Tiên Môn

Chương 771: Dùng truyền tống phù đào thoát


Đọc truyện Tiên Môn – Chương 771: Dùng truyền tống phù đào thoát tại website TruyenChu.Vip

Vô thanh vô tức giết người, thủ đoạn chẳng khác nào lôi đình đem chúng nhân chấn nhiếp. Lương Thiên Bằng, Trầm Cốc, hai vị tu sĩ Vấn đỉnh duy nhất trong nhóm người lúc này cũng khẩn trương đưa mắt nhìn hai kẻ vừa mới xuất hiện. Chính là Cuồng Đao và vị Châu sư huynh của gã.

Thay vì Lương Thiên Bằng và Trầm Cốc, tu sĩ họ Châu lại chỉ tập trung nhìn vào Liễu Phù Dung. Vừa rồi chính cô gái này đã khám phá ra thủ đoạn của hắn.

“Tu vị mới bất quá Trúc cơ kỳ lại có thể nhìn ra được thủ đoạn của ta, xem ra Thanh Liên Tiên Tử ngươi không phải chỉ có hư danh”.

“Có lợi hại thì cũng bất quá một tiểu nha đầu thôi”.

Cuồng Đao căn bản chẳng thèm để Liễu Phù Dung vào mắt. Theo nhận định của hắn thì Liễu Phù Dung tuyệt đối không thể nào chống lại mình được. 

Tu tiên đạo càng lên cao chênh lệch càng lớn. Cho dù trong cùng cảnh giới Vấn đỉnh, giữa sơ kỳ và trung kỳ thì cũng đã có nhiều sai biệt rồi chứ huống hồ là giữa Trúc cơ và Vấn đỉnh. 

Thiên tài tu luyện thì sao? Đệ tử đại tông môn thì sao? Pháp lực không đủ thì đừng mơ thi triển được đại thần thông!

“Chung sư đệ, Tạ sư đệ, tiếp tục gia tăng công kích!”.

Hướng hai vị sư đệ vừa tới phân phó xong, Cuồng Đao liền tế ra Linh khí. Đó là một thanh Uy Vũ Đại Long Đao ẩn hiện huyết quang, phát ra sát khí rợn người.

“Cho các ngươi nếm qua sự lợi hại của Uy Vũ Đại Long Đao!”.

Cuồng Đao hét to một tiếng xách đại đao xông vào chém chết. 

“A…!”.

“Không!”.

Liên tiếp những tiếng kêu thảm cất lên. Dưới sự bá đạo của Uy Vũ Đại Long Đao, thủ cấp tu sĩ nối nhau bay lên, huyết tinh bắn tung toé đầy trời.


Gã họ Châu tất nhiên cũng chẳng đứng nhìn, xuất sử một thanh bảo kiếm sắc bén nối gót sư đệ mình xông tới.

Lại nói hai huynh đệ bọn họ giảo hoạt vô cùng, chỉ nhắm vào các tu sĩ tu vị kém cỏi để ra tay. Đây rõ ràng là muốn trước cắt đoạn tay chân sau mới tập trung đối phó nòng cốt..

Lương Thiên Bằng, Trầm Cốc, bọn họ sao lại chẳng nhìn ra ý đồ của đối phương. Nếu đám Trúc cơ kỳ kia chết hết thì bọn họ sẽ mất đi trợ lực, lát nữa khó lòng có thể chống lại đối phương được, kết cục khẳng định lành ít dữ nhiều. 

Phải cứu viện!

Lương Thiên Bằng, Trầm Cốc khẩn trương thao túng Linh khí bay qua, song còn chưa cứu trợ được ai thì đã bị đám quái điểu Huyết Ngốc Ưng cùng bầy độc trùng vây lấy hung hãn phát động công kích.

“Cao lão đệ, Liễu tiên tử!”.

Mặc dù Lương Thiên Bằng nói không hết ý nhưng Cao Trường Phong, Bạch Tề, Liễu Phù Dung ai nấy đều hiểu được. Cả bọn cấp tốc ra tay cứu viện cho mọi người. 

“Đối thủ của các ngươi là ta!”.

Cuồng Đao sao có thể để cho đối phương như nguyện. Nắm chặt Uy Vũ Đại Long Đao, hắn vung lên ngăn chặn. 

Keng!

Thấy một đạo huyết sắc quang mang rợn người bổ xuống, thần tình Liễu Phù Dung không khỏi ngưng trọng. Nàng vội điều Linh khí bay lên đón đỡ. 

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, hào quang bắn ra tứ phía, không gian tựa hồ mới qua một hồi rung động.

“Hả?”.


Mắt thấy một kích toàn lực của mình lại không thể làm gì được Liễu Phù Dung, Cuồng Đao khó tránh ngạc nhiên. Vị Thanh Liên Tiên Tử này đúng là không thể khinh thường. 

Mà khoan đã. Thanh kiếm kia…

Lúc này thì Cuồng Đao đã nhìn rõ. Kiện Linh khí vừa rồi ngăn đỡ Uy Vũ Đại Long Đao của hắn không phải lam kiếm mà là một thanh kiếm màu xanh đậm, thuộc hàng cực phẩm. 

Thanh Phong – bảo kiếm đã luôn đồng hành cùng Liên Vân Nguyệt trước khi nàng trở thành đại cao thủ Linh châu kỳ!

Nhớ năm đó, Liên Vân Nguyệt chính là dựa vào Thanh Phong Kiếm này mà áp chế quần hùng, thành tựu uy danh. Thật không ngờ hôm nay lại đem truyền lại cho Liễu Phù Dung – nữ đệ tử trẻ nhất này.

Bất giác, trong mắt Cuồng Đao hiện vẻ tham lam. Đạo lữ của hắn vốn dĩ chuyên tu kiếm thuật, nếu như đem Thanh Phong Kiếm này tặng cho nàng thì khẳng định là nàng sẽ rất vui mừng. 

Bảo vật từng gắn liền với Liên Vân Nguyệt – cung chủ Bích Du Cung hiện thời – sao có thể là phàm vật. Trong hàng cực phẩm Linh khí, Thanh Phong Kiếm có thể nói là oai danh đỉnh đỉnh đấy. 

Cứ ngẫm lại liền biết. Nếu không phải nhờ vào kiện Linh khí lợi hại này, vừa rồi Liễu Phù Dung há có khả năng ngăn đỡ một kích toàn lực từ Uy Vũ Đại Long Đao của hắn dễ dàng như vậy.

“Liễu tiên tử, Trường Phong tới hỗ trợ!”.

“Sư muội, không sao chứ?!”.

Mắt thấy Cuồng Đao nhắm vào Liễu Phù Dung, Cao Trường Phong, Bạch Tề lập tức quay lại hỗ trợ. Hai người cố ý đứng phía trước nàng, giống như là muốn che chở. 

Đối với sự quan tâm bảo bọc ấy của bọn họ, Liễu Phù Dung không những không chút cảm kích mà còn tức giận. Đáng ra lúc này bọn họ phải đi ngăn cản tu sĩ họ Châu kia, không để hắn giết hại thêm đồng minh mới đúng. Quay lại? Quay lại làm gì? Nàng đâu có cần bọn họ hỗ trợ!

Ngu ngốc!

Liễu Phù Dung thực đã sinh khí, muốn mắng to. Và nếu nàng thực có buông lời xúc phạm thì đó cũng là một sự xúc phạm hoàn toàn thoả đáng. Hãy nhìn tình cảnh bên kia xem. Bởi không người ngăn chặn, gã họ Châu kia cứ thể mà thẳng tay chém giết. Các tu sĩ đồng minh nối nhau ngã xuống, những tiếng hét thảm liên tục vang lên…


Ngó thấy số tu sĩ bên mình ngày càng giảm, rốt cục thì trên khuôn mặt lãnh ngạo của Liễu Phù Dung cũng lộ nét lo âu. 

“Các ngươi còn ở đây làm gì?! Mau qua giúp họ!”.

Nghe tiếng quát của Liễu Phù Dung, Bạch Tề và Cao Trường Phong như vừa tỉnh ngộ, vội chuyển thân lao đi.

“Ha ha ha! Đã muộn rồi!”.

“Sát!”.

“Á!”.

“Á!”.

Trong tiếng cười đắc ý, gã họ Châu xuất ra đại thủ đoạn, chỉ nháy mắt đã đem số tu sĩ còn sót lại tiêu diệt sạch sẽ. 

“Cao Trường Phong, Bạch Tề, cái danh thiên tài của các ngươi ta đây đã nghe nhiều, nhưng thực hư ra sao thì hôm nay phải kiểm chứng. Nào! Cho ta thấy thiên tài là thế nào đi!”.

“Keng!”.

“Keng!”.

Cuộc chiến tiếp tục diễn ra, đại khái có thể chia làm ba mặt trận. Thứ nhất là hai tu sĩ Chung – Tạ của Mạn Đà Sơn Trang đấu với Trầm Cốc và Lương Thiên Bằng, thứ hai là màn giao tranh giữa gã họ Châu vơi Bạch Tề – Cao Trường Phong, còn mặt trận thứ ba… dĩ nhiên chính là cuộc chiến không cân sức giữa Cuồng Đao và Thanh Liên Tiên Tử Liễu Phù Dung. 

Chỉ thấy hai người liên tiếp thi triển thần thông, huyết quang Uy Vũ Đại Long Đao cùng Thanh Phong Kiếm truy đuổi quần đấu giữa không trung, thanh âm chát chúa vang lên liên hồi. 

Theo thời gian trôi qua, bởi do tu vị thua kém nên Liễu Phù Dung dần rơi vào thế hạ phong. Cuồng Đao thì ngược lại, ủy cảnh giới cao hơn, pháp lực thâm hậu hơn, hắn thao túng đại đao công kích không ngừng, căn bản chẳng để Liễu Phù Dung có một giây nào ngơi nghỉ.

“Cứ tiếp tục thế này thì thật không ổn.” Liễu Phù Dung cắn môi, khuôn mặt càng thêm lo lắng.

“Xem ra đành dùng đến bảo vật nọ”.


Trong lòng đã có quyết định, Liễu Phù Dung khẽ động thần niệm, từ giới chỉ lấy ra một tấm phù lục. 

Thấy vậy, chân mày Cuồng Đao nhẹ nhíu. Nhưng rất nhanh hắn liền thả lỏng. Một tiểu nha đầu Trúc cơ kỳ mà thôi, phù chú mang theo lại ghê gớm được bao nhiêu? Bất quá giãy chết.

“Tiểu mỹ nhân, có bao nhiêu thủ đoạn cứ việc xuất ra hết đi! Cuồng Đao ta tiếp!”.

Liễu Phù Dung chả buồn đáp. Nàng đem linh lực rót vào bên trong phù lục.

Chỉ thấy tấm linh phù đột nhiên phát ra bạch quang chói mắt đem nàng bao bọc vào trong.

Đây là…?

Cảm nhận được linh lực chấn động cường đại truyền tới thì Cuồng Đao không khỏi biến sắc, song không chờ hắn kịp phản ứng thì Thanh Phong Kiếm đã bay vụt trở về trong bạch quang.

Đối phương đem Linh khí thu hồi là muốn chạy trốn sao?

Dường như đã nhận ra điều gì, Cuồng Đao vội vàng đánh ra một đạo pháp quyết thao túng Uy Vũ Đại Long Đao hung hãn chém xuống vầng bạch quang. 

Tiếc rằng đã muộn. Bạch quang lúc này đã tiêu tán. Thân ảnh Liễu Phù Dung hiện cũng chẳng còn nhìn thấy đâu nữa.

“Khốn kiếp!”.

Cuồng Đao xem khoảng hư không, khuôn mặt hiện lên vẻ âm lệ. Hắn không ngờ Liễu Phù Dung kia lại sở hữu một tấm Truyền Tống Phù. 

Truyền Tống phù công dụng như tên, bên trong có phong ấn một Truyền Tống Trận đơn giản, vốn là một bảo vật rất hiếm có. Tuy rằng nó chỉ truyền tống được một khoảng có hạn và đầu kia là một nơi bất kỳ song có thể chạy trốn khỏi cường địch, quả thật là một bảo vật bảo mệnh lúc nguy nan vô cùng hữu hiệu.

“Hừm… Cho dù là Truyền Tống Phù thì bất quá cũng chỉ truyền đi được một khoảng ngắn, nha đầu ngươi nghĩ có thể thoát khỏi tay ta sao”.

Cuồng Đao xoay sang nhắn với mấy vị sư huynh sư đệ của mình một tiếng rồi hoá thành một đạo độn quang điên cuồng bay đi. Liễu Phù Dung tu vị mới chỉ là Trúc cơ kỳ, chạy trốn khẳng định không được bao xa, bằng vào thần thức cường đại của tu sĩ Vấn đỉnh kỳ, hắn nhất định có thể tìm được nữ nhân này.

Còn về cuộc chiến ở đây thì đã có ba vị sư huynh sư đệ của hắn lo liệu. Cao Trường Phong, Bạch Tề tuy là đệ tử đại thế lực, tu luyện pháp môn cao thâm, nhưng cảnh giới cũng mới chỉ Trúc cơ kỳ mà thôi. Trúc cơ thì làm sao đấu lại được Vấn đỉnh?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.