích thân đến đây, nàng nhìn Phan Lăng Vân với ánh mắt đầy ẩn ý.

Phan Lăng Vân đã tắt nắng, ánh mắt hơi đảo loạn, quay người nói:

“Chúng ta đi thôi.”

Tần Nghi lạnh nhạt nói:

“Tiểu thư Phan, người vẫn còn ở trong phòng, ngươi không phải nhất quyết muốn gặp hay sao?”

Phan Lăng Vân quay đầu nhìn nàng chằm chằm, nói:

“Tần Nghi, nếu như ngươi không biết điều, vậy đừng trách Phan thị ta.”

Tần Nghi nhếch miệng vẻ lên một vòng cung.

Bọn người Phan Lăng Vân vừa mới đi đến ngã rẽ bỗng đứng hình, nhìn thấy một đám người mặc giáp bạc Tiên Đình nhanh chân chạy đến, người đi đầu chính Hoành Đào.

Hai bên chắn đường của nhau.

Hoành Đào đi đến trước mặt đám người này, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phan Lăng Vân.

Phan Lăng Vân vội vàng hành lễ, nói:

“Ra mắt Hoành tổng quản.”

Hoành Đào mặt không đổi sắc, nói:

“Các ngươi đến đây làm gì?”

Phan Lăng Vân cung kính, đáp:

“Một chút chuyện trên phương diện làm ăn, đến nói chuyện với Tần thị.”

Hoành Đào tin lời nàng nói mới là chuyện lạ, người nằm vùng của gã ngay tại đây, mắt thấy tai nghe, tiện nhân này còn dám giở trò lừa gạt, gã cũng không khách sáo nữa.

Đùng! Hoành Đào phất tay tát nàng ta một cái.

Phan Lăng Vân bị đánh méo mặt không quên đưa tay ngăn cản, cản lại Câu Tinh ở sau lưng muốn ra tay.

Hai người đúng thật là rất biết phối hợp ăn ý.

Hoành Đào lạnh nhạt quét với phía Câu Tinh trong nháy mắt, ánh mắt hiện rõ ý lạnh.

Câu Tinh giật mình, gã nhìn thấy Phan Lăng Vân bị đánh, trong vô thức muốn bảo vệ nàng ta mà thôi, ngay tức khắc hiểu bản thân đã lỗ mãng lẫn liều lĩnh.

Nhưng mà phản ứng cũng đã chậm, hành động mạo phạm của gã lập tức bị thành vệ bao vây, đao thương kề sát vào lồng ngực cùng với gác trên cỗ của gã.

Mấy người tiến lên ra tay ngay tức khắc, Câu Tinh bị đè nằm rạp xuống mặt đất, ăn một trận tơi bời.

Câu Tinh bị đánh hộc máu nhưng không dám phản kháng, sau cùng cả người bị nhấn trên mặt đất, kéo lê lết rời đi.

Phan Lăng Vân có chút gấp, vội nói:

“Tiên quan…”


Đùng! Hoành Đào trở tay tát thêm một cái vang dội.

Phan Lăng Vân nói:

“Chỉ là hiểu lầm…”

Đùng! Hoành Đào không nghe giải thích, thuận tay tát thêm một cái.

Nói chuyện là bị đánh, Phan Lăng Vân không còn dám mở miệng, nhưng mà Hoành Đào không vì thế bỏ qua, một bạt tay nối tiếp một bạt tay, tiếng thanh thúy vang lên liên tiếp.

Phan Lăng Vân bị đánh miệng mũi đầy máu lung lay sắp đổ, sau đó hai tên thành vệ tiến lên đón đỡ.

Trong tiếng tát đùng đùng, Phan Lăng Vân đã bị đánh ngơ ngẩn.

Nàng ta dẫn đến đám người kia, từng người đều câm lặng như hến, ai nấy cũng nơm nớp lo sợ cất thành tiếng, chỉ biết đứng nhìn nàng ta bị đánh, không dám nhúc nhích.

Bọn người Tần Nghi ngay góc rẽ thờ ơ lạnh nhạt nhìn một màn này.

Trên cơ bản mọi chuyện đều nằm trong tính toán của nàng, biết chuyện kênh trực tuyến rất được sự chú ý của Lạc Thiên Hà, nàng cũng đã đoán được hôm qua Phan Lăng Vân và Triệu Nguyên Thần đến tìm mình, thế là nàng bỏ ra một số tiền lớn để kênh trực tuyến bên phía đài truyền hình đặt trọng tâm vào lần ký kết này.

Lạc Thiên Hà cũng để ý kênh trực tuyến vừa khai trương đã nhận được vụ giao dịch đầu tiên, cho nên không cho phép người nào gây chuyện, kết quả thế nào ai cũng đoán được.

Đây là nàng bày ra ván cờ, kết quả thu được khá chấn động, cũng có chút vượt ngoài ý muốn, không ngờ Hoành Đào sẽ đích thân đến đây, hơn nữa còn tự mình ra tay, ngay cả một câu giải thích từ Phan Lăng Vân cũng không nghe.

Bởi vậy có thể thấy Lạc Thiên Hà tức giận đến nhường nào!

Mãi đến lúc máu tươi rơi tí tách xuống đất, khuôn mặt Phan Lăng Vân đã sưng đến mức không còn nhìn ra, nàng ta ngất đi thì Hoành Đào mới thu tay lại, phất tay ra hiệu cho người mang nàng ta đi, hai tay gác phía sau lưng, quát lên:

“Bắt hết cho ta!”

Một đám thành vệ xông lên phía trước, bắt giữ đám người Phan thị ngay tại chỗ, ai có ý định phản kháng đều sẽ bị đánh, cho nên rất biết điều.

Bọn hắn đều biết hậu quả nghiêm trọng của việc phản kháng, đó chính là tìm đường chết, chống lệnh bắt sẽ bị kết án tử hình, một khi chết thì cái gì cũng hết, giơ tay đầu hàng ít ra còn có thể giữ mạng.

Hoành Đào đi qua từ trong đám người hỗn loạn, bước đến trước mặt Tần Nghi, hỏi:

“Bọn người Chu Lỵ có sao không?”

Tần Nghi cúi thấp người, đáp:

“An toàn.”

Nàng liếc nhìn tình hình một chút, nói:

“Chỉ là một chút tranh chấp, tổng quản lăng liệt như vậy, có hơi quá mức hay không?”

Hoành Đào đáp:

“Ngươi không cần quan tâm, ta sẽ xử lý chuyện này, sẽ không liên quan đến người. Bọn người Chu Lỵ đâu rồi?”

Gã không có nói là ý của Lạc Thiên Hà.

Tần Nghi quay người chỉ về căn phòng đang đóng chặt kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.