Tiên Long

Chương:7Quyển 1 -


Đọc truyện Tiên Long – Chương 17Quyển 1 –


Chương 17: Đấu gia kết thúc.

Hoàng sam lão giả vừa dứt lời, hội trường lập tức lâm vào một hồi điên cuồng. Huyền cấp bí điển tuy trân quý nhưng đối với những cao thủ từ Tiên Thiên trở nên thì cũng không phải đặc biệt gì. Nhưng mà Hợp Kiếm Dung Huyền Pháp trước mặt thì lại khác, là được truyền lưu ra từ vô thượng tuyệt học Cửu Thiên Thập Địa Nhất Kiếm Ca, chính là cao thủ cỡ Cương Nhu cảnh giới cũng phải cực độ thèm muốn đi a. Chưa nói cái công pháp này có chỗ nào thần diệu, chỉ cần từ đó may mắn lĩnh ngộ ra được một tia kiếm ý của Vô Song Kiếm Chủ cũng là đủ tu luyện mười đời, nhất bộ thăng thiên rồi.

“Một trăm hai mươi vạn.”

Một tiếng nói vang lên làm hội trường đang sôi trào chợt chững lại một chút. Mọi người đưa mắt nhìn qua, ở khu khách quý địa cấp chính là trung niên nhân mặt lạnh của Tử Ưng môn vừa ra giá.

“Một trăm năm mươi vạn!”
Lại một tiếng nói vang lên, người lần này ra giá chính là vị đại hán đầu đội tử kim quan, thiếu chủ Đinh Hoàng Phái Đinh Trác. Hắn trong khi hô giá, ánh mắt mang theo một tia kim quang nhàn nhạt lạnh lẽo nhìn về phía trung niên mặt lạnh. Nhưng người này chỉ là khinh thường cười nhạt, tiếp tục hô lên:

“Một trăm tám mươi vạn.”

Thiếu chủ Đinh Hoàng Phái thấy vậy trong lòng giận dữ, đang muốn tiếp tục hô giá cao hơn thì một tiếng nói khàn khàn bất chợt vang lên, kèm theo đó là một tia uy áp khủng bố hàng lâm toàn trường. Chúng nhân lập tức cảm giác được một luồng nhiệt lực khủng bố như thái dương trên cao hướng tới mình thiêu đốt, nhưng chưa đợi bọn hắn kịp phản ứng, nhiệt lượng khủng bố kia đã chuyển biến thành băng hàn lạnh lẽo, như minh nguyệt treo cao, băng đống nhân gian.

“Lũ tiểu bối các ngươi tranh nhau mất thời gian quá. Thứ này lão phu muốn có, ba trăm vạn.”

“Là Cương Nhu lão quái. Cương Nhu cường giả rốt cuộc đã xuất hiện rồi.”

Mọi người trong trường mang theo ánh mắt khiếp sợ nhìn về phái một gian ghế lô trên cao, xung quanh có bốn bức bình phong đỏ thẫm che phủ. Đây chính là chỗ ngồi còn cao cấp hơn khu vực địa cấp, chính là nơi dành cho những vị đại nhân vật chân chính, Thiên cấp ghế lô.

“Uy áp vừa rồi vừa nóng vừa lạnh, như nhật như nguyệt, chính là linh lực đặc biệt của Nhật Nguyệt Lão Nhân trong lời đồn sao?”


“Chắc chắn không sai, chính là lão quái vật này. Thật không ngờ lão ta cũng tham dự đấu giá hội này. Như vậy chúng ta cũng thật hết cơ hội có được bảo điển rồi a.”

Nhật Nguyệt lão nhân vừa xuất hiện, khiến mọi người tại trường trong lòng khẽ thở dài buồn bực không thôi. Một lão quái Cương Nhu cảnh ra mặt, bọn họ là không còn hy vọng gì đối với Hợp Kiếm Dung Huyền Pháp rồi.

Nhưng mà ngay tại lúc này, một tiếng nói trầm ổn hữu lực, mang theo uy thế của vạn trượng đại sơn đột ngột vang lên, hướng tới Nhật Nguyệt Lão Nhân khinh thường cười dài:

“Nhật Nguyệt Lão Ma, ngươi chỉ muốn bỏ ra ba trăm vạn mà mong có được công pháp này, cũng quá là keo kiệt đi a. Ta Vương Nguy bỏ ra năm trăm vạn, kẻ nào còn trả cao hơn không.”

Tiếng nói vừa dứt, một gian ghế lô trên khu vực thiên cấp bình phong chợt được mở ra, một vị đại hán tóc đỏ rực như lửa, gương mặt góc cạnh rõ ràng, mang theo khí thế như của hỏa sơn phun trào xuất hiện, ánh mắt như thực chất hóa thành hai tia hỏa tuyến hướng tới gian phòng của Nhật Nguyệt lão nhân bắn phá tới.

Đúng lúc này trong phòng một tiếng hừ lạnh truyền ra, kéo theo một tầng sương trắng bao phủ dập tắt hỏa tuyến, mà người bên trong cũng là âm trầm lên tiếng:

“Viêm Ma, đừng tưởng lão phu sợ ngươi. Thái sơ chi hỏa của ta so với địa tâm ma hỏa của ngươi cũng không kém hơn chút nào đâu. Nếu có hứng thú lão phu sẽ tự nhiên phụng bồi.”

“Ha ha ta chẳng lẽ sợ lão bất tử ngươi ư! Đợi chuyện này chấm dứt hai chúng ta nhất định phải hảo hảo tìm hiểu một phen.”

Đại hán tóc đỏ không chút nào sợ hãi, cười to hung hăng nói.

“Hai vị, hiện giờ đến đây việc chính là để đấu giá bộ công pháp này. Nếu hai vị muốn luận bàn thì hãy ra ngoài, ta đây rất sẵn lòng giúp hai vị thu mua bộ công pháp này a. Tiểu bối kia mau tiếp tục việc đấu giá đi, ta ra giá tám trăm vạn.”

Ngay lúc hai người đại hán và lão ma giằng co, từ một gian phòng Thiên cấp khác một tiếng nói như của u hồn vang lên, kéo theo đó là một thú âm khí nặng nề, giống như địa ngục mở ra, vạn ma trỗi dậy, làm mọi người tại trường toàn thân da gà nổi lên, không khỏi rùng mình một phen. Mà Lý Phàm đang ngồi tại ghế lô hoàng cấp cũng không ngoại lệ, toàn thân lạnh lẽo, cả người không nhịn được run lên. Nhưng ngay lúc này tại sâu trong thức hải hắn, tòa môn hộ cổ xưa Táng Thiên Chi Môn kia chợt ong lên một tiếng, theo sau một tiếng nói như của viễn cổ thần ma phiêu đãng vang lên trong đầu Lý Phàm, làm cả người hắn như được ngâm trong ôn tuyền mà thôi run rẩy, mà tia khí tức lạnh băng vừa thẩm thấu vào người hắn kia cũng là triệt để tiêu tan.


“Diệt, là khởi nguyên của kiếp, pháp của chúng sinh, diệt sát quần ma, thẩm phàn quần yêu, không thể khinh nhờn…”

Câu nói kia như hồng chung đại lữ vang vọng trong đầu Lý Phàm một hồi mới từ từ tiêu tán, mà hắn lúc này mới là sực tỉnh lại, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, nghiêng đầu nhìn về phía gian phòng vừa phát ra giọng nói âm u kia, trong lòng chấn động thật sâu.

“Người này chỉ một câu nói mà làm cho tâm thần ta suýt chút thất thủ, âm khí thật nặng a.”

Lý Phàm hít vào một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn những người xung quanh mình. Không hề ngoại lệ tất cả chúng nhân tại trường ngoài Tiên Thiên cao thủ trở nên đều hộc ra một ngụm máu tươi, ánh mắt vô cùng khiếp sợ.

“Hừ! Cốt Âm lão ma, ngươi nói chúng ta gây chuyện nhưng bản thân ngươi còn độc ác hơn a. Trực tiếp sử dụng ma công khiến cho chín phần những kẻ ở đây hộc máu, tâm thần tổn thương, thật là cũng quá bá đạo đi a.”

Đại hán tóc đỏ nhìn về phái sương phòng âm u bên kia, cười gằn nói. Nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được hắn đối với kẻ vừa phát ra tiếng nói kia cũng không dám biểu lộ thái độ cuồng dã như với Nhật Nguyệt lão nhân, mà là một bộ kiêng kị thật sâu.

“Khặc khặc những tiểu nhân vật này rất ồn ào. Ta vì tránh cho bọn chúng làn phiền mấy người chúng ta đấu giá vì vậy mới sử dụng chút tiểu thủ đoạn mà thôi. Hi vọng Nhất Nguyên huynh sẽ không phiền lòng chứ.”

Người trong gian phòng âm u nói, theo sau hướng tới một góc tối trong hậu trường mà âm trầm nói.

Lý Phàm đưa mắt nhìn theo, nhưng cũng không phát hiện được nơi đó có bóng dáng của người nào. Chỉ là chưa đợi hắn nghi vấn, không gian nơi đó hơi hơi rung động, theo sau một lão giả hôi phát, thân mặc hoàng sam, bên trên điêu khắc kim ngân đồ án chớt hiện ra. Hôi phát lão giả cũng không nói gì, mà hướng tới vị hoàng sam đấu giá sư vừa bị chấn thương hộc máu trên đài cao vung tay, theo sau một luồng kim quang hướng mồm lão giả này chui vào. Mà vị này khi được luồng kim quang chữa trị, khí sắc nhất thời cũng trở nên tốt hơn một chút, hướng tới hôi phát lão giả cung kính nói:

“Đa tạ Các chủ!”


Hôi phát lão giả phất phất tay không để ý, theo sau hướng tới sương phòng âm u bình thản nói:

“Chỉ cần không làm thương hại đến mạng người, phá hư quy củ phòng đấu giá là không có việc gì. Hiện nay những người tham gia đấu giá chắc cũng chỉ còn ba vị, vậy nên nhanh chóng kết thúc đi thôi.”

“Cũng được! Ta ở đây còn tất cả một nghìn hai trăm vạn nguyên thạch, Cốt Âm, Nhật Nguyệt nếu hai ngươi có cao hơn vậy thì lão tử bỏ cuộc.”

Đại hán tóc đỏ sau khi nghe vậy gật đầu, theo sau hướng tới hai người Cốt Âm, Nhật Nguyệt lão nhân hung hăng nói.

“Hừ! Lão phu ở đây không thừa không thiếu, nhiều hơn ngươi đúng một trăm vạn. Ta có một nghìn ba trăm vạn nguyên thạch, Cốt Âm lão ma, ngươi có nhiều hơn không?”

Nhật Nguyệt lão nhân trong phòng hừ lạnh một tiếng, theo sau trầm thấp hướng tới gian phòng âm u bên kia hỏi.

“Khặc khặc! Nếu ngươi chỉ có bằng đó nguyên thạch, vậy bộ Hợp Kiếm Dung Huyền Pháp này nên thuộc về ta rồi. Nhất Nguyên huynh ta ra giá một ngàn bốn trăm vạn.”

Cốt Âm lão ma trong phòng cất tiếng cười lạnh, trầm trầm đáp.

Mà hôi phát lão giả nghe thấy lời này cũng là gật gật đầu, theo sau hướng tới cuộn giấy da trên đài cao trảo tới, bắt vào trong tay, tiếp đó vận lực ném mạnh về phía nơi Cốt Âm lão ma đang ngồi. Cuộn giấy da được một tầng kim quang bao phủ, không nhanh không chậm hướng tới ghế lô bay tới.

“Công pháp đến tay, vậy nguyên thạch này Nhất Nguyên huynh cũng nhận lấy đi.”

Bên trong ghế lô, một bàn tay gầy guộc trắng nhởn, chỉ còn da bọc xương chầm chậm vươn ra bắt lất cuộn giấy da, theo sau đó một túi nhỏ màu nâu cũng là hướng hôi phát lão giả trả về.

“Tốt! Đấu giá hội đến đây kết thúc, Trúc Lâm các ta cảm tạ chư vị bằng hữu đã đến đây hôm nay, hiện giờ nên về đi thôi.”

Hôi phát lão giả sau khi kiểm tra qua túi nhỏ, gật đầu hài lòng, tiếp đó hướng tới chúng nhân tại trường khẽ chắp tay, nhàn nhạt nói.


Mà mọi người cũng là thức thời, đấu giá kết thúc cũng chẳng còn cái gì lưu luyến. Tuy nhiều người đối với Hợp Kiếm Dung Huyền Pháp vẫn không cam lòng cũng chỉ có thể thở dài tiếc nuối mà thôi. Cương Nhu cảnh cường giả đã ra tay, đâu đến phiên bọn họ có thể chen ngang được.

Mà Lý Phàm sau khi trả nguyên thạch tiếp nhận Thiên ma Giao cốt, trong lòng cũng là khấp khởi mừng thầm rời đi.

Hắn đối với cái bộ huyền cấp cao giai công pháp kia tuy là hứng thú nhưng không đến mức thèm thuồng. Tuy chưa hoàn toàn hiểu rõ Táng Thiên Thánh Pháp rốt cuộc là công pháp mức độ nào, nhưng từ những cái hình ảnh từng hiện lên trong đầu cũng đã khiến hắn có một cái phỏng đoán.

Chẳng qua cái phỏng đoán này cũng quá mức điên cuồng, khiến hắn không dám nghĩ tiếp.

Ra khỏi Trúc Lâm các, Lý Phàm đi dạo quanh Tử Nhật thành một vòng, theo sau hướng tới bên ngoài cổng thành đi tới.

Thiên Ngân học viện nằm ở cực nam Nam Hoang đại lục, nằm trên một hòn đảo gọi là Kim Sa đảo tại Đông Hải. Đường xá từ đây tới đó thập phần xa xôi, nếu không có một năm nửa năm thì đừng mong tới được. Mà trước kia Băng Mi được kẻ gọi là Đồng Thánh của Thiên Ngân học viện mang đi, trực tiếp cưỡi gió đạp mây mà về tới học viện, còn Lý Phàm hiện giờ chỉ là một phàm nhân bình thường, muốn tới Thiên Ngân học viện gian nan phải gấp mười lần. Chẳng qua hắn đối với nữ tử Băng Mi kia cừu hận tuyệt không bỏ được, nếu không đem nàng chém giết thì cả đời này hắn sẽ sống trong bóng ma cừu hận, chưa nói tới trong lòng khó chịu ra sao, mà con đường tu luyện của hắn sau này cũng vì chướng ngại tâm lý mà không thể thành công.

Lý Phàm vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ. Hắn hiện nay muốn tìm một nơi vắng vẻ ít người để rút ra giao tủy bên trong Thiên Ma Giao cốt, chẳng qua trong thành ngư long hỗn tạp tất nhiên là không thích hợp. Giao tủy này nếu được lấy ra đem phối chế sau đó để cho nguyên thai hấp thu, hắn sẽ có hi vọng đem nguyên thai lớn mạnh hơn nhiều, từ đó mà càng gần tới ngày nguyên thai viên mãn, nhất phá Tiên Thiên. Chẳng qua ngoài việc này, hắn còn muốn trên đường đi chém giết yêu, ngắm nhìn thiên sơn vạn thủy, qua đó mà tích lũy cảm ngộ, trui rền quyền ý để đột phá trung cấp Tông Sư.

“Grừ, grừ…”

Đang lúc Lý Phàm hướng tới một giao lộ bên trái bước tới, bất chợt tiểu Bạch trong lòng hắn khé gầm gừ khe khẽ. Lý Phàm ngẩn ra, theo sau ngưng thần lắng nghe.

Chỉ thấy cách hắn không xa, bên kia một khu rừng nhỏ cạnh giao lộ mơ hồ có tiếng giao đấu vang lên, mơ hồ còn có cả một chút âm thanh thảm thiết.

“Là có người từ hội đấu giá ra, giết người cướp của? Nên đi qua hay không?”

Hơi nhíu máy do dự một chút, nhưng cuối cùng Lý Phàm cũng là khẽ lắc đầu, theo sau dưới chân phát lực, cả người nhẹ nhàng như linh miêu, hướng tới nơi phát ra tiếng tranh đấu im lặng đi tới.

Hắn cũng không phải là thuần túy tò mò. Chẳng qua hiện nay bản thân đang muốn tìm người trau dồi quyền ý, nếu có thể có cơ hội ra tay một chút, vậy cũng không phải chuyện xấu a. Hơn nữa hắn bình sinh cũng không thích mấy cái hành động cướp đường cướp chợ này lắm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.