Đọc truyện Tiên Mãn Cung Đường – Chương 34: Lật bài tử
Sau khi Lộ Quý phi đi, Thái Hậu đau đầu xoa xoa thái dương.
“Quý phi nương nương ngày càng không ra bộ dáng gì.” Lão cung nữ Lâm cô cô đứng phía sau Thái Hậu tiến lên một bước, giúp Thái Hậu xoa huyệt Thái Dương.
“Con gái nhà Trường Xuân Hầu ngược lại dễ dùng, chỉ tiếc không được lập Phi vị,” Thái Hậu dựa vào ghế mềm, hơi hơi nhíu mi, “Hoàng thượng buổi sáng ăn cái gì?”
“Hiền phi làm cháo hải sản, nghe nói ăn hai chén mới đi vào triều đấy.” Lâm cô cô cười nói.
“Vậy thì tốt,” Thái Hậu cười cười, “Bảo Dương Khánh nói cho Hiền phi, cách ba ngày thỉnh an ai gia một lần là được.”
“Vâng.” Lâm cô cô cười ứng tiếng.
Tô Dự đến An Quốc Tháp, phát hiện đại môn đóng chặt, chỉ có hai thị vệ canh giữ trước cửa, hắn thế mới biết An Quốc Tháp buổi sáng không mở cửa.
“Quốc sư ban đêm xem tinh tượng, muốn gặp mời buổi trưa lại đến.” Bọn thị vệ tỏ vẻ Tô Dự có thể ngủ trưa xong mới đến.
Tô Dự giật giật khóe miệng, kết hôn phải thực hiện hiếu đạo, ngủ trưa xong lại đến, sẽ biến thành uống xong trà trưa, còn thỉnh cái gì an? Ngẩng đầu nhìn xem sắc trời, bỗng nhiên nhớ tới nhiệm vụ tối hôm qua Hoàng đế bệ hạ mới giao, vỗ đầu, nhanh chóng trở về làm cơm trưa.
Trong Ngự Thư Phòng, An Hoằng Triệt sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ trên một chồng tấu chương.
“Trong triều nay đều là người của Lộ gia cả rồi, nói cái gì cũng ‘Thần tán thành’.” Chiêu vương một bên sửa sang lại tấu chương huynh trưởng phê xong, một bên oán giận.
“Hết thảy ném trở về, nói cho bọn họ, muốn được tán thành thì đem tấu chương của Thừa tướng sao lại một lần đi.” Túc vương nhìn Thừa tướng viết dài vạn chữ viết đến đau đầu, những người này chỉ mỗi một câu tán thành liền muốn được ngự phê, cũng quá tiện nghi cho bọn họ rồi.
“Thập Tam thúc, quyển vạn chữ kia là Ngự Sử viết.” Chiêu vương thở dài, tấu chương của Thừa tướng cũng không dài, sao thành mười bản cũng không có vấn đề.
“Ấn theo lời Hoàng thúc xử lý.” Hoàng thượng vẫn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng.
“A?” Chiêu vương há to miệng, “Thập Tam thúc nói bừa ……”
“Trẫm ngược lại là muốn nhìn, lá gan bọn họ đến cùng lớn đến tình trạng gì rồi.” Đôi mắt đẹp hơi hơi nheo lại, trong mắt An Hoằng Triệt toàn là lãnh quang.
Y trước hai mươi tuổi thân hình bất ổn, thường xuyên biến thành mèo, bất đắc dĩ lấy lý do thể nhược nhiều bệnh thường xuyên vắng mặt lâm triều, trong triều rất nhiều sự vụ đều dựa vào Thừa tướng, thế nên tạo thành cục diện ngày nay. Hiện tại hắn đã qua lễ trưởng thành, tự nhiên không thể tiếp tục mặc kệ, hẳn nên là lúc sửa trị những kẻ đó.
“Ai, phiền nhất là mấy tên quan văn tức tức oai oai kia,” Túc vương đem tấu chương dài vạn chữ ném trở về, từ tay áo móc ra một tấm sơ đồ, “Hoàng thượng, đây là bố phòng mới của hoàng cung.”
An Hoằng Triệt tiếp nhận, nhìn lướt qua, “Phòng được không?”
“Ngoại tặc khó mà nói, nhưng nội tặc thì có thể phòng được.” Túc vương nhíu nhíu mày, ngược lại không có vỗ ngực cam đoan trăm không lọt một. Lúc trước nghe nói “Thánh miêu” chạy ra hoàng cung, thế nhưng có thị vệ đeo đao đuổi bắt, hắn xa ngoài ngàn dặm cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, lần này hồi kinh, nói cái gì cũng phải đem hoàng cung sửa trị đến tát nước không lọt mới được.
“Hai tháng ở ngoài cung kia trải qua như thế nào? Ta và Thập Tam ca đều suýt bị hù chết đó.” Nhắc tới việc này, Lăng vương phảng phất vẫn vô cùng chấn kinh vỗ vỗ ngực mình, hai tháng trước lễ trưởng thành cơ bản không thể hóa thành hình người, mèo nhỏ bình thường quý giá như vậy lưu lạc bên ngoài, ngẫm lại cũng rất đáng thương.
An Hoằng Triệt liếc liếc mắt nhìn biểu tình khoa trương của Thập Thất thúc, không định để ý đến hắn.
“Hoàng thượng, nên dùng cơm trưa.” Uông công công hợp thời đi ra nhắc nhở.
“Hôm nay dừng ở đây đi.” Hoàng đế nghe vậy, âm trầm phía trên lập tức quét sạch, đứng dậy liền đi.
Túc vương và Lăng vương liếc nhau, ngược lại nhất tề nhìn về phía Chiêu vương, Hoàng thượng lúc nào thì đối với ăn cơm cảm thấy hứng thú như vậy, một điểm cũng không giống Hoàng thượng chút nào, chẳng lẽ là bị mập mạp nào đó phụ thân [nhập xác] sao?
“Nhìn ta làm gì?” Chiêu vương không rõ ràng cho lắm.
“Hoàng thượng trước kia không phải vừa đến thời gian ăn cơm liền ngại này ngại kia phát giận sao?” Lăng vương hiếu kì không thôi, đi cùng ra ngoài xem đến tột cùng là chuyện gì.
Xa xa có người nâng hộp đồ ăn lại đây, cẩn thận xem lại thì không phải người Ngự Thiện Phòng.
“Tô Dự!” Chiêu vương mắt sắc phát hiện người đi theo sau hộp đồ ăn, hai ba bước chạy qua.
“Chiêu vương điện hạ, đã lâu không gặp,” Tô Dự nhìn thấy An Hoằng Ấp, liền cười cùng hắn chào hỏi, “Chuyện lần trước, còn chưa cảm tạ điện hạ.” Lần trước tại Túy Tiên Lâu, nếu không phải Chiêu vương đến kịp thời, nói không chừng hắn liền thật bị Mục Quận vương giữ lại, sau vừa khéo như vậy, ngược lại giúp hắn không duyên cớ buôn bán lời ba ngàn lượng bạc.
“Đều là người một nhà, khách khí gì chứ,” Chiêu vương cười hắc hắc, lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu, “Ngươi đây là đang làm cái gì a?”
Tô Dự có chút xấu hổ cười cười, nguyên bản cho rằng Hoàng thượng giữa trưa không đi Dạ Tiêu Cung thì hắn cũng không cần nấu cơm, ai ngờ không những phải làm, còn phải phụ trách giao hàng. Tính tính như vậy, một tháng phát tám mươi hai lượng ngược lại là có chút chịu thiệt.
“Thất thần làm cái gì, còn không tiến vào!” Thanh âm Hoàng thượng vang lên trong Thiện Thực Điện [phòng ăn], Tô Dự xin lỗi chắp tay với Chiêu vương, xoay người đi vào.
“Cơm này là Hiền phi làm?” Trên xà nhà Thiện Thực Điện, một con mèo to đen vàng giao nhau rướn cổ, nhìn các món ăn thơm ngon đầy màu sắc trên bàn, nuốt nuốt nước miếng.
“Đừng lên tiếng!” Một con mèo lớn trắng đen vằn vện khác vẻ mặt nghiêm túc, vỗ đệ đệ một móng vuốt.
“Ngao, huynh lại đánh ta!” Lăng vương thực mất hứng, há mồm cắn móng vuốt huynh trưởng.
Tô Dự nghe tiếng mèo kêu, tưởng là Tương Trấp Nhi, liền ngẩng đầu nhìn quanh, thì thấy trên xà nhà có hai con mèo lớn chen thành một đoàn, “Đó là……”
“Vút –” Một đường sáng bạc chợt lóe, hai con mèo to nhanh nhẹn nhảy lên mái nhà không thấy bóng dáng, một chiếc đũa bạc chuẩn xác không lầm ghim ở chỗ chúng nó vừa đứng.
Hoàng đế bệ hạ tiếp nhận chiếc đũa mới Uông công công đưa qua, mặt không chút thay đổi nói: “Ăn cơm, không cần để ý tới.”
Tô Dự trừng mắt nhìn, trong hoàng cung thế nhưng nuôi nhiều mèo như vậy a…… Đợi đã, chiếc đũa vừa nãy là sao thế này?
Dùng qua ngọ thiện, Tô Dự bị Hoàng thượng cưỡng chế lưu lại Bắc Cực Cung ngủ trưa.
Làm một đầu bếp bình thường bề bộn nhiều việc vào thời gian cơm trưa, Tô Dự không có thói quen ngủ trưa, tinh thần phấn chấn nửa nằm ở đầu giường, lặng lẽ cầm lấy một bàn tay Hoàng thượng cẩn thận nghiên cứu. Hắn xác định chiếc đũa kia là Hoàng thượng tay không ném đi, có thể cắm sâu vào gỗ ba phân giống y như trong tiểu thuyết, tất nhiên là có “nội lực” trong truyền thuyết! Nghĩ đến lúc trước người này nhẹ nhàng từ Tô gia trèo tường mà ra, đó tất nhiên chính là khinh công a!
Không nghĩ tới mình xuyên đến thời không này, lại là thế giới võ hiệp, Tô Dự phảng phất như phát hiện đại lục mới, phấn khởi không thôi.
“Ngươi đang làm cái gì?” Thanh âm buốt giá vang lên bên tai, Tô Dự lấy lại tinh thần, phát hiện Hoàng thượng đang mở to hai mắt nhìn hắn, một cái “ngự thủ” còn bị hắn nắm không có buông ra.
“Ách……” Tô Dự cứng ngắc tại chỗ, buông ra cũng không phải, nắm cũng không phải, nhất thời có loại cảm giác biến thái trên tàu điện bị bắt quả tang.
“Biết là ngươi ngưỡng mộ trẫm, cũng phải xem trường hợp chút.” An Hoằng Triệt tựa hồ tuyệt không sửng sốt, rút tay từ lòng bàn tay Tô Dự ra.
“……” Tô Dự thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc, hắn nghe được cái gì? Ai ngưỡng mộ ai? Không đợi hắn bác bỏ, cái tay thon dài mềm dẻo kia lại duỗi đến, một phen ôm eo hắn.
“Hừ, âm thầm ngược lại là có thể phóng túng ngươi một chút,” Hoàng đế bệ hạ một lời quét ngàn quân nói, “Cũng chỉ có trẫm mới sủng ngươi như vậy.”
Thẳng đến lúc tiễn bước Hoàng thượng đã ngủ no đi xử lý chính vụ, hơn nữa đi tới trước An Quốc Tháp chuẩn bị vấn an Quốc sư, Tô Dự còn chưa từ bên trong logic thần kỳ của Hoàng thượng đi ra. Con mắt nào của Hoàng thượng nhìn thấy hắn ngưỡng mộ y? Bọn họ rõ ràng mới quen biết có hai ngày, huống hồ người này tính tình táo bạo tính cách ác liệt, tuy rằng lớn lên rất dễ nhìn……
“Hiền phi nương nương, Quốc sư ời.” Mặc cung nữ quần áo màu nhạt cung kính hành lễ nói.
Tô Dự lắc lắc đầu, đem gương mặt tuấn tú chói mắt kia bỏ ra khỏi óc, nhấc chân đi vào An Quốc Tháp.
Trong đại điện như trước treo lụa mỏng phất phơ, tiên khí bức người, Quốc sư tóc trắng như tuyết nghiêng mình dựa trên cao tọa, ánh mắt thanh lãnh nhìn hắn: “Ngươi tới làm gì?”
“Thần đến thỉnh an Quốc sư.” Tô Dự tiến lên hành lễ nói.
“Nếu là vì nghĩa vụ sau kết hôn, vậy không cần đến nữa.” Quốc sư một đôi mắt đẹp hơi khép, nhẹ nhàng vẫy tay.
“Hiền phi nương nương mời trở về đi.” Cung nữ mới vừa mời Tô Dự vào, như trước vẫn duy trì nụ cười vừa rồi, lại thỉnh hắn ra ngoài.
Tô Dự nhìn đại môn An Quốc Tháp lại khép lại, gãi gãi đầu.
“Hắn thật đúng là dám đi thỉnh an Quốc sư?” Lộ Quý phi nghe nói, nhịn không được cười ra tiếng, Quốc sư là ai a, Hoàng thượng muốn cũng không phải tùy thời có thể gặp, “Thái Hậu bất quá là cho hắn bậc thang đi xuống, hắn còn cho là thật.”
“Cũng không phải nha, ngài không biết đâu, cái biểu tình âm u khi Hiền phi bị đuổi ra, chậc chậc……” Thái giám bên cạnh vì dỗ Lộ Quý phi vui vẻ, thêm mắm thêm muối đem quẫn thái của Tô Dự miêu tả một phen.
“Hừ, chọc giận Quốc sư, để Hoàng thượng biết hắn có bao nhiêu ngu xuẩn, ta xem hắn còn có thể đắc ý mấy ngày,” Lộ Quý phi đảo vài cái mộc bài trong đĩa, “Đưa thứ này đến Bắc Cực Cung, nói là ý của Thái Hậu, bảo Uông tổng quản tự mình ước lượng xử lý đi.”
Các đời lịch đại, nhằm mưa móc phân đều hậu cung, ngoại trừ mùng một, mười lăm phải tới cung Hoàng hậu, thời gian còn lại Hoàng thượng đều dựa vào lật bài tử quyết định đi đâu trong cung lâm hạnh phi tần. Đại An hoàng thất càng quy định rõ ràng, Hoàng đế sau khi trưởng thành mỗi ngày phải lật bài tử.
Trong Bắc Cực Cung, Uông công công cau mày đem tất cả mộc bài lật xem một lần, tổng cộng mười bài tử, có ba “Lộ Quý phi”, còn lại bao gồm hai Phi, vài Chiêu nghi, chính là không có “Hiền phi”. Thái Hậu nếu đồng ý để Lộ Quý phi chủ trương chuyện này, tức là ngầm đồng ý loại hành vi này của nàng, chỉ là……
“Hoàng thượng, nên lật bài tử.” Uông công công bưng khay gỗ đen khắc hoa, đưa tới trước mặt Hoàng đế đang chuẩn bị đi Dạ Tiêu Cung, muốn nói lại thôi.
An Hoằng Triệt cũng không thèm nhìn tới tùy tay lật một cái, quan thị tòng Nội Vụ Phủ lập tức ghi lại: “Ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, Hoàng thượng lật bài của Hiền phi”.
“Đi thôi.” Hoàng đế bệ hạ tiêu sái vung ống tay áo, nhấc chân đi hướng Dạ Tiêu Cung.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
[ Chương: Lật bài tử có ý nghĩa gì ]
Uông công công: Hoàng thượng, lật bài tử
Miêu công:[ giơ trảo, che ] Đánh cược, đánh cược
Thập Tam thúc:[ cầm ra một con cá ] ta đặt “Lộ Quý phi”
Thập Thất thúc:[ cầm ra hai con cá ] ta cũng đặt “Lộ Quý phi”
Đệ đệ:[ đẩy ra một đống cá ] quyết đoán “Lộ Quý phi”
Miêu công: Meo ha ha ha, là “Trần Chiêu nghi”, giao cá giao cá, nô tài ngốc mau ra đây nấu canh cá!
Thập Tam thúc & Thập Thất thúc & đệ đệ: Gạt người a, Lộ Quý phi hôm nay thế nào không xuất hiện qaq