Tiên Long

Chương:9Quyển 2 -


Đọc truyện Tiên Long – Chương 99Quyển 2 –


Chương 98: Tiểu Bạch Phát Uy.
Phanh…!
Bóng trắng đột nhiên lao tới đem theo một xung lực cực mạnh hất bay Huyết Mao Viên Vương ra phía sau, lúc này Phương Linh vẻ mặt vẫn còn tái nhợt mấy trông thấy rõ hình dáng của nó.
Đây là một con sói lớn toàn thân tuyết trắng, thân thể khổng lồ dài đến năm trượng, so với một đầu ma viên bình thường còn to lớn hơn.
Con đại lang này hai mắt lấp lánh ánh vàng, giữa trán còn có thêm một con mắt thứ ba màu vàng kim, nhìn qua cực kì thần tuấn.
“Đây… đây là…”
Phương Linh ngón tay run run chỉ vào con sói, lắp bắp nói không ra lời. Bất chợt dường như nghĩ tới điều gì, nàng kinh hãĩ hô lên:
“Mày là Tiểu Bạch, là Tiểu Bạch. Là con sói nhỏ vẫn ở trên vai Lý Phàm đúng không?”

Đại lang đối với tiếng hô to gọi nhỏ của nàng không chút để ý, nó đưa mắt nhìn thoáng qua địa phương nơi Lý Phàm vừa ngã xuống không biết sinh tử ra sao, trong mắt dần dần cháy lên lửa giận. Ngửa đầu lên trời hú dài một tiếng thê lương, dưới chân đại lang dẫm mạnh xuống đất, lấy một tốc độ cực kì kinh khủng lao tới Huyết Mao Viên Vương vừa mới đứng dậy ở phía đối diện.
Đại lang này, không phải ai khác mà chính là Tiểu Bạch.
Hầu…!
Bên kia, Huyết Mao Viên Vương cũng gầm lên giận dữ. Con sói kia không biết ở chỗ nào chui ra đánh lén nó làm viên vương cực kì phẫn nộ. Uy nghiêm của một yêu thú Phi Nhân Cảnh như nó là không thể khinh nhởn. Những kẻ dám can đảm mạo phạm nó, kết cục đều giống như tên nhân loại vừa nãy mà thôi. Mắt thấy đằng xa con sói này còn dám tiếp tục xông tới tấn công mình, Huyết Mao Viên Vương không khỏi kêu lên mấy tiếng trầm thấp, dưới chân hướng tới không gian trước mặt bước ra ba bước khiến cho không gian run lên từng đợt gợn sóng, theo sau nó đã tới trước mặt Tiểu Bạch.
Từ trên cao, Huyết Mao Viên Vương khinh thường nhìn tiểu Bạch dưới mặt đất, một đôi viên trảo nắm lại thành quyền, liên tục cách không đấm xuống người Tiểu Bạch.
Yêu thú nhỏ yếu, làm sao có khả năng tưởng tượng được sức mạnh của một yêu thú đỉnh cao như nó? Chưa tới Phi Nhân Cảnh, vậy thì ở dưới đất mà chịu đòn đi. Từ sau khi tiến tới, Huyết Mao Viên Vương rốt cuộc cũng đã thấy rõ tu vi của con yêu thú vừa tấn công nó, không ngờ lại chỉ là Thần Lực Cảnh. Điều này không khỏi làm tâm tình nó đại nộ, toàn thân yêu khí cuộn trào, quyền kình phóng ra không khỏi mạnh thêm ba phần.
Nhìn hàng loạt quyền đầu màu đỏ máu đang từ trên không đánh tới, trong mắt Tiểu Bạch hào quang vàng kim càng tỏa ra chói lọi. Dưới chân nó khẽ động bèn dùng tốc độ cực nhanh né tránh số quyền phong này, theo sau bàn chân nó cũng hướng tới không gian trước mặt đạp nhẹ một cái, cả người không ngờ đã từ dưới mặt đất lao lên, từng bước từng bước dẫm lên hư không tới trước người Huyết Mao Viên Vương. Một màn này, không khỏi làm Huyết Mao Ma Viên chấn kinh, hai mắt trợn ngược gần như lồi ra ngoài.
Con mẹ nó, từ bao giờ yêu thú Thần Lực Cảnh cũng có thể hư không đạp bộ vậy?
Nhưng chưa đợi Huyết Mao Viên Vương kịp suy nghĩ nhiều, Tiểu Bạch đã lấy tốc độ cực nhanh vọt tới trước người nó, theo sau một đôi lang trảo lấy tốc độ cực nhanh cào tới người viên vương.

Huyết Mao Viên Vương thấy vậy cũng không thèm tránh né, hú lên một tiếng điên dại từng quyền từng quyền vung ra cản lại.
Phanh phanh phanh phanh phanh…!
Trong lúc nhất thời, trên không trung chỉ trong thấy hai thân ảnh to lớn đang quấn vào nhau loạn đả. Từng tiếng quyền đầu chạm vào cơ thể, tiếng lợi trảo xé rách da thịt, tiếng kêu thê lương của hai yêu thú thi thoảng lại phát ra, làm cho mỗi kẻ xung quanh dù là yêu thú hay loài người đều có thể thấy được mức độ hung hiểm của cuộc chiến này.
Phương Linh nhìn tình cảnh trên không trung, trong lòng thực sự rất muốn cầm kiếm lao lên hiệp trợ với con sói nhỏ kia tiêu diệt Huyết Mao Viên Vương, nhưng hiện giờ trong cơ thể nàng đã trống rỗng linh lực, cả người gần như hư thoát, dù là bảo vệ mình còn khó nói chi tới trợ giúp kẻ khác. Từ lúc bắt đầu cuộc chiến hôm nay, Phương Linh không những không ngừng vận dụng ngụy linh bảo Tử Tinh Giao Kỳ, rồi lại tới cao cấp nguyên bảo Thanh Phong Tiễn, lại thêm một trường đại chiến với viên vương, nàng thực sự đã tiêu hao quá độ, hiện giờ cũng chỉ có thể bất lực nhìn trân trối mà thôi.
“Hy vọng bây giờ, cũng chỉ đành đặt lên người mày thôi, tiểu Bạch.”
Phương Linh lẩm bẩm tự nói, nhưng lời nàng vừa dứt bất chợt từ trên không một tiếng sói hú thảm thiết vang lên, theo sau một bóng ảnh màu trắng bị đánh bay ra ngoài, trên đường đi không ngừng có huyết hoa nở rộ. Mà bóng ảnh này, không ngờ chính là Tiểu Bạch.
Rầm…!
Tiểu Bạch từ trên trời nặng nề ngã xuống đất làm tạo nên một lớp bụi mù. Mà thân thể khổng lồ dài tới năm trượng của nó, lúc này bằng mắt thường cũng rất nhanh thấy được đang bị biến nhỏ lại như lúc ban đầu. Hai mắt Tiểu Bạch nhắm nghiền, không ngừng có máu tươi từ trong khóe miệng chảy ra, một bộ sinh tử không rõ.
“Tiểu Bạch…!”

Từ phía xa, Lý Phàm trông thấy một màn này bèn kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế. Trận chiến lúc nãy, Tiểu Bạch biến thân, sau đó lại đại chiến cùng viên vương, tất cả Lý Phàm đều chứng kiến. Chỉ là bản thân hắn bị trọng thương quá nặng, nên ngoài trơ mắt nhìn ra cũng không thể làm gì để giúp đỡ Tiểu Bạch.
Hiện taị trông thấy nó lâm vào thảm cảnh, từ trong ngực Lý Phàm một cỗ lửa giận không ngừng bốc lên cao, cùng với đó là sát ý và phẫn nộ bừng bừng.
Một tay chống lên cán mâu, Lý Phàm gắng gượng đứng dậy, hắn lê từng bước từng bước tới gần Tiểu Bạch, nhìn dáng vẻ mất hết sức sống của nó không khỏi đau lòng rơi lệ. Từ lúc lần đầu gặp nhau trong Lạc Nhật sâm lâm, thời gian hắn và Tiểu Bạch làm bạn cũng đã được mấy năm rồi. Tuy nó là yêu thú, nhưng trong lòng Lý Phàm lại coi nó không khác gì một đứa em nhỏ, một huynh đệ tay chân thân thiết của hắn.
Hiện giờ huynh đệ bị hại, há có thể không tức giận sao?
Lý Phàm bế Tiểu Bạch lên, xé rách áo ngoài trên người quấn chặt nó lại vào phía sau lưng mình. Khẽ thở dài một hơi, ánh mắt hắn chợt nhìn vê một nơi khác trên chiến trường. Nơi đó, còn có một huynh đệ khác của hắn.
Từ xa, Lý Phàm có thể thấy được tình cảnh của ba người Vũ Thanh Phong lúc này. Bọn họ hiện tại đang bị một đám ma viên vây quanh đau khổ chống đỡ, cả người máu tươi nhiễm đỏ xem ra đều bị thương không nhẹ. Tuy ba người Vũ Thanh Phong và Nguyễn Thái Học đều có tu vi Thần Lực Cảnh, nhưng bị một đám mấy chục ma viên tu vi thấp nhất cũng đến Tiên Thiên quấn lấy, tình huống cũng không chút khả quan.
Lý Phàm nhìn một lúc, khẽ thở dài rồi lại đưa ánh mắt về nơi xa hơn, nơi cổng thành Hải Biên.
Chỉ thấy nơi đó hiện tại là một mảnh máu thịt bầy nhầy, vô số xác người, xác yêu thú nằm la liệt trước cổng thành, từng đoạn tay đứt chân cụt, kiếm thương gãy nát rơi rụng khắp nơi, tình cảnh thảm không chịu nổi. Trên thành lâu, binh sĩ còn sống đã không đủ trăm người, mà đám yêu thú bên ngoài vẫn đông đúc vô cùng, tối thiểu cũng phải hơn nghìn con. Xem tình hình này, Hải Biên thành thất thủ là chuyện không thể tránh khỏi.
“Haizzz!”
Lý Phàm thu ánh mắt lại, từ từ quay đầu lại. Hắn vuốt vuốt nhẹ Tiểu Bạch sau lưng, khẽ lẩm bẩm nói. Giọng nói tuy nhỏ nhưng lại lộ ra một cỗ ý chí vô cùng kiên định:

“Cũng chỉ còn cách này mà thôi. Hy vọng… sẽ không làm ta thất vọng.”
Lời nói vừa dứt, Lý Phàm chợt cắn mạnh đầu ngón tay, theo sau lấy máu tươi vẽ ra trên ngực mình một đoàn phù văn kì quái. Đợi phù văn hoàn thành, từ trong miệng hắn một đoan ngôn ngữ cổ xưa, thành kính trang nghiêm mà chậm rãi vang lên:
“Lấy thân thể của ta làm tế phẩm, lấy máu tươi của ta làm vật dẫn, lấy linh hồn của ta làm môn hộ. Mở ra đi Thánh Tế Chi Môn – Sinh Tử Chú.”
Chú ngữ vừa hoàn thành, đoàn phù văn trên ngực Lý Phàm chợt nổi lên một lớp hồng quanh, theo sau bất ngờ từ từ tách ra khỏi người hắn bay lên, hội tụ trước mặt hắn thành một môn hộ cổ nát xa xưa.
Môn hộ này giống như làm bằng xương mà không phải xương, bằng đá mà không phải đá, phía trên cửa thấm đẫm máu tươi loang lổ, toát ra một vẻ âm trầm khủng bố. Ở hai bên môn hộ, lờ mờ thấy được hai văn tự cổ xưa: sinh – tử. Môn hộ vừa hiện, khắp bầu trời chợt nổi lên một trận âm phong gào rít, cát bay đá chạy. Mà Lý Phàm là người chịu trận lại càng thê thảm, chỉ thấy gương mặt hắn thất khiếu trào máu, cả người run rẩy đứng không vững. Nhưng đối với những điều này Lý Phàm vẫn cắn răng không kêu một tiếng, từ trong miệng hắn gian nan bật ra một câu:
“Sinh tử do mệnh, lấy mệnh đánh đổi, thánh tế hiện thành, cho ta năng lực.”
Lời nói vừa dứt, dị biến đột nhiên hiện ra.
Tóc trên đầu Lý Phàm, lấy mắt thường cũng có thể thấy được đang nhanh chóng trở nên bạc trắng. Mà cùng với đó, một cỗ khí tức vô cùng khủng bố cũng đang từ thân thể hắn dần dần toát ra.
Cỗ khí tức này, như thần, như ma, như tiên, như yêu, lại giống như thượng cổ minh vương hàng lâm thế tục, như viễn cổ chiến thần hiện thế nhân gian. Lý Phàm lúc này, hai mắt đỏ ngầu, tóc trắng tung bay, toàn thân hắc phong lẫm lẫm. Nếu để miêu tả hắn bây giờ, chỉ có thể dùng bốn chữ: “Sở Hướng Vô Địch.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.