Đọc truyện Tiên Mãn Cung Đường – Chương 122: Ổ mèo
Thái Thượng Hoàng bọn họ ở trên đảo sinh hoạt năm năm, lại chưa hề chân chính gặp qua vị Hoàng tổ thúc này, về phần nguyên nhân……
“Tổ thúc thường niên chìm trong giấc ngủ nơi núi non hoang vu, chúng ta vô duyên nhìn thấy.” Trung vương điện hạ có chút thâm trầm nói.
Thái Thượng Hoàng liếc mắt nhìn huynh trưởng, mặc kệ hắn, tiếp tục liếm lông cho Nhị Thập Nhất.
Con thỏ trắng đột nhiên chạy tới, đâm đầu vào trên người Trung vương, thấy là mèo lớn có hoa văn như báo, liền lắc lắc cái đầu bị đụng choáng rồi nhanh chân bỏ chạy, Trung vương điện hạ nhìn thấy thứ biết động đậy, nhịn không được lủi ra ngoài.
Cố sự về Hoàng tổ thúc cứ như vậy vô tội mà chết.
Không có quốc sự phiền nhiễu, không có hậu cung tranh chấp, sinh hoạt trên hải đảo vô ưu vô lo. Chỉ cần ăn no, bọn miêu đại gia cho dù không có việc gì làm nằm sấp phơi nắng cả ngày cũng không cảm thấy nhàm chán. Huống chi trên đảo này còn có rất nhiều thứ này nọ chơi rất vui, trong rừng có thỏ trắng, sóc xám, các loài chim đủ mọi màu sắc, trong suối có cá bơi thành đàn, những hòn đá nhỏ tròn vo, bờ biển thì có vô số cá tôm cua và bãi cát mềm mại.
Tô Dự liền nhìn bọn miêu đại gia tung tăng nhảy nhót đùa giỡn ồn ào suốt một buổi chiều.
Tối, ăn xong bữa cơm phong phú, bọn miêu đại gia trở lại sơn động ngủ.
Vào được trong động, tất cả mọi người đều sửng sốt một trận. Giao nhân đi tới đi lui thuyền lớn mấy lần, dựa theo yêu cầu của Uông công công đem những thứ có thể mang được đều mang đến đây, làm toàn bộ huyệt động rực rỡ hẳn lên.
Dưới đất bày một tầng ván gỗ, bên trên tấm ván gỗ lại trải một lớp thảm đỏ, cây đuốc thô ráp trên vách tường đổi thành cắm nến tinh xảo, ánh nến sáng sủa khiến cho toàn bộ sơn động đều có vẻ ấm áp hơn nhiều lắm.
Giường đá thì càng bị sửa sang lại lần nữa, cỏ khô đổi thành nhuyễn điếm thật dày, mặt trên lại trải một tầng đệm chăn mềm mại, gối đầu tinh xảo xếp vòng tròn, tảng đá bên cạnh cũng được dùng vải dệt cẩn thận bao một vòng.
“Oa!” Lăng vương điện hạ hoan hô một tiếng, dẫn đầu nhảy lên.
Cảnh vương cũng lủi lên theo, thuận thế bổ nhào vào Thập Thất thúc.
Hoàng đế bệ hạ nhíu nhíu mày, chỉ có một cái giường, chẳng lẽ để Tô Dự cùng các huynh đệ thúc bá của y cùng giường sao? Nâng tay đem hai chú mèo ở phía trên nhấc lên: “Nô tài ngốc ngủ bên trong.”
Tô Dự thấy Hoàng thượng sắc mặt không tốt, không dám nhiều lời, thành thành thật thật bò vào bên trong giường lớn. Hoàng thượng cũng đi lên, nằm bên cạnh Tô Dự, ngăn cách hắn với một đám mèo.
Thái Thượng Hoàng hừ một tiếng, đều là nam nhân, chẳng lẽ mấy người bọn họ còn có thể chiếm tiện nghi của con dâu sao?
Những chú mèo khác không có ý kiến gì, lần lượt nhảy lên giường, đều tự tìm một chỗ để ngủ.
Quốc sư tự nhiên là chiếm nơi thoải mái nhất, Hạo vương điện hạ ý đồ lại gần, kết quả bị một móng vuốt chụp trở về, đành phải không tình nguyện theo Thái Thượng Hoàng chen cùng một chỗ. Dũng vương ngoan ngoãn ngủ ở ngoài cùng, Cảnh vương tiến lên gãi gãi chiếc đuôi to màu đen trắng kia, Cửu thúc ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, không rõ ràng cho lắm.
Cảnh vương bĩu môi, cảm giác Cửu thúc chơi không vui, quay đầu cắn Thập Thất thúc một ngụm. Thập Thất thúc quả nhiên nhanh chóng cắn trở về, hai người cắn cắn lại lăn thành một đoàn.
Trung vương ôm Thái tử điện hạ, liếm lông cho nó, “Nhị Mao a, Ngũ gia gia kể chuyện xưa cho ngươi đi……”
Tô Dự tựa vào ngực Hoàng thượng, ánh mắt sáng quắc nhìn một đám cục lông, đây chính là ngủ ở trong ổ mèo a! Được cả một đám mèo vây quanh! Nghĩ như vậy, nhất thời hạnh phúc không biết nói cái gì cho phải, chỉ tiếc số mèo này đều chỉ có thể nhìn không thể sờ.
Hoàng đế bệ hạ đẩy cái đầu trong ngực xuống, nghiêng người ngăn trở tầm mắt Tô Dự, “Ngủ!”
Tô Dự nháy mắt mấy cái, chưa từ bỏ ý định còn muốn nhìn thêm một chốc, kết quả bỗng nhiên cảm giác được một bàn tay thon dài theo tà áo hắn trượt đi vào, nhất thời cứng lại.
“Không chịu ngủ, vậy là muốn trẫm dỗ ngươi ngủ sao?” Hoàng đế bệ hạ giống như bất đắc dĩ nói.
Tô Dự nhất thời bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cầm chặt cánh tay sờ loạn kia, “Không được!” Nói đùa, cùng nhiều trưởng bối như vậy ngủ chung một cái giường, nếu Hoàng thượng làm chút gì đó, mấy cặp mắt mèo có thể nhìn mọi vật trong bóng đêm kia còn không phải cái gì cũng thấy rõ ràng hết sao, hắn ngày mai liền không muốn gặp người nữa a.
“Vậy thì thành thật chút.” Hoàng đế bệ hạ không nhẹ không nặng vỗ một bàn tay trên mông hắn, hơi có chút đáng tiếc lại sờ soạng một phen, y chỉ hù dọa nô tài ngốc một chút thôi, bất quá…… Quay đầu liếc liếc mắt nhìn đám mèo ngốc kia, thật đúng là chướng mắt, phải nhanh chóng rời khỏi địa phương quỷ quái này mới được.
Thò tay ôm ôm nô tài ngốc vào trong lòng, Hoàng đế bệ hạ tức giận bất bình tại hõm vai hắn cắn một ngụm.
Sáng sớm hôm sau, Tô Dự nhớ thương ngọn núi nấm hương, kéo Hoàng thượng thức dậy sớm, mấy chú mèo khác vẫn còn khò khò ngủ say.
Không khí sáng sớm ở hải đảo thập phần ướt át, Tô Dự đứng ở cửa động hít sâu một hơi.
Hoàng đế bệ hạ ngáp một cái, treo ở phía sau Tô Dự.
“Các ngươi đi đâu đó?” Thanh âm ôn nhu đa tình của Cảnh vương đột nhiên xuất hiện sau lưng.
Hoàng thượng đứng thẳng thân thể, “Ngươi đi đâu?”
“Ta đi vớt điểm tâm.” Cảnh vương điện hạ quả là một chú mèo cần lao không tham ngủ, chỉ là một mình mò cá không khỏi có chút nhàm chán, vì thế phía sau Cảnh vương còn có Dũng vương điện hạ rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ.
Dũng vương gãi gãi mái tóc ngủ đến rối bùi nhùi, trong tay cầm thùng, không ngừng ngáp lấy ngáp để.
Từ sơn động đi ra, vô luận là lên núi hay đến bờ biển, đều phải đi qua bãi cỏ. Dính hơi ẩm ban đêm, mặt cỏ trở nên ướt át mà mềm mại, dấu chân lớn trên cỏ liền trở nên càng dễ khiến người khác chú ý.
Dũng vương kinh ngạc một chút, nhanh chóng chạy qua nhìn nhìn, chỉ thấy ở giữa mặt cỏ, chỗ hôm qua bọn họ ăn cơm, có mấy vết sâu rất to, thoạt nhìn giống như là dấu chân mèo được phóng lớn rất nhiều lần.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trên đảo này có thể có móng vuốt lớn như vậy chỉ có vị Hoàng tổ thúc kia thôi.
“Động của tổ thúc ở trên đỉnh núi, nếu các ngươi đi hái nấm hương, có lẽ có thể nhìn thấy.” Dũng vương cúi đầu nhìn trảo ấn to đùng kia, rất là sửng sốt, ở trên đảo này đã năm năm, hắn cơ hồ chưa từng gặp Hoàng tổ thúc đi ra lần nào.
Tô Dự nhìn cái móng vuốt lớn kia, nguyên tưởng rằng Hoàng tổ thúc là một Thượng Cổ Thần Thú thuần huyết, có khả năng bộ dạng sẽ tương đối hung hãn, thế nhưng xem cái trảo ấn to đùng này, rõ ràng chính là một chú mèo lớn a. Ngẫm lại có một quả cầu lông bự cao như tầng lầu vậy, nhất thời tâm ngứa không thôi, liền kéo Hoàng đế bệ hạ đi lên núi, kỳ vọng có thể cùng Hoàng tổ thúc ngẫu nhiên gặp mặt.
Cánh rừng trên núi phủ sương mù, quần áo trên người Hoàng đế bệ hạ là do lông biến ra, thực không thích địa phương ướt sũng này. Tô Dự bảo Hoàng thượng biến thành mèo đi, để hắn ôm đi, nhưng lần này, Hoàng đế bệ hạ ngoài ý muốn không đồng ý, chỉ cau mày ôm Tô Dự bò lên trên.
Tại khoảnh rừng trên đỉnh núi dạo qua một vòng, mọc giữa rễ cây, bên dưới lớp lá rụng mềm mại, che dấu từng cây nấm hương be bé. Tô Dự hưng trí bừng bừng hái xuống, Hoàng đế bệ hạ liền đứng ở phía sau hắn, cảnh giác nhìn bốn phía. Nếu ở trên núi này là một Bạch Trạch, vậy thì Tô Dự một mình lên núi y cũng không lo lắng, nhưng đây lại là một con Bệ Ngạn.
Y không giống như nô tài ngốc, cho rằng Thượng Cổ Thần Thú là mèo lớn nhu thuận, Bệ Ngạn chính là con của rồng, tính nết ngay thẳng, tuy không ham giết chóc, nhưng cũng không phải loài dễ đối phó.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
[ Chương: kỳ vọng cùng tổ thúc gặp nhau ]
Tiểu Ngư: Tổ tông, cho ta sờ sờ lông chút [?﹃?]
Cảnh vương: Lớn như vậy! Đến đánh một trận!
Trung vương: Tổ tông, ngươi kể cho ta một chút lịch sử làm giàu của An gia đi
Quốc sư:[ nâng trảo, chụp ] Chụp thế nhưng bất động a!
Miêu công:……