Tiên Mãn Cung Đường

Chương 138: Phiên ngoại 4: Đại đại miêu


Đọc truyện Tiên Mãn Cung Đường – Chương 138: Phiên ngoại 4: Đại đại miêu

Thời điểm đại đại miêu sinh ra, An gia còn chưa bắt đầu giành chính quyền, nhìn vào chỉ như thương nhân thế gia bình thường.

Phụ thân của tiểu thư Trần gia là người đọc sách, mẫu thân mất sớm, cưới mẹ kế là người khe khắt, vẫn luôn muốn đem nàng gả cho nhà giàu làm thiếp người ta, đổi chút tiền bạc chu cấp cho phu quân đọc sách. Kỳ thi Hương năm đó, Trần lão gia mang theo một nhà già trẻ đến Đan Dương đi thi, An gia tại Đan Dương thành rất có danh khí, gia tài bạc triệu chỉ đứng thứ hai, mà quy củ trong nhà họ lại được coi như là một việc lạ trong Đan Dương thành.

Nghe nói An gia này, luôn luôn không cưới chính thê, chỉ nạp thiếp thất, ai sinh hạ con nối dòng trước, người đó chính là chính thê. Gia quy cổ quái như vậy, nữ nhi nhà có uy tín danh dự tự nhiên là không chịu gả, nhưng chống không nổi An gia nhiều tiền, mặc dù là nạp thiếp, nhưng vàng bạc đưa sính lễ so với nhà bình thường cưới chính thê còn muốn nhiều hơn, mà nếu nữ tử này về sau thành chính thê, đối với nhà mẹ đẻ nàng còn có thể bổ túc thêm một phần sính lễ nữa.

Mẹ kế nghe tin tức này, liền động tâm tư.

Mấy tháng sau yết bảng, Trần lão gia trúng Cử nhân, sang năm là có thể tham gia kỳ thi xuân. Kẹt nỗi kinh thành ở cao đường xá xa xôi, khoản lộ phí này Trần gia lo không nổi, mà nay trong triều phong khí không tốt, muốn đề tên bảng vàng, không thiếu được phải trước tiên đút lót các nơi, mà cho dù thi đậu đi chăng nữa, muốn công sự thuận lợi, vẫn như trước cần đại lượng tiền bạc làm tặng lễ.

Vì thế, Trần tiểu thư đành ngậm nước mắt được kiệu nhỏ khiêng vào An gia, gả cho tông tử An gia làm thiếp. May mà tông tử kia bộ dạng thập phần anh tuấn, trừ tính tình không được tốt, thì đối với nàng cũng là không kém. Một năm sau, nàng sinh ra một cục lông, lúc ấy bị dọa ngất xỉu luôn. Đợi nàng tỉnh lại, liền biến thành chính thê, trở thành tông phụ An gia.

Năm năm sau, Trần thị đã là mẫu thân của ba hài tử lại có thai, nhưng lần này lại khiến nàng vạn phần lo lắng, chỉ vì lúc trước hoài đều là mèo con, cơ bản không hiện dấu hiệu mang thai, mà cái thai này lại không khác gì thường nhân cả.

“Vô lý a……” Tông tử An gia gãi gãi đầu, một nữ tử nếu như có thể sinh ra quý tử, về sau sẽ không tái sinh phàm tử, thai này là làm sao đây.

Hai phu thê lo lắng, loại sự tình chưa từng xảy ra này, nếu như sinh phàm tử, phải đem nó cùng với các huynh đệ ruột thịt tách ra nuôi dưỡng, thật có chút không đành lòng. Lo lắng mấy tháng, đứa nhỏ này rốt cuộc cũng sinh ra.

“Thế nào, sinh cái gì?” Tông tử cau mày hỏi bà đỡ, nếu là phàm tử, như thế nào không nghe thấy tiếng hài tử khóc a?

“Này……” Bà đỡ đã ký huyết khế đầy mặt khó xử, ôm tã lót ra, các huynh đệ An gia cũng nhanh chóng lại gần xem, đều bị hù nhảy dựng.

Chị thấy bên trong tã lót, bọc một con cọp con lông xù lớn cỡ đứa trẻ sơ sinh bình thường!

“Tiểu thúc, đứa nhỏ này……” Tông tử ôm hài tử, đưa đến cho thanh niên tuấn mỹ có mái tóc trắng như tuyết xem.

“Bệ Ngạn!” Tiểu thúc mang huyết mạch Bạch Trạch mở to hai mắt nhìn, “Đây là Bệ Ngạn thuần huyết ngàn năm khó được!”


Người An gia cao hứng, huyết mạch càng thuần khiết, nghĩa là pháp lực càng cao cường, mắt thấy thiên hạ sắp loạn, có một hài tử như vậy, có lẽ có thể thay đổi một hai.

“Đại Đầu, xem ta mang theo thứ tốt gì nè.” Huynh trưởng năm tuổi ôm tú cầu hoa chạy vào trong phòng, đưa cho đại đại miêu còn bé chơi.

“Đại ca, Đại Đầu hắn như thế nào còn chưa biến thành người a?” Nhị ca sờ sờ lão đại của hắn, rất là nghi hoặc.

“Chờ hắn đầy tuổi là biến thôi.” Huynh trưởng đem mặt chôn trong bộ lông của ấu đệ cười hì hì nói.

Nhưng mà, đến thời điểm đầy tuổi, mèo con chỉ biến thành mèo lớn hơn một chút.

“Có lẽ thuần huyết lớn chậm, phỏng chừng sang năm là tốt thôi.” Phụ thân ôm lấy hắn từ bên trong một đống thứ chọn đồ vật đoán tương lai gì đó, đại đại miêu nghiêng đầu, không rõ phụ thân đang phiền não điều gì, cao hứng chụp móng vuốt lên mặt y.

Năm thứ hai, mèo con lớn hơn một chút, biến thành mèo càng lớn.

Năm thứ ba, mèo càng lớn tiếp tục biến lớn, nhưng vẫn là mèo.

Một năm lại một năm trôi qua, huynh trưởng cập quan, cưới vợ sinh con, quả cầu lông lớn đã thân cao năm thước, không thể biến người, không thể nói chuyện.

“Con không thể ra ngoài, để người khác nhìn thấy sẽ xem con là yêu quái mà giết đó.” Mẫu thân phiền muộn nhìn hắn.

“Đại Đầu, đừng khổ sở, ngươi muốn cái gì ca mua cho ngươi nha.” Huynh trưởng đem mặt chôn trong bộ lông của hắn.

“Tứ ca, ngươi thế nào còn cái dạng này nha?” Tiểu đệ tóc trắng trừng đôi mắt lưu ly nhìn hắn.

Đại đại miêu đem mặt chôn trong móng vuốt, không nói lời nào.


“Như vậy không ổn, nếu tiếp tục lớn nữa sẽ không giấu được.” Phụ thân thở dài, đưa hắn đến biệt trang bên bờ biển.

Người hầu nghe không hiểu hắn nói gì, nên hắn liền một mình chơi đùa mỗi ngày tại bờ biển.

Các huynh đệ ngẫu nhiên trở về thăm hắn, “Đại Đầu, ngươi ăn nhiều một chút, có lẽ liền có thể biến thành người a.”

“Đại Đầu, An gia tại Đan Dương đã cư trụ ba đời rồi, phải chuyển nhà, phụ thân quyết định chuyển đến Thục.”

“Đại Đầu, phụ thân đã qua đời, theo ta trở về xem đi.”

Một năm rồi lại một năm, hắn chỉ tại thời điểm cha mẹ mất trở lại An gia, ban đêm gấp rút lên đường, ban ngày thì ngủ vùi, sợ bị người trông thấy. Sau này huynh trưởng cũng qua đời, bọn tiểu bối An gia dần dần đem vị thúc tổ này quên mất.

Huyết khế nô cũng chết già, đại đại miêu liền tự mình sinh hoạt tại biệt viện cạnh bờ biển, tự mình bắt cá ăn, một ngày này trong biển xuất hiện mấy con quái ngư, hắn đuổi theo chúng hướng biển sâu chạy tới. Kim quang bó chân, đạp sóng mà đi, đuổi theo đám cá kia bảy ngày bảy đêm, trước mắt xuất hiện một hải đảo, chung quanh hải đảo có Giao nhân đang ca hát thành quần, nhìn thấy hắn lập tức hoảng sợ bỏ chạy tứ tán.

Hải đảo cách bờ rất xa, ngay cả ngư dân cũng không thể tới gần, nơi này không có đám người ầm ĩ, không có ai sẽ xem hắn làm quái vật, rất là tự tại.

Thẳng đến có một ngày, mấy chú mèo nhỏ xuất hiện ở phụ cận hải đảo……

“Sau đó thì sao?” Mèo nhỏ vàng kim nằm bẹp trên đỉnh đầu đại đại miêu, hiếu kì hỏi.

“Ta biết!” Trưởng hoàng tử đen vàng giao nhau nâng trảo, “Ngũ gia gia có kể qua.”

“Ngũ gia gia nói làm sao có thể tin được chứ!” Quả cầu lông nhỏ màu đen nhảy lên đỉnh đầu đại đại miêu, cắn Thái tử ca ca một ngụm, lập tức bị Thái tử một bàn tay vỗ bay xuống.


Đại đại miêu nâng trảo, tiếp được Tam hoàng tử rớt xuống, liếm một ngụm, “Hôm nay sao lại không thấy Hoàng hậu a?”

“Ba ba nói hôm nay muốn làm đồ ăn ngon.” Cặp mèo mập nhỏ song sinh cùng kêu lên nói.

Bắc Cực Cung.

“Đang làm gì đấy?” Hoàng thượng phê tấu chương xong tìm không thấy Tô Dự, lượn đến phòng bếp, nhìn thấy thân ảnh đang bận rộn trước bếp lò liền lập tức dán lên.

“Bánh ngọt cá.” Tô Dự cầm khuôn mẫu trong tay cắt bánh thành mặt cười bỏ vào trong lồng hấp, trừ thịt cá còn có nhiều loại nguyên liệu nấu ăn trân quý, sau khi chiên sơ rồi hỗn hợp lại đem chưng.

Chín lồng hấp lớn, mỗi cái lồng hấp đặt một khối, mỗi một miếng hình dạng đều không giống nhau, đợi tất cả đều hấp chín, lấy ra hợp lại cùng một chỗ, liền biến thành một hình tròn hoàn chỉnh. Phết lên nước sốt thật dày, bên ngoài lại xếp thêm mấy lát tôm chiên, bánh ngọt cá liền thành.

Quốc sư lật xem điển tịch, tìm thấy ngày sinh tháng đẻ của Hoàng tổ thúc, hôm nay vừa vặn là sinh nhật ba trăm tuổi của người, muốn chúc mừng thật lớn một phen, Thân vương các nơi cũng đều chạy về đây cả rồi.

Ngự Thiện Phòng ngày hôm nay phá lệ bận rộn, trong Hải Yến Cung bày đầy các loại trân tu mỹ vị, đợi khi Hoàng hậu nương nương làm bánh ngọt xong bưng lên bàn, thì liền có thể khai tiệc.

Bánh ngọt mới ra lò tản ra hương vị mê người, lớn chừng một cái bồn tắm.

Thái Thượng Hoàng nhìn nhìn khối bánh ngọt kia, một bàn tay đập tay Chiêu vương ý đồ vươn ra chôm chỉa, “Hôm nay là sinh nhật của Hoàng tổ thúc, tự nhiên nên để Tổ thúc ăn miếng đầu tiên.”

Đại đại miêu có chút ngượng ngùng, hai chân trước giẫm giẫm nhau, há mồm, cắn bánh ngọt, một ngụm nuốt xuống.

Thái Thượng Hoàng: “……”

Hoàng thượng: “……”

Liếm liếm miệng, đại đại miêu ợ hơi, “Meo……” Bỗng nhiên, một trận kim quang chói mắt chợt lóe.

Hoàng đế bệ hạ tay mắt lanh lẹ che mắt Tô Dự lại, quang mang này quá mức chói mắt, nếu lỡ nhìn thấy nhất định phải đau mắt nửa ngày.

Mọi người bỗng nhiên kinh hô một tiếng, Tô Dự hiếu kì kéo tay Hoàng thượng ra, nhất thời mở to hai mắt.


Đại đại miêu ột trượng đã không thấy đâu, thay vào đó là một tiểu oa nhi mặc yếm da hổ, oa nhi kia bộ dạng trắng trắng tròn tròn, phấn điêu ngọc mài, trông rất đẹp mắt, một đôi mắt sáng ngời trong suốt tròn to, có chút không biết làm sao đứng tại chỗ.

“Hoàng tổ thúc?” Hoàng đế bệ hạ nhíu mày, thử hỏi.

“Ngô, là, là ta……” Tiểu oa nhi nhỏ giọng mềm nhẹ đáp, có chút ngượng ngùng xoắn ngón tay, “Nguyên lai, ta cũng có thể biến thành người a!”

Hoàng tổ thúc có thể biến người, đây chính là đại sự, Quốc sư trịnh trọng đem việc này ghi lại vào An gia điển tịch.

Ngày về sau……

Tô Hoàng hậu ở bên bếp lò làm cá, cảm giác có người giật giật vạt áo hắn, xoay người cúi đầu, liền nhìn thấy Hoàng tổ thúc mặc yếm da hổ ngưỡng đầu nhìn hắn, dùng thanh âm mềm mềm nhu nhu nói: “Vợ điệt huyền tôn, ta muốn ăn lễ ngư.”

“Vâng, Hoàng tổ thúc.” Tô Dự cười xoa xoa đầu Hoàng tổ thúc.

“Đừng, chớ có sờ ta đầu,” Tiểu oa nhi tránh thoát đi, “Nhị Thập Nhất nói, ta là trưởng bối, phải có chút bộ dáng trưởng bối.”

“Hoàng tổ thúc!” Tam hoàng tử điện hạ chạy tới, một phen ôm chặt tiểu oa nhi, “Hoàng nãi nãi vừa làm chuột bông gắn dây cót, chúng ta đi chơi đi.”

“Ta cõng ngươi đi.” Tiểu oa nhi bị ôm đến thất tha thất thểu, vừa đi ra khỏi phòng bếp liền ngã nhào đầu, một đạo kim quang chợt lóe, nhất thời biến thành đại đại miêu, đè bẹp dí Tam hoàng tử điện hạ ở phía dưới.

Tam hoàng tử bị va chạm như vậy, nhất thời biến thành mèo nhỏ màu đen, giãy dụa chui ra, hai ba cái bò đến đỉnh đầu đại đại miêu, thần khí ngẩng đầu, “Mieo!”

Đại đại miêu đứng lên, giũ giũ lông, một bước nhảy lên đỉnh phòng, giữa những nóc nhà trong hoàng cung nhẹ nhàng qua lại.

Hoàng đế bệ hạ đang mang theo Thái tử ngồi xổm trên nóc nhà tìm hiểu tinh thần tổ tiên, nhìn nhìn cục lông to đùng nhảy đến, “Đây là làm sao vậy?”

Thái tử điện hạ đá đá lỗ tai, “Có lẽ là Hoàng nãi nãi lại làm thứ gì chơi vui rồi.”

Hoàng đế bệ hạ cười nhạo một tiếng, “Không có tiền đồ.” Sau đó, xoay người, nhảy lên lưng Hoàng tổ thúc, không biết là cái gì chơi vui a, trước khi nô tài ngốc nấu cơm xong hẳn là kịp tới xem một chút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.