Đọc truyện Tiên Môn – Chương 798: Dâng lễ tạ tội tại website TruyenChu.Vip
Giọng nói là từ một đệ tử của Bích Du Cung truyền tới. Tu vị người này không tính thấp, đã là Vấn đỉnh trung kỳ. Xem ra nàng chính là người chỉ đạo ở khu vực phía ngoài này.
Chỉ thấy sau câu nói của nàng thì tiên nhạc nổi lên, trong giai điệu nghênh tân khúc, một nhóm người nhân số chẵn chục đang từ phía ngoài bay đến, ở phía trước có ba đệ tử Bích Du Cung phụ trách dẫn đường, phương thức tiếp đón cũng xem như long trọng.
“Là Hải Long Môn!”.
“Đúng rồi, người đang đến chính là thiếu môn chủ của Hải Long Môn, Thái Hạo!”.
Rất nhanh đã có người nhận ra thân phận nhóm tu sĩ nọ. Tới lúc này thì mọi người rốt cuộc hiểu được tại sao Bích Du Cung lại phải bày ra lễ tiết tiếp đón trang trọng như vậy.
Ở trung tâm Ô La đại lục, ngoại trừ Bích Du Cung, Tử Tinh Môn, Đao Tông Sơn tam đại thế lực thì cũng có mấy môn phái nổi danh, trong môn không thiếu Linh châu kỳ cao thủ, tỷ như Hải Long Môn này. Bích Du Cung muốn xưng bá Ô La hiển nhiên cần mượn sức những môn phái như thế, một chút khách khí vốn dĩ bình thường.
Chỉ là… sự phân biệt đối xử của Bích Du Cung cũng khiến cho một số người âm thầm bất mãn. Cùng là khách nhân được mời tới dự hội, có nhất thiết phải kẻ trọng người khinh như vậy?
Ngọc Vô Tâm im lặng không nói, nét mặt như thường, song trong lòng thực cũng có chút so đo.
Phiêu Hương Các của nàng tuy là che giấu thực lực, nhưng tốt xấu gì cũng là tổ chức luyện đan sư lớn nhất Ô La, vị thế nào có thua kém Hải Long Môn. Ấy vậy mà thời điểm nàng đi vào đây lại không được đón tiếp long trọng giống như cái cách Bích Du Cung đang tiếp đón Hải Long Môn hiện giờ.
“Chắc có lẽ đám đệ tử phụ trách tiếp đón khách nhân của Bích Du Cung kia sơ suất đi.” Ngọc Vô Tâm tự an ủi mình như vậy.
“Đạo hữu xin chờ một chút, chốc lát sẽ có sư huynh tệ phái đến nghênh đón.” Nữ đệ tử tu vị Vấn đỉnh trung kỳ của Bích Du Cung hướng Thái Hạo tươi cười nói.
Thái Hạo hào sảng khoát tay: “Không sao. Ta cũng đang muốn làm quen với các đồng đạo nơi này một chút, đạo hữu cứ tự nhiên”.
Nói rồi Thái Hạo ôm quyền cáo từ, hướng chỗ các tu sĩ tông môn đang tập trung bước tới.
Trên mặt lộ vẻ vui mừng, hắn lắc mình một cái đã bay đến bên cạnh Ngọc Vô Tâm.
“Ha ha! Ngọc muội cũng tới rồi!”.
Ngọc Vô Tâm bên đây cũng nở một nụ cười thân thiện hồi đáp: “Thái Hạo huynh, rất vui được gặp lại”.
“Vui mừng phải là ngu huynh mới đúng. Lần trước nếu chẳng nhờ Ngọc muội giúp đỡ thì ngu huynh thật không biết phải làm sao”.
“Đúng rồi Ngọc muội, sư tôn của muội đâu, sao ngu huynh không thấy? Có phải đã vào trước rồi không?”.
“Thái Hạo huynh, gia sư có chút chuyện không tới được, ta đại biểu cho tệ phái”.
“Ồ, chẳng lẽ Cầu các chủ lại đang nghiên cứu tiên đan mới chăng?”.
“Đúng là như vậy”.
Ngọc Vô Tâm chợt hỏi: “Phải rồi Thái Hạo huynh, không biết tình hình muội muội của huynh?”.
“Suýt nữa thì ta quên”.
Thái Hạo quay lại phía sau, vẫy tay kêu gọi:
“Tiểu muội mau lại đây!”.
Từ phía sau Thái Hạo, cùng với các tinh anh đệ tử Hải Long Môn, một thiếu nữ tầm mười bảy, khuôn mặt thanh tú nhanh chân tiến lại. Nàng len lén đưa mắt liếc nhìn Ngọc Vô Tâm.
“Tiểu muội, không phải muội vẫn mong được gặp ân nhân cứu mạng một lần sao. Chính là Ngọc Vô Tâm Ngọc muội đây. Nếu không phải Ngọc muội thi triển diệu thủ luyện thành Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn thì ngươi bây giờ e đã vong mạng rồi”.
Thiếu nữ tới trước mặt Ngọc Vô Tâm, nghiêng mình nói: “Tiểu nữ tử là Thái Ngọc, xin tham kiến Ngọc tỷ tỷ, đa tạ đại ân cứu mạng của tỷ tỷ”.
“Đó là bổn phận của ta, cô nương không nên khách khí”.
“Ngọc tỷ tỷ, nghe nói luyện đan thuật của tỷ tỷ rất lợi hại, có thể sánh ngang với cả Cầu các chủ, có đúng như vậy không?”.
Ngọc Vô Tâm lắc đầu: “Đương nhiên không phải, cô nương nghe lầm rồi, luyện đan thuật của ta sao có thể sánh được với gia sư”.
“Ngọc muội cũng không nên quá khiêm tốn.” Bên cạnh Thái Hạo chen vào: “Chỉ tốn hai phần tài liệu liền thành công luyện ra được Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn, bổn sự này nếu không phải đan dược đại sư thì chắc chắn không làm nổi. Lại nói, Ngọc muội chẳng đã được Cầu các chủ lập làm thiếu chủ Phiêu Hương Các rồi sao?”.
“Phải đấy.” Trong mắt Thái Ngọc cũng lộ ra vẻ sùng bái: “Nghe gia huynh nói Ngọc tỷ tỷ năm nay còn chưa đến ba mươi mà đã Vấn đỉnh thành công, so với đại ca khi xưa cũng không hề thua kém”.
Ngọc Vô Tâm, Thái Hạo, Thái Ngọc, ba người vui vẻ trò chuyện khiến cho mọi người không khỏi lưu tâm, nét mặt ít nhiều biến đổi. Trong đó chịu ảnh hưởng nhất có lẽ là hai người: Nữ đệ tử tu vị Vấn đỉnh trung kỳ của Bích Du Cung và Thành Hào của Ngũ Long Môn – kẻ lúc nãy đã tỏ vẻ trịch thượng đối với Ngọc Vô Tâm.
“Thiếu chủ Phiêu Hương Các ở đây mà sao nãy giờ lại không có ai báo lại với ta chứ.” Vân Đồ – nữ đệ tử tu vị Vấn đỉnh trung kỳ của Bích Du Cung – âm thầm bực bội, và tất nhiên là có cả lo lắng nữa.
So với Hải Long Môn của Thái Hạo thì Phiêu Hương Các còn quan trọng hơn nhiều. Bọn họ chính là tổ chức luyện đan sư lớn nhất ở Ô La đại lục này, nếu Bích Du Cung có thể lôi kéo được thì đúng là quá tốt, thậm chí còn tốt hơn vài ba môn phái như Hải Long Môn cộng lại nữa. Thân là người phụ trách ở đây, đáng ra Vân Đồ nàng nên long trọng tiếp đón thiếu chủ Phiêu Hương Các mới phải, ấy vậy mà…
Cũng chỉ có thể trách Vân Đồ nàng sơ suất, trước đó đã không tìm hiểu kỹ về vị thiếu chủ Phiêu Hương Các này, thành thử đã chẳng nhận ra.
Nhẹ cắn bờ môi, Vân Đồ tiến lại chỗ Ngọc Vô Tâm, áy náy nói lời xin lỗi, mong vị thiếu chủ này rộng lượng bỏ qua cho mình.
May cho nàng, đối với sự sơ suất ấy Ngọc Vô Tâm không quá chấp. Song, Vân Đồ may mắn không có nghĩa là Thành Hào cũng may mắn.
Không biết thì không có tội? Vậy còn phải xem lúc “không biết” ấy ngươi đã làm ra những chuyện gì. Ngọc Vô Tâm nàng đâu phải thánh nhân.
Sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi, Thành Hào chẳng dám nhìn thẳng Ngọc Vô Tâm. Trong lòng hắn bây giờ hối hận lắm. Hắn vốn là kẻ hiếp yếu sợ mạnh, lúc nãy nhìn thấy Ngọc Vô Tâm chỉ đi một mình, y phục lại tùy nhiên chẳng có tiêu ký gì nên mới nghĩ là một tán tu rồi lớn tiếng khinh thị. Nào ngờ… nữ nhân có nước da trắng tái, đôi mắt thâm quầng này lại là thiếu chủ Phiêu Hương Các.
Phiêu Hương Các là ai? Chính là tổ chức luyện đan sư vang danh nhất Ô La đại lục, cho dù là tam đại thế lực Bích Du Cung, Tử Tinh Môn, Đao Tông Sơn nhìn thấy cũng lấy lễ khách quý mà tiếp a.
Cứ nhìn dáng vẻ khép nép mới rồi của Vân Đồ là biết. Nàng bởi sơ suất không long trọng tiếp đón Ngọc Vô Tâm mà trong lòng mới cảm thấy bất an, sợ tội.
Đến Bích Du Cung còn như thế thì huống hồ là Ngũ Long Môn. Thành Hào cúi đầu thật sâu: “N-Ngọc thiếu chủ, tại hạ có mắt như mù đã không nhận ra thiếu chủ. Thiếu chủ đại nhân đại lượng xin đừng chấp kẻ tiểu nhân…”.
“Hửm?” Ngọc Vô Tâm còn chưa lên tiếng thì bên cạnh tiếng Thái Hạo đã vang lên: “Ngọc muội, tên này dám đắc tội muội?”.
Dứt câu Thái Hạo liền quay sang nhìn Thành Hào, ánh nhìn rất là bất thiện khiến Thành Hào vô cùng khẩn trương, lo sợ. Qua cuộc trò chuyện vừa rồi giữa Ngọc Vô Tâm và huynh muội Thái Hạo, Thành Hào đã biết bọn họ quan hệ không tệ. Nếu lúc này Ngọc Vô Tâm nói một câu bất lợi thì khẳng định Thái Hạo sẽ ra tay. Đối với Hải Long Môn thì Ngũ Long Môn bất quá cũng chỉ là tiểu tông tiểu phái, muốn tiêu diệt một cái nhấc tay liền xong.
Họa từ miệng mà ra, bất kể hữu ý hay vô tình thì Thành Hào cũng đã đắc tội với Ngọc Vô Tâm, nếu ngay bây giờ không khiến cho vị thiếu chủ Phiêu Hương Các này hồi tâm chuyển ý thì chắc chắn tánh mạng Thành Hào sẽ lâm nguy, thậm chí Ngũ Long Môn của hắn cũng sẽ bị liên lụy.
Thoáng do dự, Thành Hào đem một túi trữ vật lấy ra, dâng lên Ngọc Vô Tâm.
“Ngọc thiếu chủ, khoảng thời gian trước tại hạ may mắn tìm được một động phủ cổ tu sĩ, từ bên trong thu được chút ít đồ vật, xin dâng cho thiếu chủ. Mong Ngọc thiếu chủ rộng lượng bỏ qua cho sự hồ đồ của tại hạ”.
Ngọc Vô Tâm đưa tay tiếp nhận. Nàng cũng đang tò mò muốn biết rốt cuộc chút ít đồ vật của cổ tu sĩ này là gì.
Thần thức đảo qua một lúc thì được thu hồi. Ngọc Vô Tâm thản nhiên đem túi trữ vật cất đi, vẻ mặt như thường.
Thành Hào thấy thế trong lòng lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi. Hắn biết tai hoạ đã qua rồi. Thái độ rất hữu lễ, hắn đang tính mở miệng thì…
“Ca ca, Ngọc tỷ tỷ, các người mau xem!”.
Một thanh âm trong trẻo cất lên. Đúng là của Thái Ngọc.
Theo ngón tay nhỏ nhắn của nàng, Ngọc Vô Tâm cùng Thái Hạo nhìn qua thì thấy phía trong tiên kiều thấp thoáng kỳ quang, hơn mười đệ tử Bích Du Cung phiêu diêu tiến tới. Dẫn đầu là một lão giả râu tóc bạc trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
“Thật thất lễ, đã để các vị đồng đạo đợi lâu. Tại hạ là Phương Bình, chấp sự nghênh khách của Bích Du Cung, xin mời chư vị đi theo ta”.
“Xin chào Phương đạo hữu”.
“Đạo hữu khách khí rồi”.
Mọi người mở miệng khách sáo vài câu rồi đi theo Phương Bình.
Sau khi đi hết tiên kiều, thêm một lúc nữa thì đến một hoa viên mỹ lệ. Trong này các loại kỳ hoa dị thảo nở rộ, bướm ong bay lượn trông đẹp mắt vô cùng.
Song, khiến mọi người chú ý nhất không phải hoa cỏ hay ong bướm mà là một toà Truyền Tống Trận. Toà Truyền Tống Trận này phải nói cực lớn, nó nằm ở giữa hoa viên.
“Chậc, Truyền Tống Trận lớn thế này thiết nghĩ một lần có thể truyền tống được cả trăm người.” Một tu sĩ nhất thời không nhịn được cảm thán nói ra.
Chung quanh những người khác cũng ra vẻ tán đồng, trong lòng thầm nể phục bổn sự của Bích Du Cung. Muốn xây dựng một toà Truyền Tống Trận lớn như thế, nhân lực vật lực tuyệt đối không nhỏ.
Phương Bình quan sát thấy nét mặt mọi người, dạ có phần đắc ý, song ngoài mặt thì ngữ khí vẫn hết sức ôn hoà: “Ha ha, đã khiến các vị đạo hữu chê cười. Truyền Tống Trận này là do các vị trưởng lão sở trường về trận pháp bổn môn bày ra. Lần đại hội Kết anh này Bích Du Cung ta tiếp đón tới cả ngàn đồng đạo. Nếu dùng Truyền Tống Trận nhỏ thì chẳng phải là phiền toái lắm sao?”.
Các tu sĩ không ai nói gì, một số người sắc mặt bỗng trầm đi. Trong đó có Thái Hạo.