Đọc truyện Tiên Long – Chương 110Quyển 3 –
Chương 109: Diệt Đảo Đồ Người.
Lời này vừa ra, không chỉ Đỗ Thanh kinh hãi mà mọi người xung quanh càng ngơ ngác một hồi.
Hủy diệt Trung Tà đảo?
Chỉ với mình hắn?
Thanh niên hắc y trước mắt này không phải điên rồi chứ?
Mọi người xôn xao nghị luận, ánh mắt nhìn Lý Phàm cũng dần trở nên quái dị, giống như nhìn một kẻ điên.
Nhưng trên mặt Lý Phàm thủy chung vẫn lộ vẻ bình tĩnh dị thường, hắn chăm chú nhìn Đỗ Thanh lập lại một lần nữa:
“Sao? Ngươi có dám cùng ta đi một chuyến, hủy diệt Tru Tà đảo?”
Đỗ Thanh trên trán mồ hôi lạnh tuôn ra, hắn rất hận Phó gia, rất hận những kẻ ác nhân trên đảo, càng hận hơn lũ người Thần Châu Tịnh Thổ vào đảo buôn bán nô lệ. Nhưng dù là vậy, bảo hắn đi diệt đảo thì hắn… vẫn không dám.
Đó là cả một hòn đảo, cả một gia tộc, cả một thế lực. Với sức một người, có thể hủy diệt được chăng?
Đỗ Thanh lắc đầu, tuy vị thanh niên hắc y trước mắt này có vẻ rất thần bí, nhưng hắn vẫn không tin đối phương có thể bằng vào sức một người mà diệt đảo được. Đang muốn mở miệng chối từ, bỗng chốc bên tai Đỗ Thanh, một giọng nói yếu ớt vang lên:
“Thanh ca, đồng ý đi. Đồng ý đi cùng vị đại nhân trước mắt này đi. Chẳng lẽ huynh đã quên Lan tỷ bị bọn chúng khi nhục thế nào rồi sao? Chẳng lẽ huynh đã quên tỷ ấy phải khổ sở mà tự vẫn như thế nào rồi sao? Thanh ca, huynh sợ sao?”
Những lời này bỗng chốc giống như sấm sét mùa hạ giáng sát bên tai, làm cả người Đỗ Thanh run lên bần bật. Hai mắt hắn từ từ đỏ lên, ẩn ước thấy được lệ quang ẩn hiện.
Hắn từ từ nhìn sang phía bên trái, nơi đó trong đám nạn dân của Trung Tà đảo, một đứa bé trai chừng sáu bảy tuổi cũng đang đồng dạng nhìn về phía hắn. Những lời vừa rồi, chính là từ miệng đứa bé này nói ra.
Đỗ Thanh nhìn chăm chăm đứa bé, theo sau khẽ thở dài một hơi nhắm mắt lại…
Lan tỷ từ miệng đứa bé kia, chính là một vị cô nương thanh mai trúc mã với Đỗ Thanh hắn, hai người vốn định thêm một vài năm sẽ làm đám cưới. Nhưng thật không ngờ thế sự đẩy đưa, năm năm trước Trung Tà đảo đệ nhất gia tộc Phạm gia không ngờ lại nổi loạn, cấu kết cùng với những kẻ đến từ Thần Châu tịnh thổ bắt bớ người dân trong đảo buôn bán làm nô lệ. Những người còn lại, thì bị sung thành mỏ phu ngày đêm phải đào bới khoáng sản trong đảo cho chúng. Kể từ đó, cuộc sống bách tính trên đảo lâm vào bi kịch, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, hơi một chút là sẽ mất đi cái mạng nhỏ, thật chẳng khác gì địa ngục trần gian.
Mà Đỗ Thanh và vị cô nương Lan tỷ kia cũng bị bắt vào làm phu mỏ, hàng ngày chịu lao động khổ sai. Cho đến hai tháng trước, lúc đoàn người Đỗ Thanh chuẩn bị bỏ trốn, đến cuối cùng không ngờ Lan tỷ không may lại bị chúng bắt lại. theo sau hơn chục tên thay phiên làm nhục nàng, cuối cùng giết chết.
Mấy người Đỗ Thanh trốn ở trong bụi cỏ thấy cảnh này mà khóe mắt như muốn rách ra, máu tươi chảy xuống. Nhất là Đỗ Thanh hắn càng là gần như phát điên, muốn liều mạng lao ra giải cứu nàng, nhưng bị mấy người xung quanh cản lại…
Từng hình ảnh khủng khiếp, từng tiếng kêu gào thê lương cuối cùng của cô nương ấy không ngừng hiện lên trong tâm trí Đỗ Thanh. Khóe mắt hắn, hai hàng nước mắt mang theo ánh đỏ từ từ chảy ra, lăn dài xuống hai bên má.
Hắn từ từ mở mắt ra, trong mắt một mảnh đỏ ngầu, nhìn Lý Phàm gằn giọng nói:
“Đại nhân, chỉ cần ngài có thể diệt được đám súc sinh trên đảo kia, Đỗ Thanh ta dù có phải chết ngàn lần vạn lần cũng sẽ không hối tiếc.”
“Tốt!”
Lý Phàm gật gật đầu, rồi từ trong ngực lấy ra một túi nhỏ, đưa cho Đỗ Thanh nói:
“Trong đây là một chút nguyên thạch, ngươi mang đi lo chỗ ăn ở cho bọn họ đi, rồi quay lại đây tìm ta.”
“Cảm tạ đại nhân!”
Đỗ Thanh gật gật đầu, cũng không nói nhiều bèn mang theo hơn mười nạn dân kia rời đi. Mà Lý Phàm ngược lại hướng tới tiểu lâu đi tới, trở lên tầng hai ngồi xuống bàn của mình, ung dung cầm bầu rượu lên tu một hơi dài.
Bỗng lúc này, một giọng nói nhè nhẹ vang lên:
“Ngươi không sợ?”
Lý Phàm từ từ đặt bầu rượu xuống, nhìn Vũ Vũ trước mặt cười nói:
“Có gì phải sợ?”
Nghe thấy lời này, Vũ Vũ đầu tiên là ngẩn ra, theo sau che miệng cười khẽ:
“Tên tiểu tử này, lá gan cũng không nhỏ a. Thôi, không bàn tới chuyện này nữa. Ta chỉ thắc mắc một điều, vì một đám nạn dân không quen không biết mà đắc tội một gia tộc lâu đời như Phó gia, đắc tội một đại giới như Thần Châu Tịnh thổ, thậm chí là giết chóc hủy diệt cả một hòn đảo, như vậy có đáng không?”
“Đáng!”
Lý Phàm không chút do dự gật đầu, theo sau trầm giọng nói:
“Đều là Nam Hoang bách tính, há ta có thể được cảnh này mà vẫn bỏ mặc làm ngơ chứ? Hừ! Thần Châu Tịnh Thổ thì như thế nào? Bách tính của Nam Hoang là không được khi nhục, danh dự của Nam Hoang là không thể khinh nhờn. Kẻ vi phạm, dù là lão giặc trời Lý Phàm ta cũng quyết phải ngắt đầu lão xuống.”
Nghe thấy cuồng ngôn này của Lý Phàm, Vũ Vũ ánh mắt hiện lên một tia ngạc nhiên, nhưng nàng cũng không hỏi thêm điều gì nữa mà lại nhíu mày im lặng, dường như đang suy ngẫm về những lời này…
Nửa ngày sau, trên một con thuyền nhỏ Lý Phàm hai tay chắp sau lưng đứng ở đầu thuyền, phía sau hắn là Đỗ Thanh lúc này đang đảm nhiệm vai trờ chèo thuyền.
Gió biển mạnh mẽ thổi tới khiến cho mái tóc dài của Lý Phàm cuộn lên, vạt áo tung bay, cả người nhìn qua nhiều thêm một phần phiêu dật.
Nửa ngày trước Đỗ Thanh sau khi đã sắp xếp cho đám nạn dân xong bèn trở lại tìm Lý Phàm. Mà Lý Phàm cũng không dây dưa trực tiếp đi theo y. Chỉ là chuyến đi này có thể hung hiểm vô cùng, hắn cũng không muốn Vũ Vũ phải mạo hiểm cùng mình bèn dặn dò nàng ở lại tửu lâu đợi hắn, còn cho thêm cả tiểu Bạch ở lại để bảo vệ nàng.
Sắp xếp xong xuôi, hai người Lý Phàm và Đỗ Thanh bèn tìm một con thuyền nhỏ, dưới sự điều khiển của Đỗ Thanh bèn cưỡi sóng vượt gió hướng thẳng tới Trung Tà đảo đi tới.
Dọc đường đi hai người đều mang tâm sự trong lòng nên không mở miệng nói gì. Nhưng nếu có thêm một người ở đây chắc chắn sẽ phát hiện ra một điểm kì lạ. Ánh mắt của hai gã thanh niên này, bên trong sự bình tĩnh vẻ ngoài chính là một cỗ liệt hỏa điên cuồng vô hạn, giống như có thể thiêu cháy được cả thế gian vạn vật.
Hai canh giờ sau, bóng dáng một đảo nhỏ cuối cùng đã hiện ra trước mắt Lý Phàm.
Đảo này diện tích khoảng chừng hai trăm dặm, xung quanh là vô số những bãi đá ngầm mọc rải rác, địa thế có phần hiểm ác. Điều này cũng giải thích vì sao mà Phó gia có thể làm mưa làm gió ở đây. Với địa thế này, đừng nói triều đình Đại Lê thối nát kia không đến, mà dù có kéo binh tới đây thì cũng bị Phó gia dựa vào hiểm địa đánh cho tan tác mà thôi.
Con thuyền nhỏ từ từ tiến tới gần đảo. Đỗ Thanh buông mái chèo trong tay xuống, tiến đến cạnh Lý Phàm nói khẽ:
“Đại nhân, đây chính là Trung Tà Đảo.”
“Ừm!”
Lý Phàm gật gật đầu. Hắn khẽ hít vào một hơi, dưới chân đột nhiên bước ra một bước, từ mũi thuyền đạp vào hư không tiến thẳng vào trong đảo. Mà lúc này, một tiếng nói như sấm rền vang vọng cũng từ miệng hắn cất lên:
“Chúng nhân Tru Tà đảo nghe đây, ta Nam Hoang Lý Phàm hôm nay tới đây diệt đảo đồ người…!”
Tiếng nói này như của Thần Long ngâm vang, thần tượng hú dài, xuyên phá không gian tạo thành một trận cuồng phong nhỏ ập thẳng vào trong đảo…