Đọc truyện Tiên Long – Chương 25Quyển 1 –
Chương 25: Càn Khôn Tháp (Thượng)
Viễn cổ di tích được xây nên bên trong lòng núi, hướng sâu vào Bạch Mã Sơn mà mở rộng, trải dài khắp bên trong ngọn núi. Dưới chân Bạch Mã Sơn chỉ là là lối vào di tích mà thôi.
Lúc Lý Phàm đến nơi, đại môn di tích sớm đã bị người phá nát, ngay cả những mảnh vỡ cũng không biết bị tên nào nhặt nhạnh mang đi, để lộ ra một lỗ hổng đen ngòm thông sâu vào bên trong.
Nhìn cảnh này Lý Phàm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhếch mép cười khổ, theo sau từ từ bước chân vào.
Phía sau đại môn, là một hành lang hẹp dài, trên dưới được lát hoàn toàn bằng một loại đá đen tuyền, tỏa ra hơi mát lành lạnh. Mã hai bên hành lang, là từng bức phù điêu làm bằng đồng xanh, phía trên điêu khắc ra từng tình cảnh nhân loại thời kì nguyên thủy xa xăm.
Có nhân loại kết thành đoàn đội, cầm trong tay thạch mâu săn giết yêu thú.
Có nhân loại tay cầm tù và, trống trận, giao chiến với các loại quỷ quái yêu ma.
Có nhân loại tụ tập quanh tế đàn, rối rít hướng trời cao quỳ lạy, cúng bái.
Đủ các loại hình ảnh của nhân loại thời kì nguyên thủy được điêu khắc một cách sống động bên trên từng bức phù điêu, tỏa ra từng luồng khí tức man hoang, cổ xưa, thần thánh.
Lý Phàm hai mắt chăm chú nhìn từng bức phù điêu này, một lúc lâu sau hắn khẽ thở dài một hơi, theo sau dưới chân tiếp tục di chuyển hướng vào sâu bên trong di tích.
Một lúc sau khi đi hết hành lang phù điêu, Lý Phàm tới được một quảng trường rộng lớn, mà rất nhiều người vẫn hầu như tụ tập tại nơi đây.
Quảng trường này diện tích cũng phải lên tới hai trăm trượng, ở giữa có một thạch tháp cao vút, mà đại đa số người trên quảng trường lúc này là hầu như đang đứng dưới chân tháp.
Thấy vậy Lý Phàm cũng là tò mò bước đến. Khi hắn đến gần nhìn rõ hơn thạch tháp, trong lòng cũng không khỏi phải chắt lưỡi tán thưởng người xưa thần kì.
Chỉ thấy thạch tháp này toàn thân xây bằng đá màu xám trắng, bên trên loang lổ vết nứt, bộ dáng cổ xưa vô cùng. Mà tòa thạch tháp này cũng là thật sự rất cao, đâm thẳng lên phía trên nóc đại sảnh, không có tới một trăm cũng phải có đến chín chục tầng. Chỉ là dù Lý Phàm có nghển cổ lên cỡ nào cũng không thể thấy rõ được.
Mà bên trên đại môn thạch tháp, là một tấm bảng hiệu làm bằng gỗ, toàn thân đã ố vàng, bộ dáng trông như sắp mục nát tới nơi. Bên trên bảng hiệu, là ba chữ cổ tự như rồng bay phượng múa, không biết là loạt văn tự gì. Lý Phàm tuy xem không hiểu, nhưng trong đầu hắn không tự chủ được lại hiện ra một cái tên:
“Càn Không Tháp!”
Khẽ giật mình, hắn quay sang những người bên cạnh, phát hiện không chỉ mình hắn mà tất cả mọi người trong óc đều nổi lên cái tên này, trong lòng không khỏi chặc lưỡi tán thưởng thủ đoạn của vị tháp chủ này thật thần kì.
Theo sau Lý Phàm đột nhiên phát hiện ngoài đại môn thạch tháp, còn dựng nên một khối bia đá rất nhỏ, hơn nữa lại trải qua phong sương năm tháng bào mòn, nếu không để ý thì cũng không thể phát hiện được.
Bên trên bia đá, là một đoạn văn tự cũng đồng dạng viết bằng cổ tự, khi Lý Phàm nhìn tới gần, trong lòng hắn cũng hiện lên ý nghĩa của đoạn văn tự này.
“Càn Khôn Tháp, trong tháp có Càn Khôn. Tháp có chín mươi chín tầng, tự thành chín mươi chín giới, địa thủy hỏa phong, âm dương ngũ hành đều là đầy đủ. Kẻ đến sau một khi bước chân vào tháp, sẽ là trải qua lần lượt chín mươi chín giới này, kẻ qua được ắt sẽ có đại cơ duyên, mà kẻ thất bại đều chỉ có chết. Bước vào hay trở ra, các ngươi những kẻ đến sau này hãy nên hảo hảo nghĩ cho thật kĩ đi, ha ha ha!”
Lý Phàm đọc xong đoạn văn tự này, sắc mặt cũng không khỏi biến đổi. Một tòa tháp này, không ngờ bên trong lại ẩn chứa chín mươi chín giới, thủ đoạn này… thật quá thần kì đi. Mà theo lời người này nói, nếu đi hết được chín mươi chín tầng này nhất định sẽ có đại cơ duyên, đây chắc cũng là sự thật.
Chỉ là nếu không đi hết, một khi thất bại kết cục là chắc chắn phải chết. Nên đi hay không đây?
Lý Phàm khẽ trầm tư, theo sau ánh mắt hắn quét qua chúng nhân tại trường. Hiện giờ số người tại đây chỉ còn hơn ba trăm người, tính cả những người vừa cùng Lý Phàm đi vào. Còn những người khác, là đã đi vào Càn Không Tháp này rồi. Những người còn đứng đây, đa số đều là vì cái mạng nhỏ mà phân vân lưỡng lự.
“Người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn, những kẻ hàng ngày sống trong sinh tử khiêu dược này, cũng là rất ít hạng nhát gan sợ chết a.”
Lý Phàm nhìn cảnh này cũng là khẽ lắc đầu cảm thán. Võ giả sống trong giang hồ, hôm nay có thể uống bát rượu lớn, ăn miếng thịt to, hưởng thụ gái tơ non mềm nhưng ngày mai đã lại là đầu mình một nơi, xác phơi đồng nội, không ai biết được.
Vì vậy những võ giả như bọn họ, nếu biết có cơ hội, hầu như tất cả đều không cần mạng mà tiến lên. Nghĩ như vậy, trong lòng hắn cũng là nổi lên một hồi nhiệt huyết.
“Người khác có thể đi vào, ta vì sao lại không dám vào chứ, ha ha.”
Cười to một tiếng, theo sau trong ánh mắt kính nể của chúng nhân, Lý Phàm hướng tới Càn Không tháp bước tới.
Ong ong…!
Một hồi trời xoay đấy chuyển, làm Lý Phàm không tự chủ được hai mắt nhắm lại.
Theo sau một cảm giác như vừa rơi từ trên chín tầng trời xuống, Lý Phàm rùng mình tỉnh táo lại, hai mắt khẽ mở ra.
Trước mặt hắn lúc này, cũng không phải là một tầng nào của tòa tháp, mà là một khu bình nguyên trải rộng. Trên đầu Lý Phàm là mây trắng bay lượn, hơn nữa từng luồng không khí thanh tân của đồng cỏ truyền vào mũi cũng là làm hắn không khỏi ngây dại một hồi.
“Cái này không phải nói ngoa a! Đúng thật là một giới, thật là… con mẹ nó quá thần kì đi.”
Không nén được mà buông ra một câu chửi tục, Lý Phàm đối với thần thông của vị chủ nhân di tích này lại càng là khâm phục sát đất.
Theo sau hắn dưới chân thận trọng bước ra, tiến vào đồng cỏ rậm rạp cao đến nửa người trải rộng khắp bình nguyên.
Nửa ngày sau, trên một mô đất tương đối cao, thân ảnh của Lý Phàm lại lần nữa hiện ra. Hai mắt hắn nhìn về cánh đồng cỏ trải rộng trước mặt mà không nén nổi phải nhíu mày.
Hắn đã đi loanh quanh ở đây hơn nửa ngày, trừ bỏ gặp phải một chút thú nhỏ linh tinh các loại, ngoài ra thì không có gì đặc biệt. Mà thân ảnh của những người khác tiến vào đây, cũng là chưa thấy một ai. Điều này không khỏi làm trong lòng Lý Phàm nổi lên chút nghi hoặc.
“Theo như lời trên thạch bia thì mỗi một giới trong Càn Khôn Tháp này không thể yên bình như vậy, nhất định phải có hung hiểm gì đó. Mà tình hình hiện giờ của ta, lại là quá mức nhàn hạ rồi.”
Lý Phàm khẽ lẩm bẩm. Nhưng lời hắn vừa dứt, bất chợt cả không gian nơi này khẽ rung lên dữ dội, trên bầu trời vô số những vầng quang thải đủ màu hội tụ lại, theo sau hình thành một gương mặt người hư ảo.
Khuôn mặt này to hơn trăm trượng, trải rộng cả một khoảnh trời. Nó mang gương mặt được hỗn hợp bởi đủ mọi quang thải nhiều màu, hướng xuống mặt đất phía dưới lạnh lùng cất tiếng:
“Số người tiến vào Yên Diệt Giới đã đủ một trăm người. Sinh Chi Môn đã được mở ra, mười người tiến vào trước tiên sẽ được truyền tống đi. Những người còn lại… chết!”
Lời nói của gương mặt khổng lồ này vừa dứt, nó liền từ từ tán đi, hóa thành hàng loạt các đạo quang thải nhiều màu, theo sau triệt để biến mất. Mà tại một vị trí trung tâm bình nguyên, một đại môn bằng đá từ giữa hư vô mờ ảo hiện ra, theo sau cánh cửa đại môn, cũng là nhẹ nhàng hé ra một tia. Từng tia bạch quang từ bên trong phát ra, chiếu sáng khắp toàn bộ khắp bình nguyên, đến cả những góc xa xôi nhất.
Lý Phàm tất nhiên là cũng nhìn thấy bạch quang này, hơn nữa kết hợp với lời nói của gương mặt khổng lồ kia, hắn cũng là nhanh chóng nhận ra đạo bạch quang này đại biểu cho cái gì, không khỏi thất thanh hô lớn:
“Đây là… Sinh chi môn? Ta đã nói mà, Càn Không tháp này làm gì có chuyện yên lành như vậy.”
Lời nói vừa dứt, hắn cũng không quản nhiều, dưới chân cấp tốc phóng đi, dùng hết sức lực bình sinh mà chạy bán sống bán chết đến trung tâm bình nguyên. Nói đùa, chỉ có mười kẻ đầu tiên tiến vào mới có thể còn sống, những kẻ khác chỉ có con đường chết a.
Oanh long long…!
Nhưng chưa đợi Lý Phàm chạy được xa, hàng loạt tiếng nổ lớn như đạn pháo bất chợt vang lên khắp mảnh không gian này, theo sau bầu trời trên đầu hắn không biết tự khi nào đã hóa thành một biển lửa.
Mà từ biển lửa kia, hàng loạt dung nham xen lẫn từng khối thiên thạch to đến mấy trượng như không cần vốn mà hướng mặt đất phía dưới lao xuống.
Rầm rầm oanh…!
Chật vật nhảy ra né được một khối cự thạch rơi sát người, Lý Phàm không khỏi toát mồ hôi lạnh, hắn ngây ngốc nhìn tình bầu trời đã biến thành biển lửa phía trên đầu, theo sau tức giận mắng to:
“Khốn nạn mà, con bà nó, đây đâu phải khảo nghiệm gì. Rõ là giết người, giết người a. Chủ nhân tòa tháp này, uổng công ta lúc trước sùng bái ngươi, không ngờ hiện giờ mới phát hiện ngươi là một lão biến thái a. Định dồn chúng ta vào chỗ chết đây mà, thật là khốn nạn.”
Mồm thì vẫn mắng, nhưng dưới chân Lý Phàm vẫn là không chút dừng lại, hướng tới trung tâm bình nguyên điên cuồng chạy qua.
Mà xung quanh hắn lúc này, từng đoàn dung nham chảy xuống kéo theo cả thiên thạch đập vào, đã biến cả một khu vực rộng lớn này thành một biển lửa ngập trời.
Thiên Hỏa Phần Nguyên…