Tiên Môn

Chương 19: Rung Động Lòng Người


Đọc truyện Tiên Môn – Chương 19: Rung Động Lòng Người tại website TruyenChu.Vip

Việc Chu Đại Trù được phát hiện sở hữu thiên phẩm mộc linh căn đã làm Lăng Thanh Trúc rất đỗi vừa ý, hân hoan một trận. Tất nhiên, trừ Lý Ngọc Thường có chút không vui ra thì ba vị phong chủ còn lại, bọn họ cũng ít nhiều hoan hỉ.

Chi mạch dù tách riêng, đạo thuật dẫu mỗi nơi mỗi khác thì chung quy vẫn chung một cội nguồn, cùng là môn nhân phái Thiên Kiếm, hà tất phải đố kị ghét ganh?

Là người hoà nhã, biết cân nhắc vì tông môn nhất, Cơ Thành Tử sau khi gửi lời chúc mừng đến Lăng Thanh Trúc, tiếp đến đã liền hướng Lý Ngọc Thường, khẽ cười mà rằng: “Trúc Kiếm Phong của Thanh Trúc sư muội đã thu được một hạt giống tuyệt hảo, nhưng Mặc Kiếm Phong của Ngọc Thường sư muội hẳn cũng không kém. Ngọc Thường sư muội, sư huynh ta đang rất chờ mong để được thấy phẩm cấp linh căn của đồ nhi muội đấy”.

“Chưởng môn sư huynh, muội còn chưa chính thức thu Tiểu Ngọc làm đồ đệ”.

“Chẳng phải chỉ là việc sớm muộn”.

Cơ Thành Tử quay mặt đi, đưa mắt nhìn xuống bên dưới, vuốt râu nhận định: “Đứa bé Dương Tiểu Ngọc này lúc nãy ta đã âm thầm dùng pháp nhãn quan sát. Linh căn của nó, tin tưởng cũng giống như Ngọc Thường sư muội, là cấp bậc thứ tư: hàng cực phẩm”.

“Nếu quả như chưởng môn sư huynh suy đoán, vậy thì hôm nay đúng là ngày đại hỉ của Thiên Kiếm Môn ta rồi”.

Phong chủ Tương Kiếm Phong – Ngọc Vân Tử – nở nụ cười thân thiện, nói tiếp: “Biến dị linh căn so với ngũ hành linh căn thì chiếm ưu thế hơn một bậc, dù cực phẩm thì cũng sẽ không thua kém thiên phẩm bình thường bao nhiêu”.

Lời của Ngọc Vân Tử hoàn toàn thoả đáng, rất có cơ sở. Nhưng… đôi lúc nói đúng chưa hẳn đã hay. Chí ít là ở trong trường hợp này.

Lăng Thanh Trúc vốn đang vui vẻ, vừa nghe hết câu nói của Ngọc Vân Tử thì nét mặt liền trầm đi.

“Ngọc Vân Tử, ngươi mới nói cái gì đấy? Bộ có ai hỏi ngươi sao?”.

“À ừm.. Sư đệ chỉ là…”.

“Ngồi yên ở đó! Cái tật nhiều chuyện của ngươi sao mà vẫn không bỏ được thế hả?”.

Lần thứ hai bị Lăng Thanh Trúc giáo huấn, Ngọc Vân Tử cười khổ, đành tự mình khoá miệng, thôi không phát biểu chi nữa.

Cùng lúc, phía bên kia kết giới.


Thân ảnh mập mạp của Chu Đại Trù sớm đã rời khỏi, hiện tại, người đang đứng trên Trắc Thí Đài đây là một đứa trẻ khác, họ Lăng, tên gọi Tiểu Ngư.

Giống như bao đứa trẻ đã đi lên trước đó, Lăng Tiểu Ngư cũng đang rất hồi hộp. Đứng trước tiên gia, dưới sự chú mục của bao nhiêu người, nhịp tim nó không khỏi trở nên gấp gáp…

“Hít…”.

Mở rộng lồng ngực, Lăng Tiểu Ngư hít vào một hơi thật sâu, từ từ nâng tay đặt lên Tinh Quang Trụ.

Kết quả…

“Hai vòng sáng. Lăng Tiểu Ngư, trung phẩm mộc linh căn”.

“Phù… ù…”.

Khảo thí thông qua, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng thở phào, hướng Đồ Tự cúi chào rồi quay nhìn bên dưới, nhắm chỗ Dương Tiểu Ngọc và Chu Đại Trù bước lại.

“Người tiếp theo, Dương Tiểu Ngọc”.

“A, Tiểu Ngọc, lão thần tiên gọi ngươi kìa”.

“Ta biết rồi”.

Dương Tiểu Ngọc ứng đáp Chu Đại Trù xong thì ngó sang Lăng Tiểu Ngư. Vừa lúc, tiếng Lăng Tiểu Ngư cũng cất lên: “Tiểu Ngọc, ngươi lên đi”.

“Hmm”.

Dương Tiểu Ngọc gật đầu, thái độ rất đỗi nhu hoà, hoàn toàn khác xa lúc ứng đáp Chu Đại Trù.


Đối với sự chuyển biến này của cô bé, Chu Đại Trù đương nhiên không khó để lý giải. Nó nhìn theo thân ảnh mảnh mai cao quý đang từ tốn bước lên đài trắc thí, cố tình thở dài lẩm bẩm: “Aizzz… Phân biệt đối xử. Rõ ràng là phân biệt đối xử…”.

Cảm thán xong, nó lại chuyển sang nghi hoặc: “Tiểu Ngư à, Tiểu Ngọc hình như rất quan tâm ngươi nha?”.

“Ta cũng rất quan tâm Tiểu Ngọc. Chúng ta là bằng hữu tốt”.

“Bằng hữu tốt?” – Chu Đại Trù hỏi tiếp – “Vậy hẳn là các ngươi chơi chung với nhau từ nhỏ đi?”.

“Ừm”.

Lăng Tiểu Ngư gật đầu, đoạn bổ sung: “Nhà ta và nhà Tiểu Ngọc cũng không xa lắm. Yến cô cô ta là y sư, phụ thân của Tiểu Ngọc cũng là y sư, thế nên cô cô ta rất hay dẫn ta qua nhà Tiểu Ngọc. Lúc mà Tiểu Ngọc còn chưa biết nói chuyện thì chúng ta đã chơi chung với nhau rồi”.

“Thì ra là vậy”.

Chu Đại Trù gật gù, ra vẻ ta đây đã hiểu. Nó ngước lên đài, bộ dạng có chút tò mò: “Tiểu Ngư, Linh căn của Tiểu Ngọc được mấy phẩm nhỉ?”.

“À, mà ngươi không cần nói đâu. Ta đoán chắc là trung phẩm giống Tiểu Ngư ngươi. Cao lắm thì hẳn cũng chỉ thượng phẩm là cùng”.

Chu Đại Trù, nó đã cho là như vậy, rằng phẩm cấp linh căn của Dương Tiểu Ngọc chỉ từ hàng thượng phẩm trở xuống. Bởi lẽ trong lòng nó hiểu được cực phẩm và thiên phẩm là cỡ nào khan hiếm. Thêm nữa… So với Lăng Tiểu Ngư thì Chu Đại Trù nó thật chẳng có yêu thích Dương Tiểu Ngọc nhiều lắm. Nói cách khác, Chu Đại Trù nó rất không mong đợi Dương Tiểu Ngọc sẽ sở hữu linh căn phẩm cấp vượt trội hơn Lăng Tiểu Ngư quá lớn.

Tiếc rằng thực tế, nó lại xảy ra theo chiều trái ngược. Suy đoán mơ hồ, ý nghĩ ngây thơ của một đứa trẻ làm sao thay đổi được một sự thật hiển nhiên?

Trên đài trắc thí, ngay khi bàn tay nhỏ nhắn của Dương Tiểu Ngọc đặt lên Tinh Quang Trụ thì tinh cầu trên đỉnh liền phát ra ba vòng sáng màu lam đậm chói loà, nhiều hơn khởi điểm của Chu Đại Trù một vòng.

“Cái này…”.

Dưới đài, Chu Đại Trù chứng kiến sự tình vừa xảy ra thì không khỏi trợn mắt há mồm. Nó… rất ngạc nhiên a.

Khởi điểm ba vòng sáng, nhiều hơn cả Chu Đại Trù nó một vòng… Cái này nói lên điều gì? Lẽ nào phẩm cấp linh căn của Dương Tiểu Ngọc…


“Ực… Chắc là không đâu…”.

Chu Đại Trù đã cố tình phủ định, nhưng dẫu thế, sự thật vẫn cứ là sự thật. Thay không ra, đổi không được.

Theo sau ba vòng sáng nọ, tinh cầu trên đỉnh Tinh Quang Trụ đã rất nhanh liền phát ra thêm vòng sáng thứ tư, rồi thứ năm.

Năm vòng sáng, số lượng đúng bằng với Chu Đại Trù. Tuy nhiên, cường độ thì rõ ràng hơn hẳn…

“Thiên phẩm băng linh căn…”.

Phía bên kia kết giới, Cơ Thành Tử, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, cả ba chẳng biết đã rời khỏi ghế tự lúc nào. Thần tình kích động, Cơ Thành Tử nói tiếp những lời còn dang dở: “Vượt qua lẽ thường. Đứa trẻ này đã vượt qua lẽ thường…”.

Bên cạnh, Dịch Bất Dịch thêm vào: “Tự cổ chí kim, linh căn biến dị có phẩm cấp cao nhất được ghi nhận chỉ là cực phẩm, trước giờ chưa từng xuất hiện thiên phẩm. Vậy mà đứa bé Dương Tiểu Ngọc này…”.

Dịch Bất Dịch quay lại nhìn Lý Ngọc Thường vẫn còn an nhiên trên ghế, cảm thán: “Lý sư tỷ, tỷ thật là biết cách làm người khác phải kinh ngạc”.

“Bất Dịch sư đệ là đang trách ta đấy à?”.

Lý Ngọc Thường từ tốn đứng lên, hiếm hoi bày ra chút tiếu ý: “Chẳng giấu sư đệ, thời điểm phát hiện băng linh căn của Tiểu Ngọc thuộc hàng thiên phẩm, ta cũng đã rất thất thố”.

“Thất thố là nên. Thất thố là nên…”.

Kinh ngạc qua đi, Cơ Thành Tử nở nụ cười tươi, tiếp tục: “Ngọc Thường sư muội, thượng thiên xem ra thật rất chiếu cố Mặc Kiếm Phong của muội. Sư huynh ta cảm thấy có chút ganh tị đấy”.

“Chưởng môn sư huynh quá lời rồi”.

“Thiên phẩm thì thiên phẩm, có cái gì ghê gớm đâu chứ…”.

Giữa lúc bầu không khí đang tràn ngập niềm hân hoan thì một giọng khó chịu chợt cất lên. Người nói đúng là kẻ duy nhất vẫn còn ngồi lại trên ghế: Lăng Thanh Trúc.


Trái hẳn bốn người Cơ Thành Tử, Lăng Thanh Trúc chả hề vui vẻ một tí nào hết. Nàng vốn tưởng Chu Đại Trù bộc lộ ra thiên phẩm mộc linh căn đã là chuyện bất ngờ lắm rồi, ai dè…

Biến dị băng linh căn, lại còn là thiên phẩm. Chỉ sợ vài ba tên Chu Đại Trù cộng lại cũng hãy còn thua kém đấy. Mà Lăng Thanh Trúc, nàng đâu có muốn thua.

“Aizz… Tổ sư gia à tổ sư gia, người thật là không có mắt mà”.

Bất cam quy bất cam, ca thán hoàn ca thán, rốt cuộc thì Lăng Thanh Trúc vẫn chỉ đành chấp nhận sự thật, buộc phải nén nhịn mà nhìn Lý Ngọc Thường “lên mặt”.

Biết sao được. Người ta thắng thì người ta có quyền. Đời là vậy mà…

“Thanh Trúc sư muội.” – Trước một cây cầu, sát bên vách núi, Cơ Thành Tử ngó thấy vị sư muội của mình vẫn chưa nguôi bực bội, bèn tiến qua “an ủi” – “Sư muội đừng nên như vậy. Mặc dù linh căn biến dị hàng thiên phẩm rất đặc biệt nhưng cũng chưa chắc đã ưu việt hơn ngũ hành linh căn. Trăm sông đổ về một bể, tu luyện đến cảnh giới cuối cùng thì chẳng phải đều giống nhau?”.

“Giống nhau gì chứ…” – Lăng Thanh Trúc rất không đồng tình – “Nếu thực là giống nhau thì Thiên Kiếm Môn chúng ta còn bày ra việc khảo thí làm gì, thu đại một đám đệ tử luôn cho mau gọn”.

“Sư muội… Muội sao có thể nói như vậy được”.

“Thì muội chỉ theo ý huynh mà suy ra thôi”.

Biết dù có nói thêm nữa thì cuối cùng phần thiệt vẫn thuộc về mình, Cơ Thành Tử dứt khoát từ bỏ ý định, để mặc Lăng Thanh Trúc ôm hậm hực đứng chờ cuộc trắc thí tiếp theo.

Một đỗi sau…

Từ hướng Trắc Thí Đài, Đồ Tự hiện đang cất bước tiến về phía cây cầu, nơi các vị phong chủ đang đứng đợi. Tất nhiên là hắn không đi một mình. Theo sau còn có hơn trăm đứa trẻ nữa…

“Sư tôn, các vị sư thúc, đệ tử đã đưa người đến.” – Đồ Tự dừng ở trước mặt mấy người Cơ Thành Tử, tại vị trí cách tầm bốn bước chân, cúi đầu nói.

“Ừm”.

Ứng tiếng, Cơ Thành Tử nhẹ gật đầu: “Đồ Tự, ngươi làm rất tốt”.

“Cảm ơn sư tôn khen ngợi”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.