Tiên Môn

Chương 62: Tra Xét


Đọc truyện Tiên Môn – Chương 62: Tra Xét tại website TruyenChu.Vip

Đi kèm cái gật đầu, Cơ Thành Tử đáp: “Ta đúng là đang có ý đó”.

Hắn tiếp tục: “Cả ta và Viên Tôn đều cho rằng nên tiến hành tra xét. Cẩn tắc vô ưu, thừa còn hơn thiếu”.

“Sư huynh, vậy khi nào sẽ tiến hành kiểm tra? Môn nhân Thiên Kiếm ta vốn không ít, có lẽ sẽ hơi tốn thời gian một chút…”.

“Cũng chẳng tốn bao nhiêu đâu”.

Cơ Thành Tử nói thêm: “Viên Tôn đã tính qua. Dựa theo dự ngôn của sư tôn cùng những lời tiên liệu năm xưa của tổ sư gia, Viên Tôn kết luận hung linh hiện nay tuổi chắc chắn chưa quá năm mươi. Chúng ta chỉ cần kiểm tra những đệ tử trong độ tuổi này là được”.

“Theo bản thân ta suy đoán, hung linh số mệnh khác thường, đã định sẽ là đại địch của chính giáo nên nhân thể của hắn hẳn sẽ không thể nào là dạng yếu nhược được; trái lại, tư chất khẳng định phải rất cao. Hmm, ta nghĩ hung linh nếu thực cư ngụ tại Thiên Kiếm thì quá nửa là đang trộn lẫn trong lớp đệ tử chân truyền. Trước chúng ta sẽ tiến hành tra xét nhóm đối tượng này… Dĩ nhiên, như ta đã nói, cẩn tắc vô ưu. Để đảm bảo không bỏ sót, tránh cá lọt lưới, sau khi kiểm tra xong lớp chân truyền đệ tử, nếu chẳng phát hiện được gì thì chúng ta sẽ tiếp tục hướng đến các đệ tử nội môn và ngoại môn”.

“Các vị sư đệ, sư muội, mọi người không có ý kiến chứ?”.

“Tầm nã hung linh là việc hệ trọng, muội hoàn toàn tán đồng”.

Tiếp nối Lăng Thanh Trúc, Lý Ngọc Thường và ba vị phong chủ khác cũng lần lượt bày tỏ quan điểm.

“Muội cũng không phản đối”.


“Sư đệ rất tán thành”.

“Mọi việc xin nghe chưởng môn sư huynh”.

Và như thế, quyết định rất nhanh liền được thông qua. Ngay buổi chiều hôm ấy, theo lệnh của năm vị phong chủ, toàn thể trên dưới sơn môn, hễ phàm là người dưới năm mươi tuổi thì đều phải tập trung về Kim Kiếm Phong, chờ đợi tra xét.

Bị kiểm tra đầu tiên là các đệ tử chân truyền tuổi dưới năm mươi. Nhóm này tính ra chẳng nhiều, chỉ có mười một người. Theo lý, quá trình tra xét hẳn sẽ rất mau chóng liền kết thúc thì không, nó đang bị kéo dài, hay đúng hơn là đang bị trì hoãn. Căn nguyên hết thảy bởi vì một cái tên: Lăng Tiểu Ngư.

Trước ánh mắt nghi hoặc của bốn vị phong chủ khác, Lăng Thanh Trúc giải thích: “Lúc nãy muội quên chưa nói với mọi người, thằng bé Lăng Tiểu Ngư kia hiện đang bế quan tu luyện. Muội đã vừa bảo Chu Đại Trù đi gọi, hẳn sẽ trở lại nhanh thôi”.

“Ra là vậy”.

Cơ Thành Tử gật đầu, tay vuốt chòm râu: “Không sao. Chúng ta sẽ đợi nó đến rồi kiểm tra”.


Giữa lúc năm vị phong chủ đang tạm đình chỉ việc tra xét nhân thể hung linh nơi đại điện Kim Kiếm Phong thì ở Trúc Kiếm Phong, tại Phị Tinh Đới Nguyệt Động…

Lăng Tiểu Ngư – người cuối cùng của lớp đệ tử chân truyền mà bọn họ đang chờ đợi kiểm tra, hắn hiện vẫn chưa hồi tỉnh. Trái lại, xét theo hình ảnh đang thấy thì có vẻ như hắn đã chìm sâu hơn vào giấc ngủ.

Âu cũng hợp lẽ. Nói sao thì hôm nay hắn đã ở bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động quá lâu, trước gánh chịu áp lực, sau lại trải qua màn hấp thu năng lượng quỷ dị cộng thêm việc đột phá từ trúc cơ lên vấn đỉnh trong trạng thái vô thức, bấy nhiêu còn không suy kiệt thì mới là lạ. Chưa chết thực đã tính may.

Nhắc đến phải cảm ơn sinh vật khả ái nọ. Nếu chẳng nhờ nó thì tình cảnh của Lăng Tiểu Ngư chắc chắn đã tệ hơn bây giờ rất nhiều. Còn nhớ lúc thái cực đồ trên bầu trời Thiên Kiếm bị Thông Tý Cự Viên đánh tan, khi ấy trên lưng Lăng Tiểu Ngư, đồ hình thái cực cũng liền biến mất. Và điều đó cũng đồng nghĩa rằng quá trình hấp thu năng lượng đã không thể tiếp tục, tầng linh quang bảo hộ đã không thể duy trì; hệ quả là Lăng Tiểu Ngư phải lập tức đối mặt với hai vấn đề nghiêm trọng: xử lý số năng lượng do thái cực đồ hấp thụ còn tồn đọng trong cơ thể và giải quyết tình trạng bị áp lực nghiền ép trở lại.

Chả có gì để phải bàn cãi. Lăng Tiểu Ngư, hắn vốn dĩ không cách nào thu xếp được. Đừng nói đã sớm mất đi tri giác, cho dù còn nhận thức đi nữa thì kết quả vẫn y như vậy thôi. Cơ thể hắn, nó đã vượt quá ngưỡng giới hạn từ lâu rồi. Với trạng thái suy kiệt ấy, thử hỏi hắn làm sao đủ khả năng kiểm soát tình hình?

Cái chết của Lăng Tiểu Ngư nếu xảy ra thì cũng chẳng phải chuyện gì đáng để ngạc nhiên. Nhưng, may cho hắn, mệnh hắn vẫn chưa tận. Ở thời điểm thái cực đồ biến mất, tiếp sau tầm chục giây thì từ bên ngoài cổ động, một thân ảnh đã lao vào ứng cứu. Đúng vậy, chính là sinh vật khả ái nọ.

Ban đầu nó khá do dự. Đối với sự khủng bố của đồ hình thái cực, trong nội tâm nó vẫn chưa nguôi ám ảnh. Đành rằng thái cực đã tan biến, thế nhưng ai biết có đột nhiên quay trở lại hay không. Rủi thực bất ngờ trở lại thì sao?

Sinh vật khả ái có linh trí rất cao, biết cân nhắc vốn dĩ bình thường. Nó đã lo sợ một màn tước đoạt nữa sẽ xảy ra, tương tự hoặc thậm chí còn hung dữ hơn. Vì lẽ đó, nó muốn rút lui, muốn bịt tai che mắt coi như chưa từng nhìn thấy Lăng Tiểu Ngư.

Nhưng rốt cuộc…

Chả biết do bản thân quá thiện lương hay vì có tình cảm đặc biệt với Lăng Tiểu Ngư mà sinh vật khả ái đã làm điều ngược lại. Thay vì thờ ơ bỏ mặc thì nó cắn răng, bất chấp nguy cơ chạy vào bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động để mang Lăng Tiểu Ngư ra ngoài…


“A da da…”.

Trên mặt lo sợ còn chưa tan, sinh vật khả ái thở phào kêu lên mấy tiếng. Nó đưa tay gạt mồ hôi trên trán, gạt xong liền chuyển mắt sang nhìn Lăng Tiểu Ngư hiện đang nằm hôn mê ngay sát bên cạnh.

Những ngón tay bé xíu chạm lên má Lăng Tiểu Ngư, sinh vật khả ái thử gọi: “A da da. A da da…”.

Sau mấy lượt lay gọi mà Lăng Tiểu Ngư vẫn chẳng có tí phản ứng nào, sinh vật khả ái lúc này mới lấy từ trong túi áo trước bụng ra một quả cầu thủy tinh to bằng nấm tay người lớn. Nó há miệng hít vào một hơi thật sâu, kế đấy thì chầm chậm thổi vào viên tử tinh cầu đã sớm được đặt trên ngực Lăng Tiểu Ngư.

Dưới sự thao túng của nó, từ bên trong tử tinh cầu, những quang điểm li ti bắt đầu lan toả rồi mau chóng đổ dồn, tiến nhập vào người Lăng Tiểu Ngư, lặng lẽ giúp hắn chữa trị thương tổn…

Vốn theo ước tính của sinh vật khả ái, quá trình liệu thương sẽ phải tốn kha khá thời gian, nhưng thực tế việc này đã rất nhanh liền kết thúc. Là bất đắc dĩ. Nó đã bị buộc phải dừng lại. Có điều lần này, thay vì Lăng Tiểu Ngư thì kẻ can thiệp lại là sư huynh của hắn: Chu Đại Trù.

Chiếu theo lời Lăng Thanh Trúc, ngay khi kiểm tra xong ở đại điện Kim Kiếm Phong, Chu Đại Trù đã lập tức chạy về Trúc Kiếm Phong tìm Lăng Tiểu Ngư.

Sau một hồi đảo quanh Tĩnh Hương Đường, phòng ăn, hoa viên các loại mà vẫn không phát hiện bóng dáng sư đệ, thầm nghĩ Lăng Tiểu Ngư đã tiến vào Phị Tinh Đới Nguyệt Động rồi nên Chu Đại Trù mới hướng địa phương này chạy qua.

Quả không ngoài suy đoán, Chu Đại Trù vừa tới nơi, còn chưa tiến vào bên trong động thì thân ảnh Lăng Tiểu Ngư đã liền hiện ra trước mắt hắn rồi. Chỉ là cái thân ảnh này… Đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, máu me loang lổ, ngũ khiếu chảy dài, thực… thảm hại vô cùng.

“Tiểu Ngư!!”.


Chứng kiến huynh đệ mình nằm bất tỉnh trên đất trong tình trạng thương tổn ấy, Chu Đại Trù biến sắc, hốt hoảng hô lên.

Tựa như một tia chớp, hắn lao đến bên Lăng Tiểu Ngư, khẩn trương kiểm tra cơ thể.

“Tiểu Ngư, ngươi làm sao thế này?!… Làm sao thế này…”.

“Không được rối loạn… Phải mau chóng kiểm tra…”.

Trong lòng vừa gấp vừa sợ, Chu Đại Trù phải cố gắng lắm mới giữ được chút bình tĩnh sau cùng để mà tập trung tra xét. Tới chừng xác nhận tình trạng của Lăng Tiểu Ngư cũng không quá tệ hại, lúc này hắn mới dám thở ra…

Nhưng, dù là vậy, kể cả khi đã biết tính mạng Lăng Tiểu Ngư vẫn an toàn thì Chu Đại Trù hãy cứ lo lắng như cũ. Hắn chả nghĩ nhiều, lập tức lấy ra một chiếc lọ nhỏ, bên ngoài có dán mảnh giấy đề năm chữ: “Phục Hoạt Thanh Giao Hoàn”.

Nói một chút, Phục Hoạt Thanh Giao Hoàn này, cấp bậc chẳng hề thấp. Hoàn toàn trái lại, nó rất quý giá. Tài liệu dùng để luyện chế Phục Hoạt Thanh Giao Hoàn hết sức khan hiếm, tới độ mà dù là hạng nhân vật như Lăng Thanh Trúc cũng phải hao phí khá nhiều sức lực mới gom góp đủ.

Mấy năm trước, sau khi đột phá thành công, tiến vào vấn đỉnh, Chu Đại Trù hắn đã được Lăng Thanh Trúc ban tặng, bảo nó có thể giải trừ bách độc, chữa bệnh liệu thương cực kỳ hiệu quả, dặn hắn nên để dành phòng thân.

Đan dược trân quý, hi hữu là thế, ấy vậy mà bây giờ Chu Đại Trù lại không chút do dự đem cho Lăng Tiểu Ngư uống. Nếu thương tích của Lăng Tiểu Ngư trầm trọng thì chả nói làm gì, đằng này… Chính Chu Đại Trù hắn đã kiểm tra và xác nhận qua, rằng cũng không có gì nguy hiểm.

Rõ ràng, Chu Đại Trù đã quá hào phóng. Một sự lãng phí không cần thiết.

Chỉ là… ai quan tâm chứ?

Chu Đại Trù hắn muốn thế. Hắn biết Phục Hoạt Thanh Giao Hoàn rất quý báu, mấy năm qua hắn đã gìn giữ rất cẩn thận, nhưng dù có quý hơn nữa thì lại thế nào? Trong mắt hắn, so với sự an toàn của Lăng Tiểu Ngư thì chả đáng gì cả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.