Tiên Môn

Chương 64: Vượt Qua Tra Xét


Đọc truyện Tiên Môn – Chương 64: Vượt Qua Tra Xét tại website TruyenChu.Vip

Rất bất đắc dĩ, khá ư buồn bực, đấy chính là tâm tình của Lý Ngọc Thường hiện giờ. Phần những người khác…

Dịch Bất Dịch của Liệt Kiếm Phong thì có vẻ cũng không mấy bằng lòng; Ngọc Vân Tử của Tương Kiếm Phong thì đang cùng Cơ Thành Tử thảo luận, xem chừng chả mấy so đo; còn riêng bản thân Lăng Thanh Trúc…

Thư thái, đấy là những gì mà người ta thấy được ở nàng lúc này. Với tách trà thơm mới rót, nàng hiện đang rất từ tốn nhâm nhi…

Có điều, sự điềm nhiên ấy, nó cũng chẳng tồn tại quá lâu. Tác nhân không đến từ Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch hay một ai khác ở đây – bên trong đại điện – mà tới từ bên ngoài, hướng Trúc Kiếm Phong. Nơi đó, một đạo thanh quang đang phá không bay đến.

Mặc dù tốc độ phi hành của Chu Đại Trù rất nhanh nhưng vẫn chưa đủ vượt qua được cái nhìn của chân nhân cảnh. Thân là tu sĩ chân nhân hậu kỳ, thật sự không khó để Lăng Thanh Trúc quan sát tận tường, chi tiết.

Phải, nàng đã thấy hết tất cả. Sự khẩn trương của Chu Đại Trù, tình trạng thảm hại của Lăng Tiểu Ngư – kẻ đang được cõng…

Chút vui vẻ vừa tìm thấy bỗng chốc vụt tan, Lăng Thanh Trúc thần tình đại biến, nhanh chóng đem ly trà đặt xuống. Nhưng vì động tác quá vội, ly trà mới được đặt đã lập tức ngã lăn lông lốc trên chiếc bàn nhỏ, nước đổ tràn lan…

Những tưởng cái cảnh tượng này cũng rất đỗi thường tình, sẽ chẳng ai để ý thì không, thực tế đã có người thắc mắc. Người đó là Lý Ngọc Thường.

Ở Thiên Kiếm Môn này, kẻ mà Lý Ngọc Thường không ưa nhất chính là Lăng Thanh Trúc; tuy nhiên đồng thời, hiểu Lăng Thanh Trúc nhất cũng không ai khác ngoài Lý Ngọc Thường nàng. Từ xưa đến giờ, nàng nào đã từng chứng kiến một bộ dạng tương tự của Lăng Thanh Trúc, giống với hiện tại?

Sự khẩn trương này, thần tình đại biến ấy, chúng quả chả đúng với con người Lăng Thanh Trúc chút nào…

Do đệ tử của nàng đang trong tình trạng thương tích đầy mình? Là vì nàng lo lắng nên mới thế? Nếu vậy thì sự quan tâm này… có chút sâu đậm rồi. Mấy trăm năm qua, Lý Ngọc Thường nàng chưa bao giờ nhìn thấy Lăng Thanh Trúc cuống cuồng kiểu như thế…

“Nàng ta sao lại quan tâm tới như vậy? Điệu bộ này chắc chắn không phải cố tình bày ra…”.

Mang theo ngờ vực, Lý Ngọc Thường hướng chỗ Chu Đại Trù tiến qua…


“Lão nhân gia…”.

“Tiểu Ngư Nhi bị làm sao?!”.

“Lão nhân gia, con… con cũng không biết. Lúc nãy con chạy tới Phị Tinh Đới Nguyệt Động thì đã thấy Tiểu Ngư nằm bất tỉnh trên đất…”.

Hơi thở bất ổn, lòng nặng lo âu, Chu Đại Trù ngồi đỡ Lăng Tiểu Ngư, nhìn sư phụ khẩn trương kiểm tra, báo lại: “Lão nhân gia, con đã cho Tiểu Ngư phục dụng Phục Hoạt Thanh Giao Hoàn… Tiểu Ngư hắn liệu có…?”.

“Không sao đâu.” – Lăng Thanh Trúc hiểu ý lắc đầu – “Tuy khắp người đều bị thương tổn nhưng cũng không quá nặng. Sẽ không nguy hiểm gì đến tính mạng”.

“Vậy tốt quá. Nãy giờ con cứ sợ…”.

Sau cả quãng đường nặng trĩu lo âu, Chu Đại Trù rốt cuộc đã có thể nhẹ nhõm thở phào. Đối với sự tra xét của bản thân hắn đúng hoài nghi nhưng còn Lăng Thanh Trúc, hắn mười mươi tin tưởng. Trong lòng hắn, Lăng Thanh Trúc là một người rất có bổn sự, chẳng gì gây khó được nàng.

Riêng phần mình, Lăng Thanh Trúc dù đã không phụ kỳ vọng của Chu Đại Trù, thế nhưng sắc mặt, chả hiểu sao vẫn nặng nề như cũ. Nàng chuyển thân đứng lên, quay nhìn Cơ Thành Tử, nói: “Chưởng môn sư huynh, tình trạng của đồ nhi không được tốt, xin phép huynh cho muội mang nó trở về Trúc Kiếm Phong”.

“Thanh Trúc, đệ tử của muội?”.

“Là bị áp lực ở Phị Tinh Đới Nguyệt Động nghiền ép mà tạo thành thương tổn”.

Cơ Thành Tử nghe xong thì động thần niệm, lấy từ giới chỉ ra một chiếc lọ nhỏ đưa cho Lăng Thanh Trúc, bảo: “Sư muội, ở đây ta có một lọ Uẩn Thần Đan, muội hãy cầm lấy cho đồ nhi dùng”.


Lăng Thanh Trúc vốn tính từ chối, nhưng sau khi biết đựng trong lọ là Uẩn Thần Đan thì liền thay đổi ý định: “Sư huynh, vậy muội thay mặt đồ nhi đa tạ huynh”.

“Đều là môn nhân Thiên Kiếm, muội không cần khách khí”.

“Hmm”.

Tiếp sau cái gật đầu, Lăng Thanh Trúc lần nữa mở miệng cáo từ: “Sư huynh, muội xin phép mang đồ nhi về”.

“Khoan đã”.

Lần này lên tiếng không phải Cơ Thành Tử mà là Lý Ngọc Thường. Nàng tiến lên hai bước, trước ánh mắt nghi hoặc của Lăng Thanh Trúc, nói: “Thanh Trúc sư tỷ, muội chẳng có ý gây khó dễ, nhưng đệ tử của tỷ vẫn chưa được kiểm tra…”.

“Lý Ngọc Thường, đồ nhi của ta không phải hung linh chuyển thế”.

“Còn chưa tra xét, không ai dám chắc”.

“Ngươi…”.

Có chút tức giận, Lăng Thanh Trúc đáp trả: “Hừ, hung linh là kẻ tồn tại từ thuở hỗn mang, khi trời còn chưa khai, đất còn chưa mở, nhân thể khẳng định phải rất cường đại, tư chất chắc chắn phải rất khủng bố. Trong khi đệ tử của ta…”.

“Ở Thiên Kiếm Môn có ai không biết thằng bé Lăng Tiểu Ngư này chỉ là một người bình thường, linh căn bất quá trung phẩm. Lúc còn chưa tu đạo, mệnh căn của hắn vốn dĩ yếu nhược, thọ mệnh hết sức mong manh, căn bản là loại người bình phàm. Hắn sao có khả năng là hung linh chuyển thế được chứ?”.

“Khả năng đúng là gần như không có. Nhưng mà…”.

Lý Ngọc Thường như cũ vẫn giữ nguyên lập trường: “Thanh Trúc sư tỷ, các đệ tử ai nấy đều đã được kiểm tra, nếu Lăng Tiểu Ngư cứ thế mà bị tỷ mang đi, như vậy chỉ sợ mọi người sẽ có dị nghị”.


“Hừm…”.

Trong lúc mọi người còn đang vì câu nói của Lý Ngọc Thường mà nghĩ ngợi thì Cơ Thành Tử đã nhẹ hắng giọng, hướng Lăng Thanh Trúc khuyên bảo: “Thanh Trúc, lời Ngọc Thường không phải không có lý. Ta thấy thương tích Lăng Tiểu Ngư cũng chẳng nghiêm trọng lắm, sẵn đã ở đây rồi thì nên kiểm tra một chút. Dẫu sao cũng sẽ không mất nhiều thời gian”.

Trước có Lý Ngọc Thường, sau lại thêm Cơ Thành Tử, những người khác xem chừng cũng cùng chung ý nghĩ, Lăng Thanh Trúc tự hiểu rằng mình khó lòng từ chối. Qua một thoáng cân nhắc ngắn ngủi, nàng miễn cưỡng gật đầu: “Thôi được rồi. Nếu chưởng môn sư huynh đã nói thế thì cứ tiến hành kiểm tra đi. Muội không tin một đứa ngốc nghếch kém cỏi như thằng bé Lăng Tiểu Ngư này lại có thể là hung linh chuyển thế”.

Thừa biết mình đã vừa lưu lại một ấn tượng xấu trong lòng sư muội, Cơ Thành Tử ngầm cười khổ, ngoài mặt hoà nhã vỗ về: “Thanh Trúc, sư huynh cũng nghĩ như muội. Thằng bé Lăng Tiểu Ngư này, nhìn thế nào cũng khó có khả năng là hung linh chuyển thế được. Kiểm tra bất quá cho có mà thôi… cho có mà thôi…”.

“Hừm…” Lăng Thanh Trúc chả nói thêm gì, chỉ khó chịu quay mặt sang hướng khác.

Thấy thế, Cơ Thành Tử đành chấp nhận làm người xấu trong mắt nàng. Trong cái lắc đầu nhè nhẹ, hắn hướng Ngọc Vân Tử bảo: “Ngọc Vân Tử sư đệ, phiền đệ”.

Theo sau cái gật đầu hồi đáp, Ngọc Vân Tử khẽ động thần niệm, từ trong giới chỉ đeo trên tay lấy ra một tấm kính phong cách cổ xưa.

Kính này tên gọi “Chiếu Yêu”, rất hiệu dụng trong việc tra xét hình tướng yêu ma, là một trong ba đại bảo vật của Ngọc Vân Tử, hết sức lợi hại.

Tay cầm bảo kính, Ngọc Vân Tử tiến sát chỗ Lăng Tiểu Ngư, miệng niệm pháp quyết…

“Ong!”.

Theo chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng Ngọc Vân Tử thì Chiếu Yêu Kính cũng lập tức sáng lên. Từ bên trong kính, một luồng hào quang rọi xuống người Lăng Tiểu Ngư.

Tất cả cùng im lặng quan sát.


Một lúc sau.

Ngọc Vân Tử vừa thu hồi Chiếu Yêu Kính thì ngay bên cạnh, tiếng Lăng Thanh Trúc đã cất lên, thanh âm vẫn giống y ban nãy, chả lấy gì làm vui: “Muốn tra đã tra, muốn xét đã xét, kết quả chứng minh đồ nhi của muội hoàn toàn không có liên quan gì với hung linh. Chưởng môn sư huynh, bây giờ muội mang nó đi được rồi chứ?”.

“Thanh Trúc sư muội, chúng ta cũng chỉ theo nguyên tắc mà làm, mong sư muội đừng để bụng”.

“Muội không dám”.

Miệng thì bảo không nhưng căn cứ nét mặt, kẻ ngốc cũng nhìn ra là Lăng Thanh Trúc đang hoàn toàn nghĩ khác. Đám người Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, bọn họ tất nhiên hiểu được. Chỉ là… hiểu xong cũng chẳng để làm gì.

Nhìn theo đạo lưu quang đang hướng Trúc Kiếm Phong bay về, Cơ Thành Tử lắc đầu cười khổ: “Xem ra chúng ta đã vừa đắc tội với Thanh Trúc sư muội rồi”.

“Đưng là đã bị ghi hận.” Cùng cảm nghĩ, Ngọc Vân Tử lên tiếng tán đồng.

“Coi bộ những ngày sắp tới chúng ta phải cẩn thận trông coi bảo khố của mình rồi”.

Cảm thán quy cảm thán, đám người Cơ Thành Tử, Ngọc Vân Tử vẫn không quên nhiệm vụ. Sau khi Lăng Thanh Trúc mang theo Lăng Tiểu Ngư rời đi, bọn họ cũng nhanh chóng dời gót đến chỗ đệ tử nội môn và ngoại môn để tiếp tục kiểm tra.

Trong khi ấy, tại Trúc Kiếm Phong…

Giữa lúc Lăng Thanh Trúc đang vận công liệu thương cho Lăng Tiểu Ngư bên trong phòng thì ở phía ngoài, ba đệ tử còn lại của nàng là Chu Đại Trù, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn cũng đang vì sư đệ mà lo âu, bận lòng thương cảm…

Đi qua bước lại một hồi, Mộng Kiều khó nhịn hướng Chu Đại Trù hỏi: “Đại Trù, Tiểu Ngư thật sự không sao chứ?”.

“Tứ sư tỷ, câu này tỷ đã hỏi ba lần rồi a”.

Chu Đại Trù mau chóng tiếp lời: “Tứ sư tỷ đừng quá lo. Lão nhân gia đã nói rồi, Tiểu Ngư hắn không việc gì đâu, chỉ là cơ thể bị thương tổn một chút do bị áp lực ở Phị Tinh Đới Nguyệt Động nghiền ép thôi”.

“Nhưng mà…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.