Đọc truyện Tiên Môn – Chương 12: Thu Làm Môn Hạ tại website TruyenChu.Vip
Phía bên này, thông qua màn đối đáp vừa rồi, Dương Tiểu Ngọc sớm đã nhìn ra thân phận, biết rõ người đang hướng mình tiến lại là bậc cao tầng tông môn, bèn hạ thân quỳ xuống: “Tiểu Ngọc bái kiến tiên gia”.
“Không cần đa lễ. Hãy đứng lên”.
Lý Ngọc Thường hiếm thấy tự mình cúi người đem đứa trẻ đang quỳ trước mặt đỡ dậy, đỡ xong thì dịu dàng hỏi: “Con tên là Tiểu Ngọc?”.
“Dạ vâng, thưa tiên gia”.
Dương Tiểu Ngọc mau chóng tiếp lời: “Con theo họ Dương của phụ thân, danh tự đầy đủ gọi là Dương Tiểu Ngọc, đã được năm tuổi ạ”.
Lý Ngọc Thường đứng nghe, thấy đứa trẻ trước mặt trả lời lưu loát, thần sắc kính mà không sợ thì nội tâm càng thêm vừa ý. Nghĩ đến tin tức đệ tử báo lại ban nãy, nàng bảo với Dương Tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc, con đưa tay ra cho ta xem qua một chút được chứ?”.
“Vâng, được ạ”.
Dương Tiểu Ngọc chẳng chút do dự, lập tức gật đầu đáp ứng. Cô bé biết là vị tiên gia nơi đối diện đang muốn kiểm tra linh căn của mình.
…
“Tiểu Ngọc, lúc ta kiểm tra, trong người con sẽ phát sinh chút ít thay đổi, chịu khó nén nhịn nhé”.
Căn dặn đâu đó, Lý Ngọc Thường lúc này mới bắt đầu dẫn động chân nguyên, xuất ra linh lực thâm nhập vào bên trong cơ thể Dương Tiểu Ngọc. Việc nàng đang làm, khỏi cần nghĩ thì tin tưởng ai nấy đều hiểu. Mười mươi là đang kiểm tra tư chất, phẩm cấp linh căn, không sai được.
Khác các đệ tử tu vi còn non kém, mà cụ thể là Trương Khiêm, Mộng Kiều phải nhờ tới trắc linh cầu để xác định sự tồn tại của linh căn, dựa vào một thân đạo hạnh cao thâm, Lý Ngọc Thường hoàn toàn đủ năng lực để tự mình thực hiện điều đó. Thậm chí so với trắc linh cầu, thông tin về linh căn nàng tra được sẽ còn rõ ràng hơn nữa. Dám cá là như vậy.
…
Một đỗi sau.
Những ngón tay thon thả mịn màng đã sớm được thu về; quá trình kiểm tra, nó đã hoàn tất.
Kết quả thì…
Hơi ngoài ý muốn của Lý Ngọc Thường, linh căn của Dương Tiểu Ngọc mặc dù đích xác thuộc vào một trong ba loại biến dị vô cùng hiếm gặp: băng linh căn, nhưng là phẩm cấp…
Ban đầu, sau khi nghe đệ tử mình thuật lại tin tức trắc thí, Lý Ngọc Thường đã suy đoán chín phần mười khả năng linh căn của Dương Tiểu Ngọc hẳn phải đạt đến cấp thứ tư trong tổng số năm cấp bậc: cực phẩm. Bởi lẽ năm xưa, thời điểm nàng được kiểm tra linh căn, tình cảnh cũng giống y hệt Dương Tiểu Ngọc hôm nay, đều là xấp xỉ chục giây thời gian liền khiến cho trắc linh cầu nứt vỡ. Tuy nhiên, thực tế đã khác xa mong đợi. Linh căn của Dương Tiểu Ngọc vốn chẳng phải cực phẩm cái gì, so với cực phẩm thì cấp bậc của nó… còn cao hơn nữa.
Không sai! Linh căn của Dương Tiểu Ngọc chính là thiên phẩm – mức cao nhất!
Lý Ngọc Thường có nghĩ thế nào cũng khó lòng mường tượng ra nổi tình cảnh này. Đứa bé gái đang đứng trước mặt nàng, nó vậy mà lại sở hữu băng linh căn cấp bậc thiên phẩm…
Tự cổ chí kim, trong lịch sử của giới tu tiên luyện đạo, Lý Ngọc Thường nàng nào có nghe ai nói qua, đã từng đọc qua về một nhân vật như thế bao giờ? Ngàn vạn năm trước cho đến hôm nay, kẻ sở hữu linh căn biến dị, gom lại cũng được một đám, nhưng trong số ấy, cao nhất cùng lắm là hàng cực phẩm, thiên phẩm khẳng định chưa một lần xuất hiện.
Cực phẩm, đấy là giới hạn mà mọi người ngầm nhận định đối với linh căn biến dị, gần như đã được định đoạt bởi thượng thiên.
Vậy mà giờ đây…
Nhận thức chung của bao đời tu sĩ, hôm nay rốt cuộc đã bị đánh tan. Linh căn biến dị thiên phẩm, cuối cùng đã xuất ra được một người…
Rung động qua đi, Lý Ngọc Thường không giấu nổi vui mừng, chả buồn để tâm đến ánh mắt kinh dị của Lệ Thắng Nam và Trương Khiêm, hạ mình ngồi xuống trước mặt Dương Tiểu Ngọc. Nàng cố kìm cảm xúc, mỉm cười hoà ái: “Tiểu Ngọc, con có muốn tu tiên không?”.
Đột nhiên được một vị cao tầng môn phái cư xử hết mực trìu mến, ân cần, Dương Tiểu Ngọc nhất thời khó tránh sinh lòng nghi hoặc, được yêu mà sợ. Dù vậy, cô bé vẫn rất phải phép hồi âm: “Thưa tiên gia, con nguyện một lòng tu tiên”.
Trước sự đối đáp mau lẹ này của Dương Tiểu Ngọc, chú tâm quan sát lại thấy vẻ kiên định hiện lên trong đáy mắt cô bé, Lý Ngọc Thường không khỏi âm thầm suy đoán. Nàng dò hỏi: “Tiểu Ngọc, tại sao con muốn tu tiên?”.
“Thưa tiên gia, bởi vì con muốn được giống như người”.
“Giống ta?”.
Dương Tiểu Ngọc gật đầu, kế đấy thì nói rõ đầu đuôi: “Phàm nhân sớm muộn ai rồi cũng sẽ già yếu, đau bệnh. Có người sẽ chữa được bằng y thuật bình thường, nhưng cũng có người lại vô phương dùng thuốc của thế tục để cứu chữa, chỉ có thể nhờ đến tiên gia…”.
“Con sợ phụ thân, mẫu thân, Tiểu Ngư và Yến cô cô, mọi người sẽ có ngày chợt mang trọng bệnh, thân lâm sinh tử… Vì vậy nên con muốn tu tiên. Chỉ cần con trở thành tiên gia có đạo thuật cao thâm như người thì nhất định sẽ bảo vệ được cho họ, sẽ không còn lo lắng khẩn cầu các vị tiên gia khác nữa…”.
Nghe qua những lời chân thành mộc mạc của Dương Tiểu Ngọc, Lý Ngọc Thường đối với cô bé lại thêm phần quý mến, coi trọng.
Bất quá mới chỉ là một đứa bé gái năm tuổi vậy mà đã biết trân yêu phụ mẫu, thân nhân, nói năng càng lưu loát hơn xa trẻ nhỏ bình thường, mười phần quá chín, Lý Ngọc Thường tuyệt đối khẳng định trừ đi tư chất linh căn thì ngộ tính của Dương Tiểu Ngọc cũng phải liệt hàng thượng đẳng.
Chẳng có gì để hoài nghi nữa cả. Dương Tiểu Ngọc, cô bé chắc chắn là một hạt giống tuyệt hảo để tu tiên luyện đạo, phù trợ chính giáo; thành tựu mai sau, dám cá sẽ vượt qua tất thảy năm vị phong chủ hiện thời của Thiên Kiếm Môn…
Trong lòng đã hạ xuống quyết định, Lý Ngọc Thường hướng cô bé trước mắt, thanh âm nghiêm túc nói ra: “Tiểu Ngọc, xét ở bản môn ta cũng có chút thân phận, đạo thuật hẳn là đủ để trị bệnh cứu người. Nếu con đã một lòng muốn tu tiên, vậy có nguyện bái ta làm sư không?”.
Một câu hỏi, hay đúng hơn là một lời đề nghị. Cực kỳ khiêm tốn. Chính nó – thái độ yêu mến và tự hạ thấp bản thân của Lý Ngọc Thường – đã vừa làm cho hai kẻ đứng ngoài theo dõi là Lệ Thắng Nam và Trương Khiêm phải mở to mắt ra nhìn. Bọn họ cảm thấy có phần khó tin.
Trương Khiêm vốn ở nội môn, tạm thời thôi không xét đến. Nhưng còn Lệ Thắng Nam, nàng thân là đệ tử chân truyền của Lý Ngọc Thường, thường xuyên gần gũi ân sư vậy mà cũng phải động dung kinh ngạc.
Chuyện này âu cũng khó trách. Trước nay, Lệ Thắng Nam nàng nào đã chứng kiến sư phụ cư xử từ ái như thế với ai bao giờ. Mọi khi người vẫn luôn giữ vẻ điềm đạm, trên mặt hiếm hoi lắm mới mơ hồ thoáng qua chút tiếu ý, bộ dạng thủy chung xa cách khó gần; nhưng là hiện tại… Nhìn người xem, không những tự hạ mình ngồi xuống, mỉm cười trìu mến mà lúc này còn nhỏ nhẹ đưa ra lời đề nghị biết bao người thầm ao ước.
Trở thành đệ tử chân truyền của một vị phong chủ phái Thiên Kiếm, thiên hạ có tu sĩ chính đạo nào là chẳng tha thiết mong cầu?
Đây là diễm phúc, muôn người được một.
Dạ âm thầm suy đoán, Trương Khiêm và Lệ Thắng Nam, cả hai không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn sang Dương Tiểu Ngọc…
Đối với cái nhìn hâm mộ xen lẫn ngờ vực ấy của hai người, Dương Tiểu Ngọc đương nhiên khó lòng hiểu thấu. Dẫu sao cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, vốn dĩ ngoại nhân, hôm nay bất quá lần đầu được diện kiến Lý Ngọc Thường, sự khác lạ của nàng, cô bé thế nào có thể đo lường?
Nhưng, dù là như vậy, tuy còn chưa hiểu hết, Dương Tiểu Ngọc vẫn rất đỗi hân hoan. Cô bé một lần nữa hạ thân quỳ xuống, thành tâm dập đầu: “Ân sư tại thượng, xin nhận của đồ nhi một lạy!”.
“Ân sư tại thượng…” Lý Ngọc Thường thầm nhẩm lại, trong mắt tiếu ý giăng đầy. Bốn chữ này… hẳn cũng có hàm ẩn đây.
Cánh tay thon đưa về trước, Lý Ngọc Thường đem Dương Tiểu Ngọc nâng dậy, nhẹ vén mấy sợi tóc rối cho cô bé, nói: “Rất tốt. Vậy kể từ hôm nay, Dương Tiểu Ngọc con sẽ ở lại Mặc Kiếm Phong này của ta, theo ta học đạo”.
“Đồ nhi đa tạ sư phụ đã thu nhận!”.
Lý Ngọc Thường nở nụ cười hiền từ, lắc đầu bảo: “Tiểu Ngọc, hiện con vẫn chưa thể gọi ta là sư phụ”.
Trước thần tình mờ mịt của đứa bé thông minh lanh lợi nơi đối diện, Lý Ngọc Thường giải thích: “Thiên Kiếm Môn ta có quy định, việc tuyển trạch môn đồ trước sau phải trải qua hai bước: đầu tiên là đưa người sở hữu linh căn về sơn môn, tiếp đấy sẽ tiến hành một đợt tổng khảo thí. Những người qua được, khi đó sẽ dựa vào thuộc tính linh căn, tâm tính biểu hiện mà phân vào các chi mạch. Ngoại môn, nội môn hay chân truyền đệ tử, thiên tư tới đâu thì sẽ đưa vào chỗ ấy”.
“Nói cách khác, nếu còn chưa quang minh chính đại thông qua khảo thí, chưa được các vị cao tầng tông môn khác công nhận thì ta vẫn chưa được quyền thu nạp con vào Mặc Kiếm Phong. Danh phận sư đồ, trước mắt phải tạm gác lại”.
“Vậy… con nên gọi người là gì?”.
“Ừm… Tạm thời con cứ gọi ta là phong chủ, chờ qua khảo thí sẽ chính thức làm lễ nhập môn”.
“Vâng, con biết rồi, phong chủ”.
Dương Tiểu Ngọc thay đổi cách xưng hô xong, trầm ngâm chốc lát thì ngập ngừng nói ra: “Phong chủ… Người có thể cho con đi thăm Tiểu Ngư được không?”.