Tiên Nghịch

Chương 2039: Trùng quan nhất nộ! (8)


Lão già cụt tay cũng hít sâu một hơi. Hắn lúc trước cũng không nhận ra chút nào, giờ phút này ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm lộ ra vẻ kiêng kị sâu sắc.

Những hồn phách vừa lan ra từ thân thể Vương Lâm này lần lượt dung hợp với thân thể. Mấy vạn người này đồng thời mở hai mắt, sau tích tắc mê man liền hoàn toàn tỉnh lại.

Những tiếng kinh hô vang vọng. Bọn họ cảm nhận chính xác mình vốn tử vong mới đúng, nhưng lúc này lại giống như một giấc mộng, đều tự sống lại!

Chẳng qua tu vi của bọn họ không như lúc trước khi tử vong, yếu đi không ít. Dù sao thì thuật này dù quỷ bí nhưng cũng không có cách nào có thể khiến nhiều người như vậy khôi phục lại Cổ Tộc lực vốn có của bọn họ.

Chẳng qua bởi nguyên nhân trong cơ thể Vương Lâm có lực lượng Hồn Huyết cho nên Cổ Tộc lực của nhưng người này dù giảm đi nhưng chỉ cần tu hành mười năm liền có thể hoàn toàn khôi phục.

Loại bí thuật này chỉ có sau khi có được Hồn Huyết mới có thể thi triển. Đây hầu như có thể so với thần tích của Cổ Tổ, khiến cho những người này sau khi kinh hô đều trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm tràn ngập vẻ phức tạp.

Trong đó có chín người dưới trướng Huyền La. Trong lòng bọn họ lúc này than nhẹ, có cảm giác vừa qua cõi chết.

Hồn phách của bọn họ dù sao cũng đã từng bị Vương Lâm thu lấy, cho nên giờ phút này bọn họ cũng mơ hồ hiểu ra bản thân mình sở dĩ có thể sống lại đều là nhờ Vương Lâm.

Sắc mặt Vương Lâm cực kỳ tái nhợt. Hắn tuy rằng có Hồn Huyết nhưng thi triển ra bí thuật như vậy cũng tạo thành thương tổn rất lớn đối với hắn. Nhưng bởi không muốn để Huyền La thất vọng cho nên trước khi Vương Lâm quyết định xông vào hoàng cung đã có quyết định.

Hắn dù có thành công hay thất bại, giết người đều thu lấy hồn phách, sau khi Huyền La tới liền khiến những người này sống lại.

Đối mặt với cảnh tượng không thể tưởng tượng này Huyền La cũng biến sắc. Với tu vi của hắn liếc mắt một cái liền hiểu rõ, sở dĩ Vương Lâm có thể làm được điều này là vì giọt Hồn Huyết trong cơ thể hắn.

Ba giọt Hồn Huyết là có thể trở thành Cổ Tổ …

Lời nói này đã lưu chuyền trên mặt đất của Cổ Tổ ngàn đời, giờ phút này Huyền La khi tận mắt thấy cảnh tượng này, trong lòng đã tin tưởng lời đó.

Sư tôn… đệ tử không chính thức giết một tộc nhân Đạo Cổ nào…

Vương Lâm ngẩng đầu, vẻ mặt tái nhợt khiến hắn trông như ốm yếu. Hắn nhìn Huyền La nhẹ giọng nói.

Hắn mặc dù không giết người nhưng lại khiến nhiều cường giả của Đạo Cổ nhất mạch ta suy yếu như vậy, cũng xông vào cung, bất kính hoàng quyền. Loại chuyện này nếu truyền ra bị Thủy Cổ và Cực Cổ biết được thì mặt mũi của Đạo Cổ nhất mạch chúng ta đều bị người này phá hỏng hết. Hắn vẫn phải chết!

Đạo Cổ hoàng tôn đột nhiên mở miệng. Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Lâm lộ ra sát khí.

Vương Lâm, nói cho vi sư biết nguyên nhân.

Huyền La nhìn Vương Lâm. Thần sắc dần dần trở nên nhu hòa. Hắn vốn tưởng Vương Lâm căn bản không để ý tới cảm nghĩ của mình, tùy ý giết chóc, tạo thành thương tổn không thể bù đắp được. Điều này khiến hắn đau lòng, đồng thời cũng rất thất vọng và bi thương.

Hắn vì một đệ tử này, đệ tử duy nhất này mà làm những chuyện một sư tôn nên làm. Hắn thậm chí còn coi Vương Lâm như đứa con nối dõi của mình. Hắn đã chuẩn bị những thứ Vương Lâm cần để tu luyện, không tiếc đối mặt với Cổ Đạo Đại Thiên Tôn, thậm chí một khắc trước hắn còn đang vì đệ tử này luyện chế một Pháp Bảo.

Nhưng khi hắn mới tới nơi này, thấy máu tươi đầy đất, Đạo Cổ nhất mạch mà hắn bảo vệ có rất nhiều người tử vong, tất cả đều do đệ tử của hắn gây ra. Điều này khiến trái tim Huyền La giống như bị đâm sâu một nhát, khiến tâm thần hắn run rẩy, thất vọng tới cực điểm!

Nhưng lúc này khi hắn thấy Vương Lâm dùng lực lượng Hồn Huyết, không tiếc tổn thương bản thân để làm những người tử vong sống lại thì Huyền La lại đau lòng.

Hắn đau lòng vì đệ tử này. Hắn biết trong lòng đệ tử này có sư tôn là hắn, bởi vì hắn nhận ra nếu không phải Vương Lâm sớm đã có ý nghĩ này thì hắn giết người cũng sẽ không thu hồn vào thân thể. Tuyệt đối không thể tự nhiên khiến người ta sống lại.

Hắn trước khi tới đây cũng đã nghĩ tới cảm giác của ta…

Hai mắt Huyền La lộ vẻ nhu hòa. Hắn hiểu rõ tính cách của đệ tử này. Hắn biết nếu không phải vì một nguyên nhân lớn lao thì đối phương tuyệt đối sẽ không làm như vậy, cũng không điên cuồng đến thế.

Nguyên nhân này rất có thể chính là vảy ngược của Vương Lâm!

Huyền La thầm than. Hắn mơ hồ đoán ra một chút rồi.

Trong cơ thể Tống Trí có hồn phách của thê tử ta… đệ tử muốn đưa nàng đi… Đạo Cổ hoàng tôn biết rõ như vậy nhưng trước sau không đồng ý nên đệ tử muốn giết hắn!

Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, nghiêm mặt bình tĩnh nói.

Hoang đường, ngươi muốn đoạt hoàng hậu của trẫm, trẫm sao có thể cho ngươi mang đi. Ngươi nói trong cơ thể nàng có hồn phách thê tử của ngươi, thế lại càng buồn cười tới cực điểm!

Đạo Cổ hoàng tôn biến sắc lập tức mở miệng quát.

Ngươi sau khi tới đây lại không hề giải thích chút nào, dựa vào cái gì mà bảo trẫm phải giao hoàng hậu cho ngươi!

Đạo Cổ hoàng tôn cười lạnh, nội tâm lại thầm run lên.

Như vậy hiện tại Vương mỗ đã giải thích rồi, ta muốn đem nàng đi.

Vương Lâm quay đầu lạnh lùng nhìn về Đạo Cổ hoàng tôn đang được gần ngàn tộc nhân của Đạo Cổ nhất mạch bảo vệ trong đại điện.

Buồn cười, giải thích của ngươi là lời vô căn cứ. Trẫm nếu để ngươi mang đi thật thì chẳng phải mọi người hôm nay sẽ cười trẫm vô năng sao! Huống hồ giải thích này trẫm cũng có thể nói ra vô số. Trẫm còn nói nữ tử này kiếp trước chính là phi tử của trẫm, ngươi có thể nói thế nào!

Đạo Cổ hoàng tôn lập tức mở miệng, giọng nói lành lạnh, không chút lui bước.

Hắn kết luận Vương Lâm tuyệt đối không thể gây tổn thương cho mình, lại càng không có gan chính thức giết mình. Hắn đã nhận ra tình nghĩa sư tôn của Vương Lâm và Huyền La. Có Huyền La ở đây, Vương Lâm lại càng không thể ra tay.

Việc này nếu hắn không lợi dụng thì hắn không phải là hoàng tôn nữa.

Huống hồ hắn là Đạo Cổ hoàng tôn, hôm nay ai dám giết hắn thì phải hỏi Cổ Đạo Đại Thiên Tôn một tiếng!

Đạo Cổ hoàng tôn hắn không sợ hãi gì sao có thể dễ dàng để vương Lâm như ý. Hắn thậm chí đã nghĩ tới sau chuyện hôm nay hắn sẽ lập tức sủng hạnh Tống Trí này, làm nàng mất đi tấm thân xử nữ, cũng khiến Vương Lâm này càng bi phẫn và tuyệt vọng!

Muốn dẫn hoàng hậu của trẫm đi, ngươi phải đưa ra chứng cứ!

Đạo Cổ hoàng tôn vung tay áo, lạnh giọng nói.

Vương Lâm trầm mặc, sát khí trong nội tâm giống như không thể áp chế, muốn hoàn toàn bộc phát ra giết sạch cả ngàn người ngăn trở trước đại điện, giết thẳng vào trong, giết Đạo Cổ hoàng tôn này!

Nhưng hắn lại không thể làm như vậy, sắc mặt tái nhợt của hắn lúc này lại xuất hiện một tia hồng nhuận, cố gắng áp chế sát lục điên cuồng trong cơ thể xuống.

Hắn nhìn Tống Trí ánh mắt lộ vẻ bi ai. Tu vi Vương Lâm hắn có thể so với Đại Thiên Tôn. Người nơi này trừ Huyền La ra thì không ai là đối thủ của hắn. Nhưng hôm nay hắn lại ở trước mặt một Đạo Cổ hoàng tôn nho nhỏ không thể bước nửa bước, trơ mắt nhìn hồn phách Uyển nhi ở nơi này nhưng lại không thể mang đi.

Tất cả đều bởi hắn không muốn làm Huyền La thất vọng, làm Huyền La bị khó xử, làm cho sư tôn đối với hắn ân trọng như núi phải bi thương….

Nhắm hai mắt lại, Vương Lâm cười thảm. Khi mở mắt ra một lần nữa, tay phải hắn chụp vào hư không một cái, lập tức một ngọc giản liền huyễn hóa ra, thần thức của hắn liền ngưng tụ trên ngọc giản này, sau đó bóp nát.

Trong tích tắc khi bóp nát ngọc giản này, tất cả những gì Vương Lâm chứng kiến trong suy tính của Lão tổ Đại Hồn Môn, còn có hình ảnh Đạo Cổ hoàng tôn thì thào tự nói đều không chút dấu diếm mà hiển lộ ra hình thành một tầng sáng, biểu lộ ra trước mặt tất cả mọi người.

Hình ảnh trong màn sáng đó lóe lên, hiện ra vô cùng rõ ràng!

Quốc sư từng nói tàn hồn nọ có thể trở giúp trẫm trở thành Cổ Hoàng chính thức thống nhất Cổ Tam Tộc, như vậy trẫm sẽ lập người này làm hoàng hậu. Đó là tặng phẩm tốt nhất cho nàng rồi.

Nữ tử này dù không đẹp nhưng lại có ý vị khác. Tàn hồn trong cơ thể nàng không biết quốc sư lấy được từ chỗ nào… Nàng có lẽ có tình lữ của mình, nói không chừng tình lữ của nàng sau khi nàng qua đời đã cực kỳ thống khổ….

Đáng tiếc hắn vĩnh viễn không biết nữ tử này hôm nay lại ở trong tay trẫm… nếu có thể có cơ hội biết tình lữ của nữ tử này khi còn sống là ai, để trẫm nhìn một cái thì thật là thú vị.

Nếu có một ngày bọn họ gặp nhau, không biết có nhận ra nhau không… việc này không vội, sau khi sắc phong xong, trẫm muốn nhấm nháp tận hưởng một chút, cảm nhận sự tuyệt vời của tàn hồn sau khi dung thể này.

Giọng nói của Đạo Cổ hoàng tôn vang vọng từ trong ngọc giản đã vỡ vụn, Vương Lâm dù nghe lần thứ hai nhưng nắm tay vẫn nắm chặt, sát khí trong cơ thể lại một lần nữa bùng lên nhưng bị hắn đè nén xuống một lần nữa.

Giọng nói này bị mọi người ở nơi này nghe thấy, sắc mặt Đạo Cổ hoàng tôn trong đại điện như thường nhưng trong lòng lại có sóng gió ngập trời. Hắn không thể nào ngờ nổi Vương Lâm lại có thuật pháp quỷ dị như vậy!

Ảo giác giống thật quá. Thú vị, Vương Lâm ngươi có thể làm ra vật này cũng có thể coi là gắng sức. Nhưng vật này là giả. Trẫm chưa bao giờ nói như thế. Tàn hồn gì mới không phải tàn hồn chứ!

Đạo Cổ hoàng tôn cười lạnh, âm trầm mở miệng.

Vương Lâm trầm mặc nhưng sát khí trong cơ thể lại điên cuồng bắt đầu khởi động, lần thứ ba muốn bộc phát, khiến thân thể hắn run rẩy. Trong mắt lại lóe lên hồng quang lần nữa nhưng vẫn bị hắn mạnh mẽ nén xuống. Bởi mấy lần áp chế như vậy khiến khóe miệng Vương Lâm tràn máu tươi.

Trong tiếng cười lạnh của Đạo Cổ hoàng tôn, Huyền La trên bầu trời bỗng nhiên giơ tay phải lên hướng về phía Tống Trí trong đại điện xa xa chụp một cái.

Nhưng một động tác này liền khiến trong thân thể Tống Trí đột nhiên lóe lên tử quang, khiến lực lượng một trảo của Huyền La bị xua tan khiến thần sắc Huyền La lập tức biến đổi.

Tử Ấn Tổ Quyết Đồng Thần Tỏa!

Lão già cụt tay mặc hoàng bào khi nhìn thấy cảnh tượng này liền lập tức kinh hô.

Đạo Cổ hoàng tôn cười lạnh nhìn Huyền La trên bầu trời, lại nhìn Vương Lâm một chút, tiếng cười càng thêm càn rỡ.

Nàng là hoàng hậu của trẫm, người nào cũng không thể mang đi. Trẫm đã đặt khóa này lên người nàng. Đây là di vật của Cổ Tổ, trẫm nếu chết nàng cũng sẽ chết. Tâm thần trẫm vừa động thì nàng liền không thể rời khỏi trẫm mười trượng. Không mở được khóa này thì không ai có thể mang nàng đi!

Sinh tử của nữ tử này năm trong tay trẫm. Vương Lâm, ngươi dám giết trẫm sao? Trẫm chết thì nàng cũng chết!

Vương Lâm, còn không quỳ xuống cho trẫm!

Đạo Cổ Hoàng cười to nhìn về phía Vương Lâm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.