Đọc truyện Tiên Môn – Chương 34: Sư Phụ? tại website TruyenChu.Vip
…
Trận chiến sớm đã kết thúc. Chiến thắng thì đương nhiên là lam y thiếu nữ.
Chu Đại Trù đã thua, nhưng là… hắn thua oan.
Bàn về tu vi, thuật pháp, bất kể phương diện nào Chu Đại Trù đều vượt trội hơn lam y thiếu nữ. Thậm chí, trong trận đấu ở Đa Bảo Hội kia, Chu Đại Trù hắn còn chưa cần sử dụng hết toàn bộ thực lực nữa kìa. Sở dĩ thua cuộc, nguyên do hết thảy đều bởi vì đối thủ của hắn đã giở trò bỉ ổi, bất ngờ đánh lén.
Càng đáng nói hơn nữa là thứ mà nàng dùng để đánh lén ấy, nó lại còn là một tấm linh phù có đẳng cấp rất cao. Nếu chẳng phải vậy thì Chu Đại Trù hắn há sẽ ra nông nỗi như bây giờ, khí huyết phập phồng, miệng vương vết máu?
…
“Đại Trù sư huynh, cẩn thận…”.
Qua mấy khúc cua, sau một hồi dìu đỡ, rốt cuộc Lăng Tiểu Ngư cũng đưa được Chu Đại Trù về tới Tĩnh Hương Đường.
Hắn giúp Chu Đại Trù ngồi xuống ghế xong liền nói: “Sư huynh ở đây, để đệ vào phòng sư phụ lấy thuốc”.
“Tiểu Ngư… xin lỗi ngươi”.
Thừa hiểu Chu Đại Trù có ý gì, Lăng Tiểu Ngư lắc đầu: “Đại Trù sư huynh, là đệ xin lỗi huynh mới đúng. Nếu không phải vì đệ thì huynh đã chẳng bị thương như bây giờ…”.
“Tiểu Ngư à, đây đâu phải lỗi của ngươi. Tất cả đều là do xú nữ nhân kia… khục khục…”.
“Sư huynh…!”.
“Không sao không sao”.
Chu Đại Trù khoát tay, ngẫm mà tức: “Xú nữ nhân kia, ta vừa nhìn đã biết chẳng phải loại tốt đẹp gì rồi… Nếu không phải ả ra tay đánh lén, mười người như ả Chu Đại Trù ta cũng chấp hết… khục khục…”.
Thở ra một ngụm oán khí, hắn nói tiếp, giọng bất bình như cũ: “Hừ, còn cái tên Tô Đông Vũ kia nữa chứ. Hắn thân là đệ tử chân truyền của chưởng môn, là tinh anh của Thiên Kiếm, vậy mà lại bênh vực cho xú nữ nhân kia…”.
Nghĩ đến, trong dạ Chu Đại Trù thực là bất cam ghê lắm. Nếu mà có đủ bản lãnh, hắn chắc chắn sẽ lập tức đi tìm Tô Đông Vũ để đập cho một trận ngay.
Nhớ lại lúc ở Đa Bảo Hội, thời điểm Chu Đại Trù hắn bị người giở trò đánh lén, Tô Đông Vũ đã nhảy ra can thiệp. Cũng không rõ là được ai báo lại mà chạy tới.
Đối với Tô Đông Vũ kia, Chu Đại Trù tất nhiên nhận thức. Mà, ở Thiên Kiếm Môn, có mấy người là không biết Tô Đông Vũ đâu. Hắn rất nổi tiếng a.
Đệ tử chân truyền thứ sáu của chưởng môn Cơ Thành Tử, sở hữu cực phẩm kim linh căn, thiên tư cao tuyệt, được xem là kẻ đứng đầu trong thế hệ trẻ hiện nay của Thiên Kiếm Môn, tu vị chân nhân cảnh…
Vốn dĩ trước giờ, Chu Đại Trù cũng giống mọi người, rất tôn trọng Tô Đông Vũ. Nhưng là hiện tại… Sự kính nể, nó tan thành mây khói rồi.
Còn nhớ lúc nãy, khi biết người nhảy ra can thiệp là Tô Đông Vũ, Chu Đại Trù đã đinh ninh sẽ được vị sư huynh này thay mình đòi lại công đạo. Ai dè…
Tô Đông Vũ kia, hắn chẳng hề có chút xíu xiu ý định nào là sẽ giáo huấn lam y thiếu nữ cả. Hắn chỉ nói lam y thiếu nữ là khách của bản môn, bảo cái gì cùng là môn nhân chính giáo, tất cả nên dĩ hoà vi quý; tiếp đấy, hắn đưa cho Chu Đại Trù một lọ thuốc tự nhận rằng hết sức trân quý, bảo mình thay mặt lam y thiếu nữ tạ lỗi, mong Chu Đại Trù hãy bỏ qua…
Câu trả lời của Chu Đại Trù ư?
Rất đơn giản, rất trực tiếp: Cầm cái lọ thuốc “hết sức trân quý” kia ném xuống đất!
Chu Đại Trù hắn không thèm!
“… Thân là sư huynh có uy vọng, nhìn thấy đồng môn bị đánh, biết rõ đúng – sai vậy mà lại chỉ biết đứng ra khuyên can dĩ hoà vi quý…”.
“Dĩ hoà vi quý cái rắm ta này!”.
“Cái tên Tô Đông Vũ hèn nhát kia, hắn ngon thì đứng cho xú nữ nhân ấy tát vào mặt mấy cái đi, xem hắn “dĩ hoà vi quý” thế nào… khục khục…”.
“Đại Trù sư huynh, huynh đừng tức giận, sẽ ảnh hưởng thương tích trong người…”.
“Khục… Tiểu Ngư, ta không sao đâu. Coi vậy chứ ta khoẻ lắm… khục khục…”.
“Sư huynh…”.
“Được rồi, sư huynh ở đây. Đệ chạy qua phòng sư phụ lấy thuốc rồi sẽ trở về ngay”.
…
Trong dạ nôn nóng nên Lăng Tiểu Ngư vừa nói xong thì liền đứng dậy, hướng căn phòng độc lập cạnh Tĩnh Hương Đường chạy đến. Mặc dù Lăng Thanh Trúc sớm đã bế quan nhưng trong phòng nàng, thuốc thang lưu lại vẫn còn nhiều lắm. Trân quý đúng là không có, tuy nhiên mấy loại trị nội thương, ngoại thương tầm trung thì khá dư dả, đối với tình trạng của Chu Đại Trù chắc cũng đủ dùng.
Do đã được Lăng Thanh Trúc truyền thụ pháp quyết để mở các cấm chế đặt loạn trong phòng nên Lăng Tiểu Ngư chẳng mất bao nhiêu thời gian liền gom đủ số thuốc cần sử dụng.
Đem hai lọ thuốc, một chứa linh đan và một chứa dược thủy cầm gọn trong tay xong, hắn nhanh chóng quay đầu phóng ra khỏi phòng.
“Ui…!”.
Xui thay, bởi do quá vội nên trước sự xuất hiện bất ngờ của một cô gái, Lăng Tiểu Ngư hắn đã không cách nào tránh kịp. Một cuộc va chạm tức thì xảy ra.
Có lẽ cú va chạm hơi mạnh nên đã khiến cô gái té ngã. Trùng hợp sao, ngay chỗ tiếp xúc giữa bờ mông nàng và mặt đất lại hiện hữu một viên đá nhỏ. Thế là một hệ quả tất yếu xảy ra…
Mặt nhăn mày nhó, cô gái vừa lấy tay chà chà cái mông, vừa mở miệng suýt xoa: “Ôi i i i… Cái mông của ta…”.
“X-Xin lỗi! Ta không cố ý…!”.
Như vẫn chưa hề nghe thấy, cô gái đưa mắt lườm Lăng Tiểu Ngư, giọng bực tức: “Cái tên tiểu tử ngươi bộ mù rồi à?! Ta có phải không khí đâu mà ngươi không nhìn thấy?!”.
“Ta… tại ta đang vội, cho nên…”.
Đang nói, Lăng Tiểu Ngư như chợt nhớ ra điều gì. Hắn bỏ ngang, hỏi: “Mà… ngươi là ai vậy? Tại sao ngươi lại ở đây?”.
Lăng Tiểu Ngư không thể không nghi hoặc. Nên nhớ đây là đỉnh Trúc Kiếm, chỗ chỉ dành cho phong chủ và các đệ tử chân truyền cư ngụ; người bình thường, nếu chưa có sự cho phép thì tuyệt chẳng thể lên đây được.
Nhưng, cô gái này lại đang có mặt ở đây, và nàng lại không phải đệ tử chân truyền của bất kỳ chi mạch nào. Lăng Tiểu Ngư dám khẳng định điều đó.
Như vậy, rốt cuộc thì nàng là ai? Môn nhân Thiên Kiếm hay là…
Trước vẻ ngờ vực của Lăng Tiểu Ngư, cô gái đảo mắt một vòng, nói: “Lăng Tiểu Ngư, ngươi thật là không nhận ra ta?”.
“Sao ngươi lại biết tên của ta?”.
“Chà chà… Cái thằng ngốc này đúng là không nhìn ra thật”.
Cô gái thầm nghĩ, chuyển giận làm vui. Nàng nở nụ cười thân thiện, vuốt tóc mà rằng: “Lăng Tiểu Ngư, ta sao lại không biết ngươi được? Ngươi là hôn phu của ta a”.
H-Hôn phu?
Lăng Tiểu Ngư tròn mắt: “Ngươi… không thể nào! Ta đâu có biết ngươi, sao có thể là hôn phu của ngươi?”.
“Ngươi không biết ta nhưng mà ta biết ngươi. Lẽ nào ngươi chưa nghe sư phụ của mình đề cập rằng đã đồng ý với sư phụ của ta, để chúng ta thành thân trong năm tới à?”.
“Sư phụ ta chưa bao giờ nói qua chuyện này… Mà, sư phụ ngươi là ai?”.
“Sư phụ ta á?” – Cô gái cười cười, nửa đùa nửa thật – “Nàng rất thân với sư phụ ngươi. Giao tình rất sâu đậm nha”.
“Tên sư phụ ngươi là gì?”.
“Đi hỏi sư phụ ngươi đi. Nàng biết rất rõ”.
…
Đã hỏi mấy lượt mà đối phương cứ mãi vòng vo, Lăng Tiểu Ngư dần mất kiên nhẫn. Nghĩ đến Chu Đại Trù, hắn quyết định tạm gác lại vấn đề của cô gái trước mặt, chuyển thân rời đi.
Phía sau, cô gái trông thấy hắn bỏ đi thì nhếch môi, lập tức nối gót theo sau.
“Ê! Ngươi sao có thể bỏ hôn thê của mình lại như vậy được? Chúng ta phải trò chuyện nhiều một chút thì tình cảm mới phát triển được chứ…”.
“Lăng Tiểu Ngư…”.
“Tiểu Ngư à…”.
“Tiểu Ngư ơi…”.
…
Cái giai điệu “à ơi” kia đã vang vọng bên tai Lăng Tiểu Ngư suốt cả đoạn đường, khiến nó như dài thêm gấp bội. Bản thân mình, Lăng Tiểu Ngư dĩ nhiên cũng chả vui vẻ gì tiếp nhận. Bình thường đã khó chứ huống hồ hiện tại, khi lòng hắn còn đang bận lo cho Chu Đại Trù.
May sao, thanh âm “dịu ngọt” phiền toái quanh quẩn bên tai ấy, nó rốt cuộc cũng chịu dừng. Ngay khi tiến vào Tĩnh Hương Đường, trông thấy Chu Đại Trù thì cô gái đã thôi không trêu đùa chi nữa. Thay vào đó, sắc mặt nàng lại bỗng trầm đi…
“Đại Trù sư huynh, đệ mang thuốc về rồi đây”.
Tiến sát Chu Đại Trù, Lăng Tiểu Ngư mau chóng mở nắp hai lọ thuốc, cẩn thận đưa qua.
Vốn cũng am tường công dụng, Chu Đại Trù lập tức đem phục dụng ngay. Uống xong, lúc này hắn mới đưa mắt nhìn cô gái đứng ở gần đó, hỏi Lăng Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, nàng ta là ai vậy?”.
“Đệ cũng không biết. Lúc nãy đệ gặp nàng ngay trước phòng sư phụ”.
Nghe vậy, Chu Đại Trù lại thêm phần nghi hoặc. Một lần nữa, hắn chuyển mắt lên người cô gái, chăm chú quan sát. Và, càng quan sát, hắn lại càng cảm thấy cô gái kia quen thuộc, như thể đã từng quen biết. Trang phục không nói, nhưng còn kiểu tóc, khuôn mặt…
Tóc mái ngang mày, tóc mai ngang miệng, hai bên đầu lại cài hai chiếc trâm hoa, quả thật rất giống…
“Thằng mập ngươi không cần nhìn nữa, là ta”.
Thanh âm tuy sai biệt nhưng ngữ điệu thì vẫn y hệt. Nhất là ở cái danh tự cô gái mới gọi: “Thằng mập”. Từ trước đến nay, chỉ có duy nhất một người gọi Chu Đại Trù hắn bằng cái danh tự thô tục ấy.
“Sư… sư phụ?”.
“Phải, là ta”.
“Ngươi…”.
Lời ra tới miệng, Lăng Tiểu Ngư vội sửa: “Người thật là sư phụ?”.
Có vẻ chẳng muốn dong dài, cô gái, cũng tức Lăng Thanh Trúc khẽ động thần niệm, từ giới chỉ gọi ra một món đồ vật. Đó là một thanh kiếm có vỏ bọc đen tuyền – thứ mà bấy lâu nàng vẫn hay dùng để giáo huấn hai tên đồ đệ của mình.