Tiên Môn

Chương 744: Tai ương ập đến


Đọc truyện Tiên Môn – Chương 744: Tai ương ập đến tại website TruyenChu.Vip

Ríu rít… Ríu rít…

Ríu rít…

Một ngày mới lại đến, dưới ánh ban mai dịu nhẹ, Ngọc Vô Tâm bắt đầu tiến vào đợt tu luyện mới. Lúc này nàng đang chuẩn bị luyện tập Linh Khống Thuật.

Linh Khống Thuật cũng tương tự như Khu Vật Thuật, nhưng sự huyền diệu lại vượt trội, cấp bậc cũng cao hơn rất nhiều. Nếu Khu Vật Thuật chỉ cần tu vi Luyện khí sơ kỳ là có thể tu tập thì đối với Linh Khống Thuật, tu vị đòi hỏi phải từ Trúc cơ kỳ trở lên. Tu sĩ Luyện khí căn bản là không đủ pháp lực và thần thức để triển khai.

Cao cấp hơn, lợi hại hơn, song để tu luyện cũng khó khăn hơn rất nhiều. Mặc dù đã sớm thuần thục Khu Vật Thuật, pháp lực cùng thần thức đều cao hơn tu sĩ đồng cấp nhưng để có chút thành tựu với Linh Khống Thuật, Ngọc Vô Tâm đã phải vất vả hơn mười ngày trời. Hơn một tuần trăng thì nàng mới coi như nắm giữ, gần hai tuần trăng thì mới chính thức thuần thục, đạt đến cảnh giới khu sử tùy tâm.

“Kích!”.

“Ầm!”.

“Khốn!”.

Trên bãi đất trống, Ngọc Vô Tâm cùng lúc thao túng hai kiện thượng phẩm Linh khí, một kiện là phi kiếm thu được từ Tạ Trường Thanh, còn một kiện là sợi dây màu đen lấy được từ túi trữ vật của Phương Bằng.

Tất nhiên là trên người nàng cũng có cực phẩm Linh khí, song nàng chưa muốn tập luyện. Ngọc Vô Tâm nàng đã thử qua rồi. Nàng cảm thấy với pháp lực hiện tại của mình thì không thể phát huy ra hết uy năng của cực phẩm Linh khí, thêm nữa thời gian thao túng cũng chẳng được lâu. Nếu mà cố chấp dùng, thời điểm cùng địch nhân giao đấu, chỉ sợ chính bản thân mới là người gặp bất lợi.

Ý nghĩ của Ngọc Vô Tâm chính là như vậy, trước muốn thuần thục thượng phẩm Linh khí, đạt đến mức lô hoả thuần thanh rồi sau đó, đợi tu vi đột phá thì mới bắt đầu chuyển sang luyện tập với cực phẩm Linh khí.

“Phá!”.

“Ầm!”.

“Woa!”.

Cách chỗ Ngọc Vô Tâm một quãng ngắn, tiểu nha đầu Tố Tâm ngồi quan sát, ánh mắt hâm mộ không thôi. Cô bé cảm thấy Ngọc sư tỷ của mình thật là quá lợi hại đi.

Chờ Ngọc Vô Tâm thu hồi Linh khí, Tố Tâm lập tức chạy qua, cái miệng xinh xinh cất lời tán dương: “Ngọc sư tỷ! Ngọc sư tỷ! Sư tỷ thật là lợi hại!”.

“Cái đó còn phải nói”.

Ngọc Vô Tâm thản nhiên đón nhận. Nàng hướng chỗ bãi cỏ bước đi. Ngồi dưới tàn cây, nàng lấy từ túi trữ vật ra một chiếc khăn tay màu trắng ném cho Tố Tâm.


“Cảm ơn sư tỷ!”.

Tố Tâm vui vẻ tiếp lấy, rồi đem lau mặt mình.

“Ha… trời nóng nực thật…”.

“Cốc!”.

“Ui da!”.

Bất ngờ bị người gõ đầu, Tố Tâm buông luôn cả khăn tay.

“Sư tỷ làm cái gì vậy?!”.

“Đánh ngươi chứ làm gì!”.

Ngọc Vô Tâm chưa hết bực mình: “Tiểu nha đầu ngươi ngon thật. Ta đưa khăn cho ngươi là để ngươi lau mồ hôi cho ta chứ có phải để ngươi tự lau cho mình đâu”.

Hoá ra là có ý sai bảo. Tố Tâm chu môi, bất mãn ra mặt.

“Còn thừ người ra đó làm gì? Mau cầm khăn lại đây lau cho ta”.

“Sư tỷ sao không tự làm đi!”.

“Tiểu nha đầu, ngươi mới nói gì?” Ngọc Vô Tâm vươn tay nắm lấy tai Tố Tâm kéo đi.

“Ai ui… au…!”.

“Sao? Bây giờ có lau mình cho sư tỷ không?”.

“Lau! Lau!…”.

“Hừ…”.

Tới lúc này Ngọc Vô Tâm mới chịu buông tay. Nàng ngồi xuống bãi cỏ, tựa lưng vào gốc cây.

“Còn đứng đó? Muốn ăn đòn nữa hả?”.


Bất đắc dĩ, Tố Tâm đành phải cúi người nhặt lên chiếc khăn bước qua.

“Cái khăn này nha đầu ngươi lấy lau mình rồi, còn muốn dùng nó đặt lên thân thể ngọc ngà của ta?”.

Nói đoạn Ngọc Vô Tâm lấy ra một chiếc khăn khác đưa, hay đúng hơn là ném thẳng vào mặt Tố Tâm: “Dùng cái này”.

Tố Tâm nhẹ mím môi, vứt khăn bẩn đi, thay vào đó cầm lấy khăn sạch vừa được ném cho đem lau người Ngọc Vô Tâm. Bắt đầu từ mặt, kế đó lau dần xuống cổ…

“Tay nữa.” Ngọc Vô Tâm tựa đầu vào thân cây, lười biếng nhấc tay, bảo Tố Tâm xắn tay áo mình lên.

Đứng dưới cường quyền Tố Tâm còn biết sao hơn, đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà làm theo.

“Xong rồi đó”.

“Mới có một tay mà xong cái gì?”.

Ngọc Vô Tâm vẫn chưa muốn buông tha. Nàng đưa cánh tay khác lại: “Lau tiếp tay này”.

“Hứ…”.

Tố Tâm cố gắng nén nhịn, tiếp tục lau lau…

“Xong rồi”.

“Chân nữa”.

“Đúng là quá đáng”.

Tố Tâm nghiến răng, nhưng rốt cuộc vẫn không dám vùng lên chống lại.

Cô bé tiếp tục lấy khăn lau lau chùi chùi…

“Ừm, bao nhiêu được rồi”.


Mặt mũi tay chân đều đã được người lau chùi kỹ lưỡng, mồ hôi đã ráo, lúc này Ngọc Vô Tâm mới lên tiếng bảo dừng.

Chỉ chờ có thế, Tố Tâm đem chiếc khăn đã bẩn vứt đi, ngồi xuống bãi cỏ. Nhưng còn chưa nóng mông thì bên cạnh, một chiếc quạt nhỏ màu đen đã được người ném qua. Liền sau đấy là tiếng của Ngọc Vô Tâm truyền đến:

“Quạt cho ta”.

Tố Tâm nhặt chiếc quạt màu đen lên, xoay đầu nhìn Ngọc Vô Tâm.

“Ngọc sư tỷ, sư tỷ hành hạ người ta quá đó”.

“Ừ, ta hành hạ ngươi đó”.

Ngọc Vô Tâm không chối, còn thản nhiên thừa nhận.

“Thế nào? Có quạt hay không nói một tiếng?”.

Ngó thấy ánh mắt hung hăng uy hiếp của Ngọc Vô Tâm, Tố Tâm thật sự là chẳng đủ gan khước từ. Cô bé tin là nếu mình từ chối, thể nào cái đầu cũng sẽ bị người gõ ngay. Vị Ngọc sư tỷ này của cô bé chưa bao giờ là một thiện nam tín nữ cả.

“Lúc nào cũng ức hiếp người ta”.

“Tiểu nha đầu, mặt mày ngươi cau có quá đấy”.

Ngọc Vô Tâm tựa đầu hưởng thụ, miệng nhai hạt gì đấy, vừa nhai vừa nói.

“Trên đời này, bất cứ cái gì cũng đều có giá của nó. Sư tỷ cho ngươi đan dược, chỉ điểm ngươi tu hành, nếu mà ngươi không làm cho sư tỷ chút gì đó thì quá trái đạo rồi”.

“Tiểu nha đầu, sư tỷ đây là đang giúp ngươi, để ngươi tránh khỏi nợ nần đấy có biết không? Như vậy thì sau này, nếu giữa chúng ta có ân oán, hoặc là tranh chấp, chúng ta cũng chẳng bị vướng bận gì, có thể phóng tay hành động. Nếu mà ngươi có giết ta thì cũng không cần phải áy náy…”.

Ngọc Vô Tâm nói đến đấy thì chiếc quạt trên tay Tố Tâm cũng dừng hẳn lại. Cô bé cúi đầu, thần tình khác lạ.

“Tiểu nha đầu, đang quạt mát mà sao lại dừng rồi?”.

“Tiểu nha đầu?”.

Ngọc Vô Tâm phải lay mấy lần thì Tố Tâm mới chịu ngẩng đầu lên. Cô bé hơi buồn, cũng dường như có chút tức giận. Việc đầu tiên cô bé làm là đem tay Ngọc Vô Tâm gạt ra, kế đấy thì đứng dậy rời đi, từ đầu đến cuối đều không hé răng nửa lời.

Cái gì chứ? “Nếu mà ngươi có giết ta thì cũng không cần phải áy náy” ư? Tại sao lại có thể bình thản nói ra những lời như thế… Trước giờ, Tố Tâm nào có nghĩ đến chuyện thương hại tỷ đâu…

“Đứa nhỏ này…”.

Ngọc Vô Tâm thu hồi ánh mắt, khẽ lắc đầu. Mấy lời ban nãy tuy rằng tùy tiện nhưng cũng không phải nói chơi. Nàng đây là thật lòng.


Tương lai ai nói trước được điều gì. Kẻ trong tà đạo, nghĩa tình lại đáng bao nhiêu?

Hôm nay là tỷ muội, ngày mai có chắc vẫn sẽ là tỷ muội?

Hôm nay thân thiết, đâu đồng nghĩa ngày mai không thành lãnh đạm?

Ngọc Vô Tâm nàng đủ thông minh để nhìn ra bản chất của thế giới mà mình đang sống. Và tất nhiên là nàng sẽ chẳng dại khờ đặt trọn vẹn niềm tin vào một ai khác không phải bản thân mình.

Trên đời này, chỉ có duy nhất một mình “Ngọc Vô Tâm” mới đáng để tin tưởng, cũng chỉ có duy nhất một mình “Ngọc Vô Tâm” mới thực sự là nơi chốn an toàn để dựa vào. Trừ bỏ bản thân mình ra thì nàng không tin ai nữa cả…

“Tiểu nha đầu, sau này rồi ngươi cũng sẽ hiểu ra thôi”.

Ngày tháng chóng trôi, chớp mắt đã nửa năm trôi qua…

Trong nửa năm này tu tiên giới Nam man đã phát sinh nhiều biến động, tông môn, gia tộc bị hủy đi không ít. Lại có một vài thế lực liên kết cùng nhau, tự xưng cự đầu, ra sức thâu tóm địa bàn, tuyển chọn nhân tài vào trong tông môn…

Bên ngoài là vậy, bằng chính tại Ma Thần Tông – tông môn lớn thứ hai chỉ sau phân đường Bái Hoả Giáo… Một chút thay đổi cũng đã xảy ra. Và sự thay đổi này bắt nguồn từ Ngọc Vô Tâm.

Ngọc Vô Tâm, nàng đã tự mình công bố về cái chết của Tạ Trường Thanh. Theo lời nàng thì Tạ Trường Thanh vì đột phá thất bại nên thân tử đạo tiêu, tiến nhập hoàng tuyền.

Tất nhiên là cũng lắm kẻ hoài nghi. Nhưng khi còn chưa biết phải phản ứng thế nào thì Ngọc Vô Tâm đã “giúp” cho bọn họ lựa chọn. Sau cái chết của Tạ Trường Thanh, Ngọc Vô Tâm nàng cũng đồng thời hiển lộ luôn tu vị chân chính của bản thân: cảnh giới Trúc cơ hậu kỳ!

Trúc cơ hậu kỳ, đấy không phải ngang bằng với Tạ Trường Thanh lúc còn tại thế ư?

Chỉ trong khoảng thời gian hai năm ngắn ngủi đã có thể từ Luyện khí hậu kỳ tiến vào Trúc cơ hậu kỳ, tận những một đại cảnh giới, đây quả là một tin tức khiến lòng người chấn động. Nhưng, thay vì hoài nghi thì các đệ tử trong tông chỉ còn biết cảm thán.

Nghi? Bọn họ sao dám nghi ngờ một cao thủ Trúc cơ hậu kỳ, lại còn là tông chủ của mình.

Đúng vậy. Từ sau cái ngày đem cái chết của Tạ Trường Thanh cùng tu vi chân chính của mình công bố thì Ngọc Vô Tâm cũng nghiễm nhiên trở thành tông chủ đời tiếp theo của Ma Thần Tông.

Tu tiên giới cường giả vi tôn, nấm đấm ai to người ấy làm lão đại. Đừng nói Ma Thần Tông, xét cả đất Nam man bây giờ cũng chẳng có ai đủ can đảm chống lại Ngọc Vô Tâm. Trừ Bái Hoả Giáo.

Mà Bái Hoả Giáo lại là thế lực do Phỉ Thúy cầm đầu, với sự ái mộ của mình dành cho Ngọc Vô Tâm, nàng há có khả năng gây bất lợi?

Hoàn toàn trái lại, dưới mệnh lệnh của Phỉ Thúy, Bái Hoả Giáo vẫn thỉnh thoảng cử người đến thăm hỏi Ma Thần Tông, lại còn mang quà cáp nữa.

Cứ thế, Ngọc Vô Tâm nhanh chóng thay thế Tạ Trường Thanh, trở thành một đại nhân vật trong mắt tu sĩ Nam man. Những việc Ngọc Vô Tâm muốn làm không ai dám ngăn, đồ vật nàng muốn lấy cũng chẳng người dám tranh đoạt, cuộc sống rất là thuận lợi. Song, không có sự tươi đẹp nào kéo dài mãi mãi.

Một biến cố đã xảy ra…

Hôm đó Ngọc Vô Tâm đang chỉ điểm cho Tố Tâm tu luyện thì từ phương nào chẳng rõ, một đạo thanh quang bỗng nhiên lao tới, dừng ngay trên đỉnh đầu Ma Thần Tông.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.