Trong tích tắc khi Vương Lâm bước vào trong đại điện, sắc mặt Đạo Cổ hoàng tôn tái nhợt, theo tiềm thức lui lại phía sau vài bước, hai mắt nhìn chằm chằm vào Vương Lâm!
Vương Lâm, nếu trẫm chết thì nữ tử này cũng phải chết! Ngươi sao dám giết trẫm! Trẫm có Cổ Đạo Đại Thiên Tôn bảo vệ, trong thiên hạ ai cũng không giết được ta. Ta là hoàng tôn của Đại Thiên Tôn!
Vương Lâm không nhìn Đạo Cổ hoàng tôn cũng không nhìn lão già mặc hoàng bào sắc mặt âm trầm bên cạnh hắn mà nhìn Tống Trí, nhìn nữ tử cho hắn cảm giác quen thuộc này. Sự điên cuồng trong mắt Vương Lâm có vẻ nhu hòa. Hắn đi về phía khí tức hắn đã đi tìm mấy ngàn năm nay.
Nhưng vào lúc này, phía trước Vương Lâm nhất thời xuất hiện những hư ảnh. Đám hư ảnh này như sương khói, sau khi xuất hiện liền lao thẳng tới Vương Lâm.
Vương Lâm giống như không nhìn thấy. Trong mắt hắn chỉ có Tống Trí đã dung nhập tàn hồn của Uyển nhi. Vừa cất bước, thân thể lập tức xuất hiện tiếng nổ bùng bùng. Cùng với tiếng nổ này. Một thân ảnh bỗng nhiên bị bức ra, thân ảnh này vừa xuất hiện liền lập tức phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân trên dưới tràn ngập khe nứt, lập tức tan rã.
Trong chớp mắt, phía trước Vương Lâm đã xuất hiện hơn mười thân ảnh. Nhưng không có một người nào có thể chống lại được hắn, đều đồng thời tử vong. Vương Lâm đã đứng bên cạnh Tống Trí hai mắt đang lộ vẻ mê man.
Nữ tử này ngẩng đẩu nhìn Vương Lâm. Mở miệng như muốn nói điều gì nhưng lại quên mất lời nói, chỉ nhìn khuôn mặt Vương Lâm vừa xa lạ vừa mơ hồ quen thuộc.
Hắn là ai vậy… nàng là ai… ta là ai… Nếu ta là nàng thì Thường Di, Đông Mai là ai…
Thần sắc nữ tử này lộ vẻ thống khổ. Hai tay ôm đầu, đau đớn tới thân thể run rẩy.
Hai mắt Vương Lâm lộ vẻ đau lòng, tay phải giơ lên bỗng nhiên điểm về phía sau một cái. Lập tức phía sau liền truyền tới tiếng kêu thê lương thảm thiết. Một thân ảnh nhân cơ hội đánh tới nhưng chưa kịp hiện thân thì đã bị một chỉ của Vương Lâm xuyên qua đầu bị cuốn đi chết ngay tức khắc.
Đừng sợ, ta không biết Thường Di, Đông Mai là ai nhưng ta biết nàng là Lý Mộ Uyển. Nàng là thê tử của Vương Lâm ta cả đời tìm kiếm, đã mấy ngàn năm rồi!
Vương Lâm nhìn nữ tử trước mặt nhẹ giọng nói.
Trong nháy mắt khi nữ tử này nghe được ba chữ Lý Mộ Uyển, nàng khẽ kêu lên một tiếng kêu thống khổ. Trong đầu nàng có tiếng răng rắc như gương bị vỡ nát. Giống như cái tên này đối với nàng mà nói mang một lực lượng kỳ dị khiến nàng có cảm giác quen thuộc từ linh hồn. Tựa như cái tên này mới chính là tên chính thức của nàng!
Lý Mộ Uyển… Lý Mộ Uyển… Tống Trí… Ta rốt cục là ai…
Nữ tử này bởi đau đớn mà rơi nước mắt.
Vương Lâm nhìn về Đạo Cổ hoàng tôn phía sau, lúc này ánh mắt tàn độc vừa lóe lên đang muốn cử động thì bên tai hắn lại nghe thấy tiếng hừ lạnh của Vương Lâm.
Một tiếng hừ lạnh này như sấm sét ầm ầm khiến Đạo Cổ hoàng tôn kêu lên một tiếng bi thảm, thất khiếu chảy máu, ôm đầu lùi lại phía sau mấy bước. Tay phải Vương Lâm nhanh chóng giơ lên bỗng nhiên điểm vào mi tâm nữ tử này một cái. Giọt Hồn Huyết của Cổ Tổ dung hợp trong thân thể Vương Lâm bỗng nhiên lan ra một tia theo ngón tay hắn tiến vào trong cơ thể nữ tử này. Trong nháy mắt khi tia Hồn Huyết này nhập thể, thân thể nữ tử này run rẩy lên.
Một sợi tơ ẩn hiện như có như không từ thiên linh của nữ tử này lan ra, nối tiếp với Đạo Cổ hoàng tôn phía sau Vương Lâm.
Không chút do dự, tay trái Vương Lâm giơ lên hướng về phía sợi tơ đó chém một nhát!
Dưới một động tác này, sợi tơ kia liền đứt thành hai đoạn!
Trong nháy mắt khi sợi tơ này bị chặt đứt. Đạo Cổ hoàng tôn phun một ngụm máu tươi, thần sắc lộ vẻ thê lương và hoảng sợ, cũng không thể tin nổi.
Không có khả năng! Tử Ấn Tỏa này không có khả năng lại bị chặt đứt như thế. Đây là bí thuật của hoàng tộc ta, chỉ có Cổ Đạo Đại Thiên Tôn mới có thể giải trừ, đây…
Đạo Cổ hoàng tôn gầm thét nhưng cũng không dám tới gần Vương Lâm mà không ngừng lui lại phía sau.
Vương Lâm không để ý tới Đạo Cổ hoàng tôn mà ánh mắt nhìn về phía nữ tử đang đau đớn nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng.
Đừng sợ… ta mang nàng đi giết người…
Vương Lâm ôn nhu nói ra lời nói mà mấy ngàn năm trước hắn đã từng nói.
Trong nháy mắt khi những lời này vừa thốt ra, trong tích tắc khi nữ tử này nghe thấy câu nói nọ, thân thể đang run rẩy của nàng đột nhiên đình chỉ. Ánh mắt nàng hiện lên vẻ giãy giụa kịch liệt không ngừng vô số lần, thậm chí còn kịch liệt hơn vô số lần khi nàng nghe thấy ba chữ Lý Mộ Uyển!
Giống như những lời này còn quan trọng hơn so với tên của nàng, là chuyện quan trọng nhất trong đời nàng mấy ngàn năm nay…
Trong đầu nàng giờ phút này ầm vang. Câu nói này không ngừng vang vọng trong tâm thần nàng, mơ hồ tạo thành tiếng vọng trong trí nhớ của nàng.
Ở trong mộng nàng cũng từng nghe thấy những lời này. Tiếng nói đó vẫn luôn tồn tại trong đầu nàng. Nàng muốn tìm kiếm xem tiếng nói đó thuộc về người nào nhưng lại không thể nghĩ ra, không tài nào tìm được.
Cho tới khi nghe thấy Vương Lâm thì thào hai tiếng Uyển nhi trong dạ tiệc, tâm thần nữ tử này mới chấn động mãnh liệt, nhưng vẫn không thể nhớ ra. Mặc dù là ba chữ Lý Mộ Uyển vừa rồi cũng khiến nàng run rẩy nhưng vẫn còn kém một chút mới nhớ lại được. Nhưng hôm nay khi nghe thấy một câu ta đưa nàng đi giết người… giọng nói trong đầu nữ tử này liền ầm ầm chồng chất lên câu nói này!
Nàng mơ hồ nhớ lại, nhớ lại giọng nói trong mộng, chính là người trước mắt này nói ra. Nàng nghĩ tới trong động phủ tại Tu Ma Hải, nàng đứng trước động phủ sắc mặt tái nhợt nhưng kiên định bảo vệ hắn.
Nàng nhớ lại rồi. Phía sau nàng có một thân ảnh đang ngồi khoanh chân, luyện hóa dược lực của đan dược, đang tiến vào Kết Đan!
Nàng cũng nhớ ra rồi. Vào lúc nàng kiệt lực ngăn cản rất nhiều ma tu bên ngoài động phủ, trong tiếng cười dữ tợn của bọn họ, trong nháy mắt khi trận pháp bị phá vỡ, nàng ngã vào trong một ***g ngực ấm áp, nghe thấy một giọng nói lạnh lùng truyền tới bên tai nhưng lại khiến nàng lần đầu thấy ấm áp khác thường.
Đừng sợ.. ta mang nàng đi giết người!
Thân thể nàng run rẩy, nước mắt chảy xuống, vẻ mê man trong mắt đã tiêu tán đi hơn phân nửa, kinh ngạc nhìn Vương Lâm, cũng nhìn khuôn mặt ngày càng quen thuộc này.
Vương… Lâm…
Giọng nói nữ tử này khàn khàn, giống như đã rất lâu chưa mở miệng nhưng giọng nói vừa phát ra liền cũng khiến tâm thần Vương Lâm chấn động, giống như bị trăm vạn, ngàn vạn lần lôi đình ầm vang trong đầu vậy.
Vương Lâm kích động. Hắn ngửa mặt lên trời cười dài, đưa tay ôm nữ tử này, xoay người nhìn về phía phụ tử Đạo Cổ hoàng tôn sắc mặt đã trắng bệch. Chẳng qua so với phụ thân, Đạo Cổ hoàng tôn dù có kinh hoàng nhưng sâu trong mắt vẫn tồn tại một tia trấn định.
Trong nháy mắt khi Vương Lâm nhìn lại, Đạo Cổ hoàng tôn thấy rõ sát khí trong mắt Vương Lâm. Tâm thần hắn nảy lên một cái.
Trẫm là Đạo Cổ hoàng tôn. Trẫm có Cổ Đạo Đại Thiên Tôn bảo vệ. Ngươi không giết được trẫm!
Đạo Cổ hoàng tôn lại lui lại phía sau một lần nữa. Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng. Sát khí của hắn đối với người này đã kinh thiên động địa, giờ phút này ôm Lý Mộ Uyển, thân thể nhoáng lên liền lao thẳng tới Đạo Cổ hoàng tôn.
Trong tích tắc khi tới gần, sát khí trong mắt Vương Lâm bốc lên ngập trời, tay phải giơ lên đánh một chưởng về phía Đạo Cổ hoàng tôn!
Cổ Đạo Đại Thiên Tôn cứu ta!
Đạo Cổ hoàng tôn lập tức cất giọng gọi.
Nhưng ngay trong nháy mắt khi một chưởng của Vương Lâm hạ xuống, tiếng ầm vang liền truyền ra vang vọng. Bên ngoài thân thể của Đạo Cổ Hoàng chợt lóe lên tử quang đánh văng một chưởng này của Vương Lâm ra.
Trong nháy mắt khi Đạo Cổ hoàng tôn này nhìn thấy tử quang, lập tức liền ngửa mặt lên trời cười to. Vẻ kinh hoàng trong mắt tiêu tan hóa thành sự trấn định. Hắn dữ tợn nhìn về phía Vương Lâm.
Trẫm là Đạo Cổ hoàng tôn, là hậu nhân của Cổ Tổ. Trẫm được Cổ Đạo Đại Thiên Tôn bảo vệ, ngươi làm sao có thể giết trẫm. Không có ai có thể giết trẫm!
Đạo Cổ hoàng tôn vung tay áo lập tức hướng về phía ngoài điện gầm nhẹ.
Tất cả tộc nhân Đạo Cổ, giết chết người này. Nếu dám phản kháng thì sẽ mang tội phản tộc!
Lời nói này vừa truyền ra mấy vạn tộc nhân trong quảng trường ngoài đại điện, thậm chí cả hơn mười vạn tộc nhân vừa mới tới liền nhìn về phía đại điện. Thân ảnh bọn họ như mây đen ùn ùn kéo tới.
Sát khí trong mắt Vương Lâm lóe lên. Tay phải lại giơ lên một lần nữa hướng về phía Đạo Cổ hoàng tôn điểm một chỉ. Tử quang bên ngoài thân thể hắn lại lóe lên không ngờ lại đối kháng được với thần thông của Vương Lâm một lần nữa.
Do đó Đạo Cổ hoàng tôn này lại càng cười điên cuồng hơn. Hắn căn bản không trốn tránh mà dữ tợn nhìn Vương Lâm.
Ngươi dựa vào cái gì mà đòi giết ta? Vương Lâm, ngươi chỉ là một con kiến hôi đến từ trong động phủ giới. Hôm nay trước mười vạn tộc nhân Đạo Cổ nhất mạch ta, ta muốn xem người rời đi thế nào được! Ngươi muốn chết thì sau khi ngươi chết, trẫm sủng hạnh nữ tử này xong sẽ cho nàng bồi táng ngươi!
Đạo Cổ hoàng tôn cười to.
Giết không được ngươi sao…
Mái tóc Vương Lâm không gió mà tung bay. Đại Thiên Tôn chi dương bỗng nhiên biến ảo ra phía sau hắn tỏa ra ánh sáng đen trắng, đồng thời Hồn Huyết trong cơ thể hắn nhanh chóng vận chuyển, chảy khắp toàn thân Vương Lâm. Bất ngờ trên bầu trời có tiếng gió nức nở, rõ ràng là Thương Khung Phong Khúc!
Lại có tiếng lôi đình ầm vang, đúng là Thiên Đạo Lôi Âm!
Còn có Vân Tùy Phong Động, Tùy Lôi Nhi Quyển, truyền tới Phàm Trần Vân Địch.
Có rất nhiều nước rơi xuống, hình thành Vạn Vật Nhuận Vũ Khúc! Trong nháy mắt khi Cổ Tổ Cửu Khúc đang tràn ngập thiên địa, thân thể Vương Lâm liền truyền ra âm thanh của khúc thứ bảy.
Âm thanh thứ tám của Cửu Khúc, Ngũ Tạng Trấn Minh, tạo thành khúc nhạc không thể dùng âm thanh để hình dung, bắt đầu tấu lên trong thiên địa của Đạo Cổ hoàng cung!
Trong thế gian này trừ Cổ Đạo Đại Thiên Tôn ra còn có một người có thể giết ngươi… Đó chính là Cổ Tổ!
Vương Lâm chậm rãi mở miệng. Trong chớp mắt khi mở miệng nói, giọt Hồn Huyết trong cơ thể hắn bất ngờ phát ra khúc cuối cùng trong Cửu Khúc!
Khúc cuối cùng này là Huyết Mạch Khúc. Trong nháy mắt khi khúc này truyền ra hai mắt Vương Lâm hoàn toàn biến thành màu bạc. Ánh mắt màu bạc đó lộ vẻ chí cao vô thượng!
Cũng ở phía sau Vương Lâm. Trên đại điện của hoàng cung, có một hư ảnh rất lớn, hư ảnh này chấp hai tay sau lưng, mái tóc dài tung bay ngẩng đầu nhìn trời thần sắc lộ vẻ khinh miệt. Hình dáng của hắn bất ngờ lại giống pho tượng Cổ Tổ trong Thiên Không Thành này như đúc!
Cổ …Cổ Tổ!
Trong quảng trường, trong hoàng cung, trong cả Đạo Cổ hoàng thành, tất cả tộc nhân Cổ Tam Tộc còn tồn tại trong nháy mắt khi nhìn thấy hư ảnh này thân thể đều bị cuốn về phía sau lộ vẻ kích động và hoảng sợ. Tiếng ầm vang truyền ra.
Đám hậu bối tử tôn chúng con xin bái kiến Cổ Tổ!
Không biết ai là người quỳ xuống đầu tiên. Trong khoảnh khắc, cả quảng trường này, cả hoàng cung có hơn mười vạn tộc nhân đều phải quỳ xuống.