Nhưng một trăm linh bảy thi thể Cấm tử vong, huyết nhục nổ tung đều đã chứng tỏ thật giả trong chuyện này!
Không đợi tới khi mọi người tỉnh táo lại trong tiếng rống này. Một tiếng ầm vang kinh thiên hơn lại nổ ra. Trong tiếng ầm vang, chỉ thấy bên ngoài quảng trường, một chưởng ấn lớn tới vài trăm trượng gào thét bay tới. Chưởng ấn này vô cùng quỷ dị. Trên đó có mười ngón tay, lập tức đánh tới như muốn đánh tan trận pháp của hoàng cung này. Cả hoàng cung trong tích tắc này bỗng nhiên xuất hiện một tấm màn màu xanh, va chạm với chưởng ấn nàỵ.
Hoàng cung chấn động. Trong tiếng nổ vang, chưởng ấn mười ngón tiêu tán nhưng tấm màn thanh khí cũng lóe lên kịch liệt, sau đó sụp đổ, hóa thành vô số mảnh nhỏ bay lên.
Một cơn gió tanh mùi máu từ bên ngoài quảng trường thổi tới rơi vào bên trong quảng trường đang vô cùng tĩnh mịch, nhuốm lên thân thể mọi người ở nơi này. Lúc này thần sắc bọn họ nhìn về hướng chưởng ấn biến mất, thần sắc như gặp đại địch.
Sắc mặt Đạo Cổ hoàng tôn tái nhợt, nắm chặt tay nhìn chằm chằm vào nơi đó, ánh mắt lộ vẻ tức giận!
Tống Trí bên cạnh hắn cũng nhìn về cùng hướng, hai mắt lộ vẻ mê man. Trong nội tâm nàng mơ hồ run rẩy, giống như có một phần trí nhớ đang sắp thức tỉnh vậy.
Hai hư ảnh phụng mệnh đưa nàng rời đi bên cạnh nàng giờ phút này giống như quên cả mệnh lệnh của Đạo Cổ hoàng tôn. Hai đồng tử co rút lại, trái tim đập thình thịch nhìn về vị trí chưởng ấn kia biến mất.
Ở vị trí đó lúc này có một vùng huyết vụ tràn ngập chuyển động, nhìn mà giật mình. Mơ hồ trong quảng trường tĩnh mịch của hoàng cung truyền tới một loạt bước chân.
Giọng nói từ bên trong huyết vụ tràn ra, truyền vào trong tâm thần mọi người ở nơi này khiến trái tim của bọn họ tăng tốc. Khiến hễ là người nghe được đều cảm thấy áp lực, trong lòng cũng nảy sinh sự sợ hãi.
Tiếng bước tới gần khiến những tộc nhân tam mạch ở hơi gần bên ngoài quảng trường đều lui lại phía sau theo tiềm thức, giống như người sắp đi ra khỏi huyết vụ trong mắt bọn họ là một con mãnh thú thời hồng hoang, có thể cắn nuốt thiên địa, giết chóc tất cả chúng sinh vậy.
Giết người này!
Trong sự yên tĩnh này. Đạo Cổ hoàng tôn đột nhiên mở miệng, giọng nói bình tĩnh không chút run rẩy. Nghe thì thấy Đạo Cổ hoàng tôn như vẫn tỉnh táo nhưng nếu nhìn khuôn mặt hắn thì có thể thấy được trong đồng tử hai mắt hắn dưới sự phẫn nộ còn ẩn giấu vẻ sợ hãi.
Trong tích tắc khi Đạo Cổ hoàng tôn nói ra lời này, lập tức từ trong chính điện đột nhiên xuất hiện hơn mười hư ảnh như sương khói. Những hư ảnh này thoáng một cái liền lao ra khỏi đại điện, bay thẳng tới huyết vụ, trong tích tắc liền nhảy vào bên trong.
Hầu như vào tích tắc khi mười hư ảnh này tiến vào bên trong huyết vụ, vừa bị nó cắn nuốt thì lập tức nhũng tiếng kêu thảm thiết liền truyền ra. Tiếng kêu đó cực kỳ thê lương, liên tiếp vang lên rồi biến mất.
Tiếng kêu thảm thiết đó dù đã biến mất nhưng vẫn vang vọng trong tâm hồn những người nơi này rất lâu không tiêu tán. Càng khiến sắc mặt Đạo Cổ hoàng tôn trở nên âm trầm hơn.
Còn không dẫn hoàng hậu đi!
Hắn quay phắt đầu nhìn về phía hai hư ảnh bên cạnh Tống Trí, thân thể hai hư ảnh này run lên lập tức vâng dạ hóa thành một dòng xoáy màu đen, sau khi bao phủ Tống Trí liền nhanh chóng di động, vọt thẳng về phía hậu điện.
Nhưng ngay vào lúc này, giọng nói lạnh lùng mang theo tiếng gào thét điên cuồng truyền ra từ bên trong huyết vụ.
Ngươi dám!
Giọng nói này mang theo một lực lượng xuyên thấu, làm cho thân thể hai người hóa thành dòng xoáy kia bỗng nhiên sững lại. Trong lòng dâng lên sự sợ hãi vô tận. Bọn họ giống như không thể khống chế được thân thể mình, cảm thấy nếu như tiếp tục di chuyển thì đại họa sẽ giáng xuống vậy!
Trong nháy mắt khi bước chân bọn họ dừng lại, dòng xoáy liền hóa thành hai hư ảnh một lần nữa. Một thân ảnh mơ hồ từ trong huyết vụ xuất hiện, theo bước chân vang vọng liền tiến ra khỏi huyết vụ.
Trong nháy mắt khi thân ảnh đó đi ra, ánh mắt tất cả mọi người ở đây theo tiềm thức đều tập trung trên người hắn.
Sau khi thấy rõ rồi, những tiếng hít sâu lập tức truyền ra. Mái tóc bạc trắng, thân mặc bạch y, nhưng trên bạch y lúc này có rất nhiều vết máu. Hai mắt bốc lên ngọn lửa hung ác ngập trời đầy vẻ điên cuồng, tràn ngập tơ máu khiến cặp mắt kia giống như màu đỏ máu!
Đây đúng là Vương Lâm!
Hắn hầu như là một bước lại giết người, trong sự bảo vệ nghiêm ngặt của hoàng cung liền tiến vào quảng trường này lần thứ hai. Chẳng qua so với lần đầu tiên thay mặt sư tôn tới đưa lễ vật, lần thứ hai này Vương Lâm muốn tới mang đi một vật, mang đi một người.
Vương Lâm. Ngươi muốn làm gì!
Đạo Cổ hoàng tôn nhìn chằm chằm vào bên cạnh Vương Lâm. Hai người cách nhau một quảng trường, cách nhau gần vạn tộc nhân tam mạch.
Vương Lâm đi ra khỏi huyết vụ. Trong lúc Đạo Cổ hoàng tôn đang nói nhưng lại không nhìn người này một cái mà nhìn về phía Tống Trí thần sắc đang mê man, hai mắt lộ vẻ nhu hòa.
Ta muốn dẫn nàng đi!
Tay phải Vương Lâm giơ lên chỉ về phía Tống Trí bên cạnh Đạo Cổ hoàng tôn, lạnh lùng nói với đối phương.
Đạo Cổ hoàng tôn bị ánh mắt Vương Lâm nhìn tới nhất thời chấn động tâm thần, sắc mặt tái nhợt nhưng lập tức liền hóa thành sự phẫn nộ khôn cùng. Hắn là Đạo Cổ hoàng tôn, là tồn tại chí cao vô thượng ở Đạo Cổ nhất mạch. Hắn là hậu nhân của Cổ Tổ. Hắn là con yêu của trời!
Hắn là người được Cổ Đạo Đại Thiên Tôn tán thành. Sinh tử của hắn không ai có thể quyết định. Ý chí của hắn khiến Đạo Cổ nhất mạch phải tuân theo. Hôm nay là trước đại hôn của hắn một ngày. Khi mọi người của Tam Tộc Cổ đã tới đây, ngay trong hoàng cung của Đạo Cổ hoàng thành, hắn không ngờ lại bị một con kiến hôi mà mình cực kỳ ghen ghét đòi mang hoàng hậu đi. Điều này khiến Đạo Cổ hoàng tôn cười rộ lên.
Vương Lâm. Ngươi là đệ tử của Huyền Tôn, là người bảo vệ tương lai của Đạo Cổ nhất mạch ta. Trẫm tự hỏi luôn luôn đối đãi với ngươi không tệ, lễ ngộ đối với ngươi càng cao. Ngươi không muốn quỳ trước trẫm trẫm cũng không bắt ngươi quỳ. Ngươi không muốn tham dự dạ tiệc trẫm cũng có thể cho ngươi rời đi…
Trẫm đối với ngươi như thế nhưng hôm nay ngươi lại giết tộc nhân của Đạo Cổ nhất mạch ta, xông vào hoàng cung, làm trò trước mặt tộc nhân tam tộc, muốn đoạt hoàng hậu của trẫm!
Vương Lâm. Ngươi quá đáng rồi! Ngươi đâu phải người bảo vệ cho Đạo Cổ nhất mạch ta, ngươi rõ ràng là muốn hủy Đạo Cổ ta! Tặc tử như vậy mỗi người đều có thể tru diệt!
Người đâu, giết Vương Lâm này cho ta. Lấy đầu hắn tới đâỵ!
Đạo Cổ hoàng tôn vung tay áo, gầm khẽ. Cùng lúc đó hắn nhìn về phía Đạo Cổ Điện, thần sắc âm trầm.
Vương Lâm yên lặng nhắm hai mắt lại. Hắn không muốn sư tôn khổ sở cho nên khi tới nơi này mới mạnh mẽ đánh thức bản thân từ trong điên cuồng tỉnh táo lại. Hắn đã cho Đạo Cổ hoàng tôn một cơ hội. Nếu đối phương thực sự giao Tống Trí đã dung hợp tàn hồn của Uyển nhi ra có lẽ còn có thể vãn hồi…
Nhưng người này…
Vương Lâm mở hai mắt, vẻ điên cuồng trong mắt bùng lên, bộc phát ra sát khí ngập trời.
Không đồng ý… Vậy thì chết đi!
Vương Lâm ngửa mặt lên trời gầm thét, thân thể bước từng bước tới. Trong nháy mắt khi hắn cất bước, tất cả tộc nhân của Đạo Cổ trên quảng trường phụng mệnh của hoàng tôn, dù biết không địch lại nhưng vẫn gầm rống lao về phía Vương Lâm, muốn ngăn cản Vương Lâm, đồng thời cũng nổi lên sát tâm!
Trong Cổ Tổ, hoàng quyền là cao nhất. Tại Đạo Cổ nhất mạch, lời nói của Đạo Cổ hoàng tôn chính là thiên uy. Chính là tất cả! Trong mắt bọn họ, hành vi của Vương Lâm chính là phản cổ cần phải bị tiêu diệt.
Đối mặt với tộc nhân Đạo Cổ nhất mạch đang điên cuồng lao tới từ bốn phía. Vương Lâm giơ chân lên bước về phía trước. Tiếng ầm vang kinh thiên động địa truyền ra. Những người ngăn cản phía trước hắn dù có tu vi gì, dù là ai, thì thân thể cũng chấn động sụp đổ hóa thành huyết nhục.
Chỉ trong chốc lát đã có rất nhiều người chết nhưng lại có càng nhiều tộc nhân Đạo Cổ nhất mạch điên cuồng vọt tới hơn. Thậm chí còn có tộc nhân của hai tộc khác lúc này cũng lựa chọn ra tay, lao về phía Vương Lâm.
Vị trí của Vương Lâm và Đạo Cổ hoàng tôn còn cách nhau cả vạn trượng nhưng bước chân của Vương Lâm vẫn tiến về phía trước, không ngừng tới gần đại điện. Cả đường hắn như gió lốc đi qua, tiếng ầm vang quanh quẩn, liên tục không ngừng.
Kẻ ngăn ta sẽ phải chết!
Vương Lâm gầm khẽ đánh ra một quyền như trường long gầm thét. Hơn mười tộc nhân của Đạo Cổ nhất mạch phía trước hắn liền tan nát tử vong.
Cùng lúc đó, bên ngoài thân thể mỗi một tộc nhân của Đạo Cổ bất ngờ đều có hư ảnh biến ảo ra. Hư ảnh này ngưng tụ với nhau, từ xa nhìn lại giống như trong thiên địa xuất hiện cả mấy ngàn Cổ Thần, Cổ Ma Cổ Yêu. Bọn họ gầm rống lao về phía Vương Lâm.
Bước chân Vương Lâm không dừng lại, phía sau lưng lúc này cũng xuất hiện hư ảnh của Đạo Cổ. Thân ảnh Đạo Cổ khổng lồ giống như chống đỡ thiên địa, sau khi xuất hiện thì tay phải Vương Lâm liền giơ lên vung mạnh về phía trước.
Một động tác này của hắn, hư ảnh khổng lồ phía sau cũng đồng thời vung tay điên cuồng triển khai giết chóc với vô số tộc nhân Cổ Tộc đang lao tới từ bốn phía.
Tiếng ầm vang chấn động mặt đất khiến cho mặt đất xuất hiện vô số khe nhỏ. Đồng thời bầu trời cũng như muốn mở tung ra. Thân thể mấy ngàn tộc nhân Cổ Tộc tan nát. Mấy ngàn tộc nhân Đạo Cổ phun máu tươi, bị cuốn đi.
Thân thể Vương Lâm run lên, vẻ điên cuồng trong mắt càng đậm, cất bước đi tới. Trong nháy mắt hắn đã tới trung tâm của quảng trường, khoảng cách tới Đạo Cổ hoàng tôn trong đại điện càng gần.
Đánh trống, mở đại trận của Thiên Không Thành, triệu tất cả tộc nhân Đạo Cổ nhất mạch, nhanh chóng tới hoàng cung tiêu diệt người này!
Hai mắt Đạo Cổ hoàng tôn lộ vẻ sợ hãi càng nhiều, lui lại phía sau vài bước, rống lớn nói.
Cùng với tiếng rống của hắn, ở sâu trong hoàng cung liền có vô số thân ảnh gào thét lao ra, bay thẳng tới quảng trường. Tất cả tộc nhân trong hoàng cung lúc này đều đã tới đây!
Ngay sau đó, thùng, thùng, thùng… Tiếng trống truyền ra, phong vân biến sắc, truyền khắp cả Thiên Không Thành!
Tiếng trống vang vọng trong thiên địa khiến tất cả tộc nhân Đạo Cổ trong hoàng thành khi nghe thấy thần sắc đều đại biến. Tiếng trống này bất đồng với tiếng trống lúc trước, tỏa ra một lực lượng kỳ dị. Đây là tiếng trống khi Đạo Cổ hoàng cung gặp lâm nguy mới vang lên!
Nhưng phàm là tộc nhân được khi nghe thấy tiếng trống này thì phải dâng tính mạng ra bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch!
Cùng lúc đó ở trong Thiên Không Thành, ở hơn một trăm địa phương đồng thời xuất hiện ánh sáng của Truyền Tống Trận. Mỗi một Truyền Tống Trận đều có thể khiến tộc nhân Đạo Cổ dùng tốc độ nhanh nhất đi tới hoàng cung.