Đọc truyện Tiên Môn – Chương 778: Liên thủ tại website TruyenChu.Vip
“Nữ nhân này…”.
Ngọc Vô Tâm cảm ứng được thiên địa linh khí ba động thì quay lại ngó xem, chừng thấy đạo lam quang của Liễu Phù Dung thì căm tức ra mặt.
Đối phương đây rõ ràng là muốn kéo nàng xuống vũng nước đục!
Cắn răng, Ngọc Vô Tâm thúc động linh lực, đề thăng tốc độ.
Muốn bỏ lại ta?
Phía sau Liễu Phù Dung thấy kẻ trước mặt đã chạy nhanh hơn thì cũng lập tức gia tăng tốc độ truy theo.
“Khốn kiếp!” Trong lòng thầm mắng một câu, Ngọc Vô Tâm quyết định phải hành động.
Từ trong tay nàng, một tấm phù lục đã được lấy ra. Song khi nàng đang tính phát động công kích với Liễu Phù Dung thì… Phía xa xa, một đạo thanh quang đã bay tới. Tốc độ nhanh đến khiến người líu lưỡi!
“Tiểu nha đầu còn tính chạy!”.
Thanh quang còn chưa tới thì một giọng rền vang như sấm đã truyền đến bên tai. Cùng với đó, một kiện Linh khí đã phóng qua đem cả Liễu Phù Dung và Ngọc Vô Tâm vây giữ lại.
Nháy mắt sau, thanh quang dừng lại, quang hoa tán đi để lộ ra một lão giả niên kỷ khoảng độ lục tuần, râu dài ba tấc, dáng vẻ tiên phong đạo cổt, mặc một bộ hắc bào thoạt nhìn qua như một đạo sĩ.
Có điều, ở trong mắt Ngọc Vô Tâm bây giờ thì cái vị “đạo sĩ” tiên phong đạo cốt, khuôn mặt từ ái này lại chẳng khác gì hung thần giáng thế cả.
Trước đó nàng đã đoán được là có cao thủ Vấn đỉnh truy sát Liễu Phù Dung, nhưng không ngờ người nọ lại là Chung Sĩ Cơ – trang chủ đương nhiệm của Mạn Đà Sơn Trang. Phải biết cảnh giới của Chung Sĩ Cơ đã là Vấn đỉnh hậu kỳ rồi a!
Theo phản xạ ánh mắt Ngọc Vô Tâm liếc qua nhìn Liễu Phù Dung, ý tứ như muốn nói: “Bộ đầu óc ngươi có vấn đề hay sao mà lại chọc tới cái tên Chung Sĩ Cơ này?”.
Ánh mắt oán trách kia Liễu Phù Dung đương nhiên thấy được, ý tứ bên trong nàng cũng thừa trí thông minh để hiểu được. Song nàng chẳng nói năng gì. Dù vậy, đôi môi anh đào chúm chím kia hình như đã vừa mới nhếch lên một chút.
Liễu Phù Dung nàng cảm thấy hả hê vì đã thành công kéo Ngọc Vô Tâm vào vũng nước đục, trả thù hành động quay lưng bỏ mặc trước đó của đối phương?
Hẳn là như thế đi.
Ngọc Vô Tâm thu hồi ánh mắt, không nhìn Liễu Phù Dung thêm nữa. Ý niệm trong đầu nàng lúc này là “chạy”.
Chân khẽ nhích, nàng nhanh chóng điều động linh lực, nhưng còn chưa kịp chạy đi thì…
“Ngọc sư muội, sự tình ở đây xin hãy khẩn trương hồi báo sư tôn! Sư tỷ ở đây đoạn hậu!”.
… từ phía bên hông, cách mấy chục bước chân một giọng nói vang lên. Chủ nhân thanh âm chính là Liễu Phù Dung.
Giọng nói kiên quyết, câu chữ lẫm liệt nghĩa khí hào hùng, song khi lọt vào tai Ngọc Vô Tâm thì nàng chỉ muốn mở miệng mắng to.
Ngọc sư muội? Sư muội cái khỉ khô! Ngọc Vô Tâm ta và Liễu Phù Dung ngươi trở thành tỷ muội từ bao giờ?!
Thừa hiểu Liễu Phù Dung nói ra những lời đó nhằm mục đích gì nhưng bây giờ câu chữ đã ra, có muốn vãn hồi cũng không được. Thanh minh? Giải thích mà được sao.
Hãy xem, Chung Sĩ Cơ đang chuyển mắt nhìn nàng, trong ánh mắt hiện đầy sát cơ rồi đây này.
“Liễu Phù Dung chết tiệt! Món nợ này sớm muộn gì ta cũng tính với ngươi!”.
Chung Sĩ Cơ đã chú ý, Linh khí của đối phương đã toả ra cản lối, Ngọc Vô Tâm biết lúc này có muốn chạy cũng không được, bất đắc dĩ đành đem các thủ đoạn phòng ngự thi triển ra. Nào là Linh khí hộ thuẫn rồi phù lục trung cấp, phù lục cao cấp, Đại Kim Cương Thuật, sợi dây kim tuyến, sợi dây hắc tuyến, thuẫn bài màu bạc… Sau khi liên tiếp bày ra sáu bảy tầng cấm chế phòng ngự thì Ngọc Vô Tâm mới dừng tay.
Cái này…
Chứng kiến động thái của Ngọc Vô Tâm, cả Chung Sĩ Cơ và Liễu Phù Dung đều có chút kinh dị. Phòng ngự bày bố thật là đủ chặt chẽ a.
“Thủ đoạn cũng thật là nhiều đấy.” Chung Sĩ Cơ nhếch môi khinh thị, trên mặt hiện lên một tia âm lệ.
Bảo vật dẫu nhiều thì cũng bất quá thủ đoạn của tu sĩ Trúc cơ mà thôi, há có khả năng chống lại hắn – một cao thủ Vấn đỉnh hậu kỳ?
Ngay đến thiên tài sở hữu Thánh linh căn trong truyền thuyết là Liễu Phù Dung còn chỉ biết quay đầu chạy trối chết thì huống hồ kẻ này.
Kiến hôi thì vẫn chỉ là kiến hôi, một hay hai con cũng giống nhau cả thôi.
Xem sắc trời biết sắp đến thời điểm bảo vật xuất thế nên Chung Sĩ Cơ không dây dưa nữa, bắt đầu động thần niệm thôi thúc linh lực.
Song, khi lão còn chưa kịp ra tay thì trước mặt một đám hoả điểu cùng mấy ngàn cây băng châm đã lao đến rồi.
Xuất thủ không ai khác chính là Ngọc Vô Tâm. Tình thế đã đến nước này thì khẳng định Chung Sĩ Cơ sẽ chẳng buông tha cho nàng, vì vậy nàng muốn tiên hạ thủ vi cường, liên tục công kích rồi tìm cơ hội, nhân lúc đối phương lộ sơ hở mà quay đầu bỏ chạy.
Chỉ thấy tiếp sau hoả điểu cùng băng châm, Ngọc Vô Tâm lại đem phi kiếm tế ra, thao túng nó công kích. Chưa hết, nàng lại xuất ra một tấm Thú hồn phù, đem Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ triệu hồi.
“Trò trẻ con!”.
Đối mặt với sự công kích dồn dập của Ngọc Vô Tâm Chung Sĩ Cơ chỉ cười lạnh. Quanh thân hiện ra một tầng hộ tráo, Chung Sĩ Cơ giơ tay điểm về trước một chỉ, tức thì một kiện Linh khí bay ra cùng với phi kiếm của Ngọc Vô Tâm giao chiến.
“Keng!”.
“Keng!”.
Song phương giao thủ, Ngọc Vô Tâm cảm giác pháp lực thất thoát khá nhanh khiến nàng vô cùng lo lắng. Nàng khẩn trương xoay đầu nhìn Liễu Phù Dung quát lớn: “Còn không mau xuất thủ!”.
Liễu Phù Dung đã có do dự nhưng rồi cũng xuất ra Thanh Phong Kiếm gia nhập cuộc chiến. Đây không phải vì nàng quan tâm đến Ngọc Vô Tâm, muốn cứu trợ, sở dĩ ra tay cũng chỉ vì lo nghĩ cho bản thân mình thôi.
Nàng cân nhắc qua rồi, bây giờ mà chạy thì khó lòng thoát được. Đó là chưa kể nếu nàng làm vậy có thể chọc giận Ngọc Vô Tâm, khiến đối phương trở mặt, lập tức tháo lui đem nàng kéo lại cũng không chừng.
Tốt hơn hết cứ cùng đối phương liên thủ, đợi khi pháp lực của Chung Sĩ Cơ tiêu hao rồi tranh thủ cơ hội đào thoát…
Suy tính của Liễu Phù Dung Ngọc Vô Tâm thế nào lại chẳng đoán ra. Cùng là kẻ tâm cơ thâm trầm, mấy loại sự tình này nàng quá hiểu. Đối phương muốn lợi dụng nàng? Nàng đây chẳng biết tương kế tựu kế ư?
Liễu Phù Dung, để xem ta và ngươi kẻ nào nắm bắt thời cơ tốt hơn!
“Keng!”.
“Keng!”.
Liễu Phù Dung quả không hổ danh thiên tài, là đệ tử mà Liên Vân Nguyệt yêu quý nhất, pháp thuật đánh ra chẳng phải hạng xoắn. Đặc biệt là Thanh Phong Kiếm kia, nó vậy mà lại có thể đối đầu trực diện với Linh khí của Chung Sĩ Cơ, thậm chí không rơi xuống thế hạ phong.
Cảm giác áp lực giảm đi, Ngọc Vô Tâm âm thầm thở phào một hơi. Nàng nhanh tay lấy ra một viên linh dược nuốt vào đồng thời xuất thêm một viên linh thạch hòng bổ sung phần nào pháp lực đã bị tiêu hao.
Chiếu theo pháp quyết tu ma, nàng đem Bách Hồn Phiên phóng xuất.
Lập tức âm phong đại khởi, vô số tiếng âm hồn lệ quỷ khóc than kêu rào khiến người nghe lạnh cả sống lưng.
“Ma Khí!”.
Nhận ra Bách Hồn Phiên, Chung Sĩ Cơ không khỏi biến sắc. Từ khi nào mà cung nhân Bích Du Cung lại tu luyện pháp môn tà đạo rồi?
Mà đâu chỉ riêng mình Chung Sĩ Cơ, Liễu Phù Dung cũng rất là kinh ngạc. Nàng không thể ngờ một vị tuyệt thế kỳ tài trong giới luyện đan sư, một vị thiếu chủ thân phận tôn quý của Phiêu Hương Các lại có thể là một gã tà tu.
Tà tu, tuy trước giờ Liễu Phù Dung nàng chạm trán không nhiều, nhưng hầu hết những kẻ nàng đụng phải ai nấy đều sở hữu những bí thuật quỷ dị, thực lực cao hơn tu tiên giả cùng cảnh giới một chút, rất là đáng gờm.
Bình thường, đối với thân phận tà tu của Ngọc Vô Tâm Liễu Phù Dung dĩ nhiên là sẽ nhíu mày, không đánh thì cũng sẽ tránh xa, nhưng trong tình cảnh nguy nan này thì lại là một câu chuyện khác, nàng có chút vui mừng. Ngọc Vô Tâm càng khó lường như vậy thì khả năng chống lại Chung Sĩ Cơ càng lớn, cơ hội đào thoát sẽ càng cao.
Trái với niềm hy vọng được thắp lên trong lòng Liễu Phù Dung, khi biết Ngọc Vô Tâm là một tà tu thì ánh mắt Chung Sĩ Cơ đã thoáng qua một tia trầm trọng. Nếu là bình thường, khi thân thể khoẻ mạnh, pháp lực toàn thịnh thì chẳng nói làm gì, nhưng đằng này… Mấy ngày trước Chung Sĩ Cơ hắn tu luyện xảy ra sai lầm, kinh mạch nghịch hành khiến cho thân thể tổn thương, đạo hạnh suy giảm. Mặc dù cảnh giới biểu hiện ra vẫn là Vấn đỉnh hậu kỳ hàng thật giá thật, song thực lực chân chính có thể thi triển ra đến tối đa cũng chỉ ở mức Vấn đỉnh trung kỳ đỉnh phong mà thôi.
“Cho dù là tà tu thì cũng bất quá tu vị Trúc cơ kỳ đỉnh phong, thực lực giỏi lắm ngang ngửa Vấn đỉnh sơ kỳ…”.
Tự mình trấn an, Chung Sĩ Cơ rất nhanh liền lấy lại sự tự tin. Kiến hôi thì vẫn là kiến hôi mà thôi!
Theo sau một tiếng quát, từ người Chung Sĩ Cơ một luồng uy áp đáng sợ bành trường ra. Trên đỉnh đầu lão mây đen nhanh chóng tụ thành, bên trong lôi điện lập loè ẩn hiện.
Đó là…
“Cẩn thận!”.