Đọc truyện Tiên Long – Chương 6Quyển 1 –
Chương 6: Đột phá Tông Sư Cảnh.
Lý Phàm dưới chân lao đi, qua một lúc lâu hắn khẽ thu lại cước bộ, thần tình ngưng trọng nhìn về phía trước.
Trước mặt hắn, một mảnh rừng rậm đã bị phá tan hoang, kình phong yêu khí mạnh mẽ toát ra.
Một con bạch sắc cự viên thân cao hơn ba trượng, tay cầm một thanh đại bổng giống như gỗ mà không phải gỗ, như sắt mà không phải sắt đang hung hăng quần ẩu tứ phương.
Mà đối thủ của bạch sắc cự viên là hơn chục con lam sắc yêu lang, đang đem cự viên quây lại. Nhưng nhìn vẻ mặt của những con yêu lang này thần tình hoảng sợ pha lẫn chút điên cuồng, dường như cự viên đối diện gây cho chúng áp lực không nhỏ.
Mà phía sau quần lang, là một con tiểu lang nhỏ như con chó con, toàn thân lông mao trắng toát, hơn nữa trên trán còn có thêm một con mắt dọc tỏa ra hoàng kim nhan sắc, làm nó so với những con yêu lang kia có vẻ thập phần khác lạ.
Bạch sắc cự viên đối diện với quần lang, cũng là không hề e sợ, đại bổng trong tay múa lên, đánh ra một bộ bổng pháp thập phần hung mãnh, đánh cho yêu lang từng con từng con hộc máu bay ra, không khác gì một võ sư nhân loại thi triển võ công cả.
Nó hai đôi mắt toát ra tinh quang màu tím, nhìn về phía con tiểu lang ba mắt đang được bầy sói bảo hộ phía sau, trong ánh mắt không ngờ lại nổi lên một sự tham lam vô cùng, dáng vẻ thập phần nhân tính.
Lý Phàm nhìn cự viên chiến quần lang, sắc mặt cũng là ngưng trọng hẳn lên.
“Là một con Tử Tinh Bạch Viên, cấp ba tiền kì yêu thú, không biết vì lý do gì mà lại đại chiến với mấy con Lam Phong Yêu Lang này. Là do con sói con kia sao?”
Lam Phong Yêu Lang, chỉ là nhất cấp đỉnh phong yêu thú, nhưng lại sống thành bầy, trong sâm lâm những yêu thú bình thường cũng là rất ít khi muốn dây đến chúng nó. Nhưng con Tử Tinh Bạch Viên này lại một bộ hung hăng, không hề e ngại quần lang, muốn đem chúng nó một lượt giết hết, cũng làm cho Lý Phàm tò mò một chút.
“Tử Tinh Bạch Viên này là cấp ba yêu thú, ngang với Tông Sư cảnh nhân loại, đại bổng trong tay đánh ra cũng đã có được võ học ý cảnh rồi a. Ta mà đại chiến với nó, cũng không nắm chắc được phần thắng.”
Lý Phàm lẩm bẩm nói, hắn đến đây vốn là muốn chứng kiến cấp ba yêu thú, nếu có cơ hội liền ra tay chiến đấu, chui rèn võ học. Nhưng con Tử Tinh Bạch Viên này chiến lực trong yêu thú cấp ba cũng là khá mạnh, làm Lý Phàm không khỏi đắn đo một chút. Yêu thú so với nhân loại cùng cảnh giới còn phải mạnh hơn, mà hắn giờ cũng mới chỉ là Võ Sư mà thôi a.
Hầu…!
Tử Tinh Bạch Viên ngửa mặt lên trời rống giận một tiếng, theo sau hai chân bước đi ra, đại bổng trong tay vung lên hướng một con yêu lang đập tới. Một bổng này đánh ra, mang theo khí thế lực bạt sơn hà, quét ngang thiên quân vạn mã, dù là một tông sư cảnh chân chính ở đây cũng phải tạm thời tránh lui.
Bụp…!
Một bổng đập xuống, óc tương trắng hếu cùng với máu tươi hòa trộn bắn ra, trực tiếp đem con yêu lang kia đánh cho bể sọ.
Những con yêu lang còn lại thấy thế tru lên thê lương, cả đám dường như không cần mạng lao tới Tử Tinh Cự Viên cắn xé.
Hừ !
Bạch Viên trong mũi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt xẹt qua một tia khinh miệt, bổng trong tay lại là lần nữa vung lên, hoành tảo thiên quân, quét ngang tất cả bầy lang.
Rắc rắc oanh!
Một loạt tiếng xương cốt nứt gãy vang lên, cả bầy yêu lang bị Tử Tinh Bạch Viên một bổng đánh bay, máu văng tung tóe va vào thân cây rơi xuống, rên rỉ hồi lâu rồi cũng triệt để mất mạng.
Bạch Viên thấy thế mới hừ lên đắc ý, theo sau ánh mắt tham lam nhìn qua con tiểu lang còn lại đang sợ hãi nép vào một bên, trong họng bạch viên phát ra một tràng tiếng cười khục khục vô cùng nhân tinh, đại thủ đầy lông vươn ra muốn bắt lại tiểu lang ba mắt kia.
Tiểu lang ba mắt trong lòng triệt để tuyệt vọng, nó ánh mắt xẹt qua một tia điên cuồng, con mắt thứ ba trên trán mơ hồ sáng lên kim quang, dường như muốn thi triển bí pháp gì đó cùng với Bạch Viên liều mạng.
Đúng lúc bàn tay to của cự viên sắp chạm đến tiểu lang, bất chợt nó sắc mặt biến đổi, theo sau cả thân người nhanh nhẹn hướng phía sau lùi lại.
Cùng lúc nó lùi lại, một thanh trường mâu cổ phác mang theo tiếng quỷ khóc mơ hồ xẹt qua khoảng không, đâm đến chỗ nó vừa hiện thân.
Theo sau trường mâu, một thân ảnh thiếu niên tóc xõa trên vai, quần áo rách nát trông như một dã nhân nhẹ nhàng phi tới chắn trước mặt tiểu lang, bàn tay khẽ hấp, thanh trường mâu đã bay trở lại trên vai hắn.
Lý Phàm nhìn con cự viên trước mắt, trong ánh mắt bắn lên chiến hỏa thiêu đốt. Hắn muốn đột phá, nhất định phải trải qua sinh tử chém giết. Mà con Tử Tinh Cự Viên trước mặt bản thân không nắm chắc phần thắng, thật sự là một nhân tuyển tốt nhất. Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, nhìn thấy đầu tiểu lang này sắp bị cự viên bắt lấy, trong lòng hắn không hiểu sao lại xẹt qua một tia bi ai, vì vậy bản thân không thể không ra tay cản lại.
“Súc sinh, Lý Phàm ta hôm nay là muốn chém giết ngươi, đạp lên thi thể ngươi mà bước lên Tông Sư cảnh giới.
Lý Phàm dưới chân bước lên một bước, mũi mâu chỉ vào đầu cự viên, hào khí trùng thiên nói. Bản thân hắn từ khi tu luyện Táng Thiên Thánh Pháp, khí chất cũng là đã xảy ra một loại biến hóa ngút trời, mà ngay cả hắn cũng không ý thức được.
Tử Tinh Cự Viên nhìn nhân loại nhỏ yếu trước mặt, trong mắt lửa giận đã từ từ bị thiêu đốt đi lên. Nó thân là yêu thú cấp ba, dù đối mặt với Tông Sư cảnh giới nhân loại cũng có thể đem bọn hắn chém giết, thật không ngờ một tên Võ Sư nhân loại nho nhỏ trước mắt không chỉ cả gan đánh lén, mà còn dám hướng đến trước mặt nó cường hoành khiêu khích.
Gràooo…!
Nắm tay đấm mạnh vào ngực tạo thành tiếng thùm thùm như đánh trống, Tử Tinh Cự Viên hướng về Lý Phàm gầm lên một tiếng giận dữ. Nó muốn moi tim móc, triệt để đem kẻ trước mặt ăn tươi nuốt sống mới hả được lửa giận trong lòng.
Dưới chân bước ra một bước, cả khoảng rừng cũng vì một bước này mà rung động lắc lư, Bạch Viên đại bổng vung ra, đánh ra một bộ bổng pháp uy mãnh tuyệt luân, hoành tảo bát phương hướng về đầu lâu Lý Phàm mà đánh tới.
Lý Phàm nhìn tới thế công của Bạch Viên, sắc mặt cũng là nghiêm túc hẳn lên. Bổng pháp Tử Tinh Cự Viên trước mặt, trong cương có nhu, âm dương giao thái, là một bộ võ học hoàn hoàn chỉnh chỉnh, sát thương cực lớn, không giống như những yêu thú nhị cấp mà trước kia hắn giết, chỉ biết cào cấu vồ xè mấy món đơn giản mà thôi.
Hắn dưới chân bước đi ra, Sám Hối Chi Mâu vươn ra điểm tới, mâu ảnh như mưa, phong tỏa nghiêm mật mọi đường, trên lưỡi mâu còn mơ hồ nghe thấy quỷ thần gào khóc, chúng thần sám hối âm thanh.
Đương Đương Đương!!!
Tiếng binh khí va chạm vang lên chói tai trong khu rừng. Vũ khí một người một yêu ma sát kịch liệt làm tia lửa tung bay trong không khí mùi tanh của bột sắt phiêu đãng truyền ra.
Lý Phàm cả người lập cập lùi lại ba bước, hổ khẩu rướm máu, ánh mắt ngưng trọng nhìn về Bạch Viên trước mặt.
Trải qua một hồi giao thủ, mâu pháp cửa hắn rõ ràng không bằng được yêu vật này, bản thân đã bị trúng hơn chục bổng. Nếu không phải thân thể từ khi tu luyện Táng Thiên Thánh Pháp trở nên mạnh mẽ khác thường, vậy hắn cũng là bị đánh thành một bánh thịt nát rồi.
Tử Tinh Bạch Viên thấy Lý Phàm lùi lại, trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn, bạo rống một tiếng, một bổng lại hung hăng đánh tới.
“Khốn kiếp, chỉ một con súc sinh ngươi mà ta còn không đánh lại, thì nói gì đến chuyện báo thù rửa hận nữa. Chết đi cho ta.”
Lý Phàm cũng là gầm lên một tiếng, mâu trong tay lại vươn ra đâm tới, mang theo khí thế thấy chết không sờn, thảm liệt một đi không trở lại.
Mà trong lúc một mâu này đâm ra, ánh mắt đen tuyền của hắn cũng là kích xạ ra hai đạo hắc mang bán tới đầu Bạch Viên.
Hầu..!
Hắc mang tốc độ băn tới quá nhanh, Bạch Viên là không thể né tránh, trực tiếp bị bắn vào giữa hai mắt. Ngay lập tức nó cảm thấy trong đầu đau đớn kịch liệt, kêu thảm một tiếng, động tác không khỏi chậm lại một chút.
Mà lúc này, mâu của Lý Phàm đã tới.
Oanh phập phập!!!
Một tiếng kêu thê lương vang lên, Tử Tinh Cự Viên bị Lý Phàm một mâu xuyên qua bả vai, trong lúc trường mâu đâm lên người nó, phần da thịt bị xuyên thủng không ngờ có hắc khí bốc lên, phát ra mùi cháy khét lẹt. Bạch viên trong cơn cuồn nộ, hai mắt nguyên bản màu tìm chuyển thành đỏ sậm, theo sau cánh tay còn lại cầm đại bổng hung hăng hướng đầu lâu Lý Phàm đập tới.
Một bổng này, là tất cả sức mạnh của nó, bá đạo tuyệt luân, trảm thần sát phật, không ai ngăn được, muốn đem đầu Lý Phàm triệt để đập nát ra mới thôi.
“Không tốt!”
Lý Phàm trong lòng trầm xuống, hắn Sám Hối Chi Mâu vẫn là còn nằm trong người Bạch Viên, đã bị nó dùng cơ thịt giữ lại không thể rút ra, hơn nữa một bổng này tốc độ quá nhanh, dù hắn muốn tránh cũng tránh không kịp.
Trong lúc sinh tử, Lý Phàm tâm thần tập trung cực độ, hai mắt hắn chăm chú nhìn cự bổng đang ngày càng phóng to ra trong đồng tử, trong lúc nhất thời, cả thiên địa trong mắt hắn chỉ còn lại một đại bổng kia đang hung hăng đánh tới.
Một bổng này, là sự điên cuồng, là tinh hoa võ học một đời cự viên, trong lúc lao tới, mơ hồ có một loại thiên nhân hợp nhất, nước chảy thành sông hương vị.
Lý Phàm nhìn cự bổng đánh tới, ánh mắt chợt hoa lên, trong đầu cũng là khẽ “ong” một tiếng. Trong mắt hắn lúc này, một bổng kia đã không còn là bổng, mà là một thanh trường mâu cường hoành quật tới, rồi lại là một quyền đầu uy mãnh đánh ra, một chưởng ánh bá đạo áp xuống.
Một khắc sinh tử này, hắn không ngờ lại lĩnh ngộ được một tia chân lý võ đạo, tâm linh thăng hoa, muốn đột phá Tồng Sư cảnh giới.
Hắn gầm lên một tiếng, thân hình hướng bên trái nghiêng đi, một bổng kia xu thé không giảm hướng bả vai Lý Phàm quật tới.
Rắc rắc!
Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, một bên bờ vai của hắn đã bị cự bổng đánh nát. Lý Phàm hàm răng cắn chặt, máu tươi theo kẽ miệng thẩm thấu đi ra, ánh mắt toát lên tia điên cuồn cực độ, bàn tay đang nắm cán mâu buông ra, nắm thành quyền đầu, một quyền hướng đỉnh đầu cự viên đập tới.
Trong lúc một quyền này của hắn đánh ra, thiên địa nguyên khí xung quanh cấp tốc hướng bản thân tề tụ, là do đột phá Tông Sư cảnh gây ra, khiến cho sức mạnh một quyền này có thêm thiên uy hung trợ, đả phá vạn yêu, cường hoành đánh xuống.
Oanh…!
Tử Tinh Cự Viên bị một quyền đánh mạnh vào đầu, thất khiếu bật ra máu tưới, con ngươi lồi cả ra ngoài. Nhưng chưa đợi nó kịp định thần, Lý Phàm bàn tay lại vươn ra nắm lấy cán mâu trên người nó, theo sau rút mạnh ra.
Máu tươi từ vai cự viên phun ra thành voi, Lý Phàm cả người bị máu tươi nhuộm đỏ, hai mắt sát khí đằng đăng, một tay nắm lấy cán mây, dưới chân đạp lên bụng cự viên nhay lên, từ trên không trung, một mâu hướng đầu lâu của nó… đâm thăng xuống.
Phập…!
Tử Tinh Cự Viên gào lên một tiếng thê lương không cam lòng, cả người đã bị một mâu của Lý Phàm xuyên qua, đóng đinh trên mặt đất. Nó hai mắt trắng dã trợn ra, chết không nhắm mắt.
Bản thân nó là một tam cấp yêu thú, không ngờ hôm nay lại bị một võ sư nhân loại nho nhỏ giết chết.
Lý Phàm một mâu đâm chết cự viên, cả người cũng là hư thoát đổ phịch xuống đất. Nhưng hắn vẫn là gắng gượng cắn răng ngồi dậy, hai chân xếp bằng, cánh tay còn cử động được đưa ra trước ngực tạo thành một ấn pháp huyền ảo, theo sau thiên địa nguyên khí tinh thuần, như trăm sông đổ về biển, hướng tới cơ thể hắn điên cuồng chui vào.
Lý Phàm cũng là bất chấp hoàn cảnh nguy hiểm ở đây, đột phá Tông Sư cảnh, đã không thể nào trì hoãn được nữa…