Đọc truyện Tiên Môn – Chương 52: Vậy Mà Ngươi Còn Chưa Chết tại website TruyenChu.Vip
Lo lắng?
Không. Cảm giác hẳn nghiêng về sợ hãi.
Dạ khẩn trương, Lăng Thanh Trúc chẳng nói nhiều, lập tức triền khai thần thức quét khắp bốn phương tám hướng với hy vọng tìm thấy tung tích Lăng Tiểu Ngư. Thế nhưng kết quả…
Nàng không thấy. Tĩnh Hương Đường, dãy phòng dành cho đệ tử chân truyền cư ngụ, khu vườn phía sau,…, tất cả đều không có bóng dáng Lăng Tiểu Ngư.
Cái này có ý nghĩa gì?
Mắt bất động, đôi môi mấp máy, Lăng Thanh Trúc khẽ giọng thều thào: “Không xong rồi…”.
“Lão nhân gia, cái gì không xong?”.
Liếc qua Chu Đại Trù – người mới hỏi, Lăng Thanh Trúc vốn đang trầm lặng lại đột nhiên quát to: “Thì thằng ngốc Tiểu Ngư Nhi chứ còn cái gì!”.
“Lão nhân gia, Tiểu Ngư hắn…”.
Chu Đại Trù nói tới đó thì đành bỏ dở, bởi người trước mặt hắn, nàng đã vùng dậy chạy đi mất rồi.
“Lão nhân gia, đợi con với!”.
“Lão nhân gia…!!”.
…
Những tếng kêu gọi phía sau của Chu Đại Trù, Lăng Thanh Trúc nghe được nhưng chẳng buồn hồi âm. Nàng làm gì còn tâm trạng để chú ý tới Chu Đại Trù. Lúc này, toàn bộ tâm tư của nàng đều đang đặt hết vào ba chữ “Lăng Tiểu Ngư” cả rồi.
Từ sáng giờ Lăng Thanh Trúc nàng vốn dĩ vẫn đinh ninh rằng đứa đệ tử này của mình đã sớm rời khỏi Phị Tinh Đới Nguyệt Động mà lui gót trở về, ai dè đâu…
Hắn còn chưa có trở về!
Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn đang tiếp tục tu luyện bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động?
Hắn đã ở đó tu luyện suốt từ hôm qua tới giờ? Có khả năng sao?
Nên nhớ tu vi của Lăng Tiểu Ngư mới chỉ là trúc cơ trung kỳ, đừng nói cửa động thứ hai hay thứ ba, riêng mỗi cửa động đầu tiên – cái đơn giản nhất – thì áp lực vô hình cũng đã đủ sức đem hắn nghiền nát rồi. Giới hạn hậu kỳ đại viên mãn kia, một tên trúc cơ trung kỳ làm sao mà trụ nổi…
Theo lý, Lăng Tiểu Ngư hắn hiện tại dẫu cố gắng hết mình thì tối đa cũng chỉ có thể ở bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động tu luyện được khoảng trên dưới một canh giờ, muốn hơn cũng không được. Theo lý, Lăng Tiểu Ngư hắn đã sớm trở về rồi mới phải. Ấy vậy mà…
“Nó chưa về. Tại sao nó lại chưa về?”.
“Tại sao nó lại chưa về?!!”.
Trong âm thầm, Lăng Thanh Trúc đã gào lên mà hỏi. Có tức giận, có nghi hoặc, có hoang mang, nhưng trên hết vẫn là sợ hãi. Nàng sợ Lăng Tiểu Ngư đã xảy ra điều bất trắc… Tốt xấu gì thì cũng là đệ tử của nàng. Hơn mười năm sớm tối chung sống cùng nhau trên đỉnh Trúc Kiếm, tình cảm há đâu lại ít?
Bao năm qua, chính nàng là người đã dìu dắt, chăm sóc cho Lăng Tiểu Ngư. Thời thơ dại, thuở niên thiếu của hắn, có sự đổi thay nào mà nàng không tận mắt chứng kiến đâu…
Nếu ngày thường Lăng Thanh Trúc nàng hay bảo Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù, rằng phải xem “sư phụ như phụ mẫu” thì chính trong thâm tâm mình, nàng cũng lưu giữ một câu khác nữa: “đồ nhi như con cái”.
Con cái gặp chuyện chẳng lành, ai làm cha mẹ lại không lo, không xót?
“Tiểu Ngư Nhi, thằng ngốc ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì…”.
…
Lẫn trong lo sợ là niềm hy vọng. Lăng Thanh Trúc mong rằng thực tế sẽ không như điều mình đã nghĩ, rằng Lăng Tiểu Ngư đã sớm dừng tu luyện và đi ra khỏi Phị Tinh Đới Nguyệt Động.
Thế nhưng… những gì nàng mong mỏi, chúng đều tan thành mây khỏi cả rồi. Thời điểm nàng tiến vào bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động thì Lăng Tiểu Ngư vẫn ở ngay đó, đang ngồi giữa cửa động thứ nhất.
Đáng ra, trước thực tại trái mong đợi này, Lăng Thanh Trúc sẽ phải có những cảm xúc tồi tệ thì không, chúng đến và đi rất nhanh; thay vào đó, đang trỗi lên đây lại là sự vui mừng.
Chẳng vui làm sao được khi mà Lăng Tiểu Ngư, hắn hiện vẫn còn sống. Tu luyện thì đúng thật vẫn đang tu luyện, nhưng là… hắn chưa có bị áp lực ép thành thịt vụn. Hắn vẫn sống.
Dẫu vậy, Lăng Thanh Trúc cũng không dám để điều đó tiếp diễn thêm nữa. Sau khoảnh khắc ngạc nhiên, mừng rỡ, nàng lập tức dụng lực, trong sự mờ mịt của Lăng Tiểu Ngư mà đem hắn kéo ra ngoài.
…
“Sư phụ, tại sao người lại tới đây? Tại sao vừa rồi sư phụ…” Bên ngoài, trước cửa thạch động, Lăng Tiểu Ngư nhìn Lăng Thanh Trúc, khó hiểu mà hỏi.
Trong lòng hắn đang khá nghi hoặc. Hắn không hiểu tại sao sư phụ mình lại hành động như vậy, xông vào thạch động rồi đem mình kéo ra ngoài.
Tất nhiên là Lăng Tiểu Ngư hắn chẳng có ý trách móc gì. Vừa rồi, nếu Lăng Thanh Trúc không can thiệp thì hắn cũng đang tính rời đi rồi. Căn nguyên là bởi thứ áp lực vô hình vốn đã biến mất kia, nó bỗng bất ngờ quay trở lại, hơn nữa cường độ dường như còn tăng thêm một chút so với thời điểm trước đó.
Tiếp tục tu luyện, đấy căn bản là chuyện bất khả thi. Rời đi mới là quyết định sáng suốt.
Chỉ là… Lăng Tiểu Ngư hắn còn chưa kịp đứng lên, mắt mới hé mở đã bị người nắm kéo luôn ra ngoài rồi. Đã vậy, lôi kéo xong, bây giờ sư phụ hắn lại còn bắt mạch, tra xét thân thể hắn…
“Sư phụ, người… người làm gì vậy?”.
Bỏ ngoài tai những lời của Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc vẫn như cũ tỉ mỉ kiểm tra. Mãi khi ngầm xác định tình trạng của hắn chả có gì nghiêm trọng thì mới đình chỉ thu tay, hỏi: “Tiểu Ngư Nhi, ngươi… Ngươi đã ở bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động tu luyện bao lâu rồi?”.
“Cái này… đệ tử cũng không rõ ràng lắm”.
Lăng Tiểu Ngư ngước nhìn trời cao, thoáng quan sát rồi nói tiếp: “Hmm… Sư phụ, hình như là đệ tử đã ở bên trong thạch động hơn một ngày rồi thì phải”.
“Một… một ngày?”.
“Vâng, chắc khoảng tầm đó.” – Chẳng cần nghĩ ngợi quá nhiều, Lăng Tiểu Ngư gật đầu, thành thật hồi đáp.
Trước sự thản nhiên ấy của hắn, Lăng Thanh Trúc vô thức chớp chớp đôi hàng mi, buông ra một câu: “Ở hơn một ngày, vậy mà ngươi còn chưa chết…”.
Nàng cảm thấy việc này quá bất khả tư nghị đi.
Tại cửa động thứ nhất, lực lượng tối đa chắc chắn dư sức để đem một tên tu sĩ trúc cơ trung kỳ nghiền thành thịt vụn. Thế mà cái thằng ngốc trước mặt này, nó lại chả bị sao hết, bất kể đã ngồi bên trong động tu luyện hơn một ngày, đã sớm vượt qua khoảng giới hạn đi chăng nữa.
Đồng cảm với Lăng Thanh Trúc, ở ngay bên cạnh nàng, Chu Đại Trù cũng khó tin mở to mắt nhìn Lăng Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, ngươi… ngươi không phải người nữa rồi”.
Không như ban nãy, lúc ở bàn ăn, Chu Đại Trù hiện đã “thông suốt” rồi. Sau Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù hắn cũng được Lăng Thanh Trúc nói cho biết về Phị Tinh Đới Nguyệt Động, cũng đã từng vào xem thử. Hắn thừa hiểu thứ lực lượng vô hình ẩn bên trong cổ động này có bao nhiêu kinh khủng.
Ban nãy, do lơ đễnh, chưa kịp ngẫm nên mới hồn nhiên đối đáp, bằng hiện tại…
Kể từ lúc Lăng Thanh Trúc vùng dậy hướng nơi thạch động này chạy đi thì Chu Đại Trù hắn đã liền “hiểu” ra vấn đề. Giống như sư phụ mình, trong lòng hắn cũng bất chợt mà dâng lên niềm lo âu, sợ hãi.
Ở Trúc Kiếm Phong, Thiên Kiếm Môn này, tính cả thế gian này, trừ mẫu thân đã sớm qua đời ra thì thân thiết nhất, được Chu Đại Trù quý mến nhất chính là Lăng Tiểu Ngư. Đối với hắn, Lăng Tiểu Ngư không chỉ đơn thuần là đồng môn. Hai người bọn hắn là huynh đệ sống chết có nhau, phúc hoạ cùng hưởng…
Nghĩ đến chuyện huynh đệ có thể đã xảy ra điều bất trắc, Chu Đại Trù hắn làm sao không sợ hãi cho được?
Trên đường chạy đến đây, tâm tình hắn quả khẩn trương ghê lắm. May sao, mọi việc vẫn ổn. Người huynh đệ chí cốt của hắn hiện vẫn bình an vô sự…
Đổi sợ làm vui, mang theo thân hình tròn trịa, Chu Đại Trù áp sát Lăng Tiểu Ngư, cười tít mắt: “Ha ha… Ta biết Tiểu Ngư ngươi không phải người thường mà!”.
“Đại Trù sư huynh…”.
Chả buồn bận tâm đến nét mặt khác lạ của người huynh đệ mình, Chu Đại Trù đưa tay vỗ mạnh lên vai, vui sướng nói ra: “Tiểu Ngư, cái động này lợi hại lắm. Trong lúc ngươi bế quan đột phá cảnh giới, lão nhân gia đã dắt ta vào xem một lần rồi. Chậc, áp lực thật kinh khủng…”.
“Thế mà Tiểu Ngư ngươi, ngươi lại có thể ở bên trong động tu luyện hơn một ngày… Quá là lợi hại! Quá là lợi hại!”.
“Hừm…”.
Sau lưng Chu Đại Trù, nối tiếp tiếng hắng, Lăng Thanh Trúc mở lời, thần tình đã trấn định hơn trước nhiều: “Chu tiểu tử, có lợi hại thì cũng là Tiểu Ngư Nhi lợi hại chứ đâu phải ngươi, ngươi vui mừng cái gì?”.
“Hì hì…”. – Chu Đại Trù đưa tay chà đầu, cười đáp – “Lão nhân gia, Tiểu Ngư là huynh đệ của con. Hắn lợi hại thì con cũng được thơm lây. Vui mừng là nên mà”.
“Xuy” khẽ một tiếng, Lăng Thanh Trúc cho qua. Gạt Chu Đại Trù sang một bên, nàng chuyển ánh nhìn sang người Lăng Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư Nhi, dưới áp lực đè ép ở cửa động tầng thứ nhất, theo lý thì ngươi cùng lắm cũng chỉ có thể trụ được trên dưới một canh giờ. Nhưng thực tế ngươi lại… Ở bên trong tu luyện suốt hơn một ngày trời mà ngươi vẫn bình an vô sự, chuyện này đích thị là bất khả tư nghị…”.
“Tiểu Ngư Nhi, nói ta biết, ngươi làm thế nào được vậy?”.
“Phải đấy. Tiểu Ngư, ngươi làm sao hay vậy?” Lời Lăng Thanh Trúc vừa dứt thì ở chiều đối diện, tiếng Chu Đại Trù cũng liền vang lên. Xem ra hắn cũng đang rất tò mò muốn biết.
Đáp lại hai người bọn họ, Lăng Tiểu Ngư rất thành thật mà kể lại: “Sư phụ, Đại Trù sư huynh, chuyện là như vầy. Hôm qua đệ tử tiến vào thạch động tu luyện, lúc đầu mọi thứ đều diễn ra bình thường, áp lực vô hình cũng đều đặn tăng lên. Thế nhưng sau hơn một canh giờ, khi đệ tử cảm thấy khó có thể chống đỡ thêm, đang tính thu công trở về thì chuyện bất ngờ đã xảy ra…”.