Tiên Mãn Cung Đường

Chương 10: Vương gia


Đọc truyện Tiên Mãn Cung Đường – Chương 10: Vương gia

Ngày kế, Tô Dự là bị nóng mà tỉnh. Mở mắt ra liền nhìn thấy một cục lông màu vàng gắt gao chôn giữa cổ hắn, cái đuôi thật dài duỗi đến trong nội sam của hắn, không biết mơ thấy cái gì đẹp, chiếc đuôi lông xù kia còn đang chầm chậm nhẹ nhàng vuốt ve.

“Buổi sáng tốt lành, Tương Trấp Nhi.” Tô Dự kéo cái đuôi dài ra, dùng cằm cọ cọ cái đầu đầy lông.

An Hoằng Triệt vươn móng vuốt đè cằm Tô Dự đang lộn xộn lại, ngáp một cái thật to.

Hôm nay cũng không cần bày quán, Tô Dự định đi giải quyết vấn đề gom tiền, ôm cục lông một lát rồi rời giường, “Ai, lúc nào hai ta mới có thể ngủ đến lúc mặt trời lên cao a.”

Tiểu miêu ngồi ở ngực Tô Dự dùng chân sau gãi gãi lỗ tai, hầu hạ trẫm tốt, muốn cái gì có cái đó.

Nói là nói như vậy, đối với mệnh lao khổ như Tô Dự mà nói, ngủ đến khi mặt trời lên cao cũng đồng nghĩa hắn và mèo đều phải đói bụng. Lười biếng trong chốc lát, hắn liền tự giác đi đến phòng bếp, dùng tôm tươi, râu mực và hai con cua nhỏ nấu một nồi cháo hải sản. Gạo nấu trắng mềm lẫn với tôm cua, xen chút lá hành xanh biếc, mùi thơm dần dần bốc lên, hương vị thơm ngon nhất thời tràn đầy.

Một người một mèo mĩ mãn ăn một bữa, lúc này mới bắt đầu làm chính sự.

Chiêu vương lúc trước lưu lại ngọc phiến này có chút chẳng hiểu ra sao, nhưng nay Tô Dự không có biện pháp khác, đành phải kiên trì đi mời An Hoằng Ấp làm nhà đầu tư, bất quá trước khi đi phải làm chút chuẩn bị.

Kiếp trước thời điểm muốn xây dựng thêm tửu lâu, Tô Dự cũng từng cùng ông chủ đi lôi kéo đầu tư, lúc ấy ông chủ sai người chuẩn bị một phần business case tinh xảo cùng một bàn tiệc hải sản cao cấp do Tô Dự tự tay làm. Muốn cho người ta đầu tư, thì phải có chút thành phẩm, Tô Dự sẽ không viết business case, viết bảng tên đồ ăn ngược lại còn hợp hơn.


Tô Dự am hiểu làm món cay Tứ Xuyên, trước khi chưa tìm thấy ớt thì không thể sử dụng được. May mà còn có thực đơn Tô ký – đồ gia truyền này giữ thể diện, vài món ăn đầu tiên Tô Dự đã nghiên cứu thấu triệt.

Tỷ như nói, ba món đầu trên thực đơn Tô ký, phân biệt là “Triền ti bạch ngọc bối”, “Tôm Thái Cực Âm Dương”, “Canh đậu hủ Senbei [bánh khô]”, tên nhìn rất thâm ảo, kỳ thật nói trắng ra là chính là “Sò điệp chưng miến”, “Tôm hai kiểu”, “Ốc khô, tôm bóc vỏ chưng đậu hủ”, mấy món này đối với Tô Dự mà nói đều thực hiện cực kỳ đơn giản, gom đủ tài liệu liền được. Vài món ăn đầu, thêm vài loại canh cá của hắn, cháo hải sản, mì hải sản, lại thêm chút món nướng, một tờ thực đơn còn kém không nhiều.

Chỉ là…… gãi gãi đầu, nhìn nhìn mèo nhỏ ăn uống no đủ đang nhàn nhã liếm móng vuốt, Tô Dự mặt khổ: “Tương Trấp Nhi, ngươi biết viết chữ bằng bút lông không a?”

An Hoằng Triệt cong vuốt, khinh bỉ liếc Tô Dự, chữ quý của trẫm há có thể dùng để viết tên món ăn, nô tài ngốc này lá gan thật sự càng lúc càng lớn.

Miễn cưỡng viết ra chữ phồn thể thật sự là vô cùng thê thảm, Tô Dự đơn giản ném bút lông, đi ra cửa làm nước tương. Làm một đầu bếp, hắn vẫn là nên buông tay việc viết chữ, lo nấu ăn cho tốt đi thôi.

Đại An triều đã có nước tương, nhưng chỉ có một loại, không đủ loại như đời sau. Nước tương đối với nhiều thức ăn hải sản đều rất quan trọng, đặc biệt trong mấy công thức món ăn đơn giản kia, nước tương chính là linh hồn của chúng.

Nước tương thời cổ ưu việt ở chỗ là tài liệu sản xuất đều từ thiên nhiên, hương vị thuần khiết, không có pha tạp nguyên liệu công nghiệp, khuyết điểm ở chỗ hương vị quá mức thuần túy, chỉ có vị mặn, khuyết thiếu độ ngọt. Mà mấu chốt thêm ngọt, là ở chỗ đường.

Đem một chén tôm sông bỏ vào nước nấu, nấu đến khi nước đổi màu, vớt tôm ra, thêm mấy chén nước tương lớn và đường trắng. Nguyên bản thời điểm ủ tương phải thả đường đỏ, nhưng loại nước tương cổ đại ủ bằng đậu này vốn xem trọng màu sắc, nếu bỏ đường đỏ vào thì sẽ kém đi, cho nên Tô Dự chọn đường trắng. Không bao lâu, một lọ nước tương hải sản mới mẻ ra lò, đây là vũ khí bí mật của hắn.

—0—


Vương phủ vẫn rộng lớn xa hoa như vậy, Chiêu vương An Hoằng Ấp là anh em cùng mẹ duy nhất của hoàng thượng, được hoàng thượng tín nhiệm vô cùng, mỗi ngày người đến gây dựng quan hệ không phải số ít, chỉ là hôm nay người trước cửa tựa hồ phá lệ nhiều.

“Vương gia nói, không tiếp khách.” Thị vệ không kiên nhẫn đuổi đám người trước cửa.

“Bản quan có chuyện quan trọng muốn cùng vương gia thương nghị, làm phiền thông báo giúp một tiếng đi.” Một vị mặc quan phục sầu mi khổ kiểm thương lượng với thị vệ.

“Trương đại nhân, ngài đừng uổng phí tâm tư nữa, vương gia sẽ không gặp chúng ta đâu.” Một quan viên râu tóc hoa râm khác thở dài, hoàng thượng đã hơn một tháng chưa từng vào triều, trong triều nhân tâm hoảng sợ, thậm chí đồn đãi hoàng thượng mệnh không lâu dài, bọn họ có thể thử cái gì thì thử cái đó, hôm nay là đến nơi này thử thời vận.

Một cái đầu tròn xù lông từ tà áo Tô Dự ló ra, đôi mắt màu hổ phách hơi nheo lại. Cái đám ngu xuẩn này, lúc này đến tìm An Hoằng Ấp có ích lợi gì? Loại chuyện nơi đầu sóng ngọn gió như thế, Chiêu vương có quyền kế thừa nhất, tự nhiên là phải kiêng kỵ. Nâng trảo gãi gãi Tô Dự, thúc giục hắn nhanh chóng đi vào, đừng bị những người này lây nhiễm thành ngốc hơn.

Tô Dự bất đắc dĩ đem đầu mèo ấn vào, nhìn nhiều người bị ngăn đón như vậy, trong lòng hắn cũng có chút không yên, đứng trước cửa chuẩn bị tốt bị lý do thoái thác, xiết chặt mảnh thanh ngọc trong tay, lúc này mới nhấc chân chen qua.

“Ngươi là ai?” Thị vệ trước cửa tiến lên ngăn trở.

“Tại hạ Tô Dự, là bằng hữu cũ của vương gia, có tín vật ở đây, còn nhờ thông báo giúp.” Tô Dự một tay xách lọ nước tương chắp sau người, hơi nâng cằm, đưa mảnh thanh ngọc trong tay ra.


Thị vệ nhìn thấy ngọc phiến, không khỏi thay đổi nét mặt, nâng tay nói: “Tiên sinh mời vào.”

Mọi người sửng sốt không thôi, đồng loạt nhìn về phía Tô Dự y quan đơn giản.

Tô Dự vạn lần không dự đoán được mảnh thanh ngọc này lại hữu dụng như vậy, trong ánh mắt áp lực của mọi người, ra vẻ trấn định đi vào.

Đình đài lầu các, dòng nước uốn quanh, năm bước một cảnh, mười bước một các, trong vương phủ bố trí quả thật tinh xảo xa hoa, đủ thấy đương kim hoàng thượng đối với vị đệ đệ này có bao nhiêu yêu thương và tin tưởng.

“Bổn vương đã nói, không tiếp khách.” Chiêu vương mặc thường phục màu xanh ngọc ngồi trong lương đình, không kiên nhẫn phất tay.

“Vương gia, là người cầm ngọc bài.” Thị vệ thấp giọng thông báo.

An Hoằng Ấp đang ăn cá thiếu chút nữa nghẹn luôn, mở to hai mắt nhìn về phía Tô Dự, từ đầu đến chân đánh giá hắn một lần, mắt sắc phát hiện ngực hắn lộ ra nửa cái tai đầy lông, lập tức phất tay bảo người hầu lui ra.

Đợi mọi người lui hết, mèo nhỏ màu vàng lập tức từ trong áo nhảy ra, vọt lên bàn đá.

“Tương Trấp Nhi, không được vô lễ!” Tô Dự hoảng sợ, vội vàng thò tay bắt lại mà không được.

“Ngươi gọi nó là cái gì?” Vành tai Chiêu vương nghe được cái tên kỳ dị, tròng mắt trừng đến muốn rớt ra, chỉ chỉ mèo nhỏ trên bàn, “Ha ha ha ha…… Ái da!” An Hoằng Ấp cười đến lớp mỡ trên mặt đều run run, vừa cười được một nửa, liền bị thưởng ột móng vuốt.


Tô Dự thấy vương gia bị cào, nhất thời dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng thấp người hành lễ: “Vật nuôi vô tri, mong vương gia thứ tội!”

An Hoằng Ấp nguyên bản còn định làm giá, kết quả bị mèo nhỏ màu vàng trừng mắt một cái, nhanh chóng thò tay nâng Tô Dự dậy: “Vô phương vô phương, ta cùng với nó vốn là quen biết, ta…… Một ngày không bị nó cào liền cả người không thoải mái, hắc hắc ha ha……”

Tô Dự khóe miệng giật giật, hắn rốt cuộc minh bạch hoàng thượng vì cái gì tín nhiệm Chiêu vương như vậy, bộ dáng không đáng tin như thế, khẳng định sẽ không mưu quyền đoạt vị.

“Ai, nói thật với ngươi, ta và con mèo này có chút tình cảm, cho ngươi ngọc phiến cũng là xem mặt mũi y.” An Hoằng Ấp một bên đút cá cho tiểu miêu, một bên giải thích cho Tô Dự.

Tô Dự nhíu nhíu mày, “Y……”

An Hoằng Ấp khoát tay: “Về sau ngươi tự nhiên sẽ biết, trước nói đi, hôm nay tìm ta là vì chuyện gì?” Chiêu vương khoảng mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt hơi béo có hai má lúm đồng tiền, cười rộ lên dáng điệu thơ ngây đáng yêu, một chút cũng không có cái giá thân vương, ngược lại giống như tiểu đệ nhà bên, làm người khác sinh không ra tâm kính sợ.

Nghe ý tưởng về tửu lâu của Tô Dự, An Hoằng Ấp không lập tức đáp ứng, mà trầm ngâm một lát rồi nói: “Trong kinh thành tửu lâu hải sản quá nhiều, chỉ dựa vào cá mềm nướng, sợ là khó giữ thể diện.”

Tô Dự không nhiều lời giải thích, chỉ nói mượn phòng bếp dùng một chút.

“Ai ai, đừng cắn……” Tô Dự chân trước rời đi, Chiêu vương liền bị mèo trên bàn cắn, ủy khuất xoa lỗ tai, “Ngươi và truyền nhân Tô gia một bước lên trời, ta đều chưa hưởng qua được một ngụm, để ta ra tiền dù sao cũng phải cho chút điểm ưu việt chứ.”

An Hoằng Triệt liếc mắt nhìn đệ đệ không tiền đồ, thật không muốn thừa nhận hai người bọn họ là cùng một mẫu hậu sinh ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.