Đọc truyện Tiên Long – Chương 107Quyển 3 –
Chương 106: Thân Thể Cực Hạn.
Tương truyền xa xưa, Cổ Việt tộc chính là hậu dụê của Tổ Long lưu lại trên phàm thế, mỗi người sinh ra đều thiên phú ưu dị, thân thể cường hoành. Thường chỉ cần dùng tay không đã có thể xé đôi hồng hoang yêu thú, chỉ cần giậm chân đã khiến núi non biển cả sôi trào, là những tồn tại mà đến cả chư thiên thần phật đều phải khiếp sợ lánh xa. Mà dưới trướng Cổ Việt tộc còn nuôi một giống thần tượng gọi là Thôn Thiên Thần Tượng, lực mạnh vô cùng, đủ để thôn thiên phệ địa, cắn nuốt ma thần. Mỗi khi chiến đấu một dũng sĩ Cổ Việt tộc ngồi trên lưng một đầu Thôn Thiên Thần Tượng, có thể quét ngang bốn phương, trên thì đánh tới thiên cung, dưới đập nát địa phủ, bất khả chiến bại.
Nhờ tổ hợp này mà Cổ Việt Tộc thời kì thượng cổ có thể nói là tung hoành vô địch, lập nên một thần thoại muôn đời bất hủ.
Mà bí pháp Long Tượng Thiên Âm trong tay Lý Phàm lúc này, chính là do Cổ Việt tộc các đời tiền bối thông qua thần thoại xa xưa mà sáng tạo nên, có thể khiến cho người tu luyện có thể có thêm sức mạnh của một đầu thần tượng trong người. Tuy chưa tới mức được như Thôn Thiên Thần Tượng xưa kia, nhưng cũng mạnh mẽ tới cực điểm.
Thử nghĩ coi, một nhân loại trong cơ thể lại có được lực lượng của một đầu thần tượng, vậy là biến thái đến thế nào, kinh khủng đến ra sao?
E rằng chỉ cần vung tay cũng có thể khiến đối thủ nát bét, so với cái gì võ tu các loại còn phải mạnh hơn nhiều lắm.
“Cũng nên thử tu luyện thôi.”
Lý Phàm lắc lắc đầu thu hồi suy nghĩ miên man, vẻ mặt trở nên chăm chú. Hai tay hắn kết quyết, trong miệng lẩm nhẩm tiếng chú ngữ rất nhỏ, bắt đầu tu luyện Long Tượng Thiên Âm.
Tê…!
Khẽ há mồm phun ra một âm thanh trầm thấp, hai tay Lý Phàm vươn ra, bàn tay đưa theo một quỹ tích kì quái, dưới chân chuyển khẽ bước, trong chốc lát đã đánh ra một bộ quyền pháp kì dị.
Quyền pháp này rất chậm, nắm tay mỗi lần đánh ra đều không tạo nên chút thúy hưởng nào, dường như nhìn qua không hề uy lực. Nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy mỗi lần Lý Phàm đánh ra một quyền, trên trán mồ hôi lại túa ra, dường như việc xuất quyền đơn giản như vậy nhưng lại đem đến cho hắn thống khổ rất lớn.
Mà lúc này từ trong cơ thể hắn, từng tiếng thú hống rất nhỏ cũng mơ hồ truyền ra. Khi thì như long ngâm, lúc lại như tượng hú, có khi sôi trào giống Cửu Long Hà cuộn chảy, nhưng có lúc lại trầm ồn giống như núi cao vạn trượng.
Hầu… Hầu…!
Thời gian trôi qua, tốc độ đánh quyền của Lý Phàm ngày càng chậm, nhưng tiếng thú hống trong người hắn phát ra càng lúc càng rõ ràng hơn, người không biết đi ngang qua phòng hắn lúc này còn tưởng bên trong đang có một long một tượng thi nhau tê hống.
Nhưng đây cũng không phải là long tượng gì thực sự, mà nguyên bản chính là do xương cốt Lý Phàm đang không ngừng va chạm và máu trong người hắn lưu động quá nhanh mà sinh ra thôi.
Lại nói Long Tượng Thiên Âm, thứ nặng nhất chính là hai chữ Thiên Âm này.
Thế nào là thiên âm?
Là âm thanh của trời xanh? Là tiếng lôi động, tiếng sấm rền, tiếng mưa gió bão táp?
Không, tất cả đều không phải!
Thiên âm, chính là âm thanh của cơ thể con người.
Người ta thường nói, cơ thể mỗi người lại giống như một tiểu thiên địa, có vô vàn điều thần kì mà không thể lường trước, có vô hạn tiềm lực mà không thể khai phá. Mà Long Tượng Thiên Âm này, lại chính là đem những thứ tiềm lực ẩn dấu, những khả năng thần kì bị chôn vùi đó khai phá ra. Long Tượng Thiên Âm, chính là khiến cho người tu luyện trong cơ thể tạo thành tiếng của long ngâm tượng hú, qua đó tạo nên tác dụng tẩy kinh phạt cốt, chấn động huyết tủy, đề thăng nhục thể, cường hóa ngũ tạng, đúc thân thành thánh.
Đây mới chính là tác dụng chân chính, là chỗ huyền diệu sâu xa của Long Tượng Thiên Âm. Mà Lý Phàm trong khi tu luyện bí pháp này, hắn kinh ngạc cảm thấy trình độ cường hãn của cơ thể đang dần dần tăng lên. Tuy rất nhỏ nhưng lại không hề đình chỉ, dường như vĩnh viễn tăng lên.
Ba tháng sau…
Grào…!
Một tiếng long ngâm cao vút vọng lên từ trong phòng Lý Phàm, theo sau một tiếng nổ lớn, một đạo hắc quang lấy xu thế kinh người phá nóc mà ra phóng thẳng lên cao, giống như một con hắc long tại trên không quần vũ.
Hắc khí tan đi, lộ ra một thân ảnh thanh niên mặc hắc bào vẻ mặt trang nghiêm, một chân đạp trên hắc long, một chân đạp trên thần tượng, hai tay kết ấn quyết tạo thành hình ngũ chỉ sơn.
Người này, chính là Lý Phàm.
“Nhất long nhất tượng, nhất thiên nhất địa, long tượng hợp bích, thiên địa khai quang.”
Từ miệng Lý Phàm phun ra một câu cổ ngữ, theo sau hai tay hắn một chỉ trời một chỉ đất, đánh ra từng đạo ấn quyết. Dưới ấn quyết thúc dục, nguyên khí xung quanh giống như hồng thủy vỡ đê, điên cuồng hướng tới hai tay Lý Phàm tụ lại.
“Thiên nguyên địa nguyên, hợp.”
Lý Phàm quát lạnh, hai tay từ từ hợp lại với nhau, nguyên khí đang tụ tập ở hai bàn tay liền bị dung hợp lại, nháy mắt biến thành một khối quang cầu cửu sắc to bằng đầu người.
“Hấp!”
Đến lúc này trên mặt Lý Phàm mới hiện lên vẻ tươi cười, hắn há mồm đem khối cầu cửu sắc kia một ngụm nuốt vào trên miệng.
Oanh long long…!
Quang cầu vừa tiến vào bên trong thân thể liền nhanh chóng biến thành vạn đạo nguyên khí hướng tới khắp kinh mạch cơ thể Lý Phàm chạy loạn. Mà hắn cũng không bỏ lỡ cơ hội, ấn quyết trên tay lại biến đổi, theo sau dựa theo bí pháp trong Long Tượng Thiên Âm đem cỗ nguyên khí kia triệt để luyện hóa, một lần cuối hoàn toàn tu luyện thành Long Tượng Thiên Âm.
Phụp Phụp Phụp…!
Từ trên người Lý Phàm từng tiếng động như dây cung bị đứt không ngừng vang lên, đây là do thân thể hắn lấy một tốc độ cường hóa quá nhanh lao tới khiến cho một số kinh mạch nhỏ yếu trong người không chịu được đồng loạt đứt đoạn. Chẳng qua những kinh mạch này vừa đứt, tức khắc đã được nguyên khí chữa lành, hơn thế còn trở nên dẻo dai hơn trước gấp mấy lần.
Mà Lý Phàm lúc này hai mắt nhắm nghiền, toàn thân trôi nổi giữa không trung, trên người hắn cửu sắc quang hoa không ngừng chớp lóe. Thân thể hắn, đang lấy một tốc độ đáng sợ cường hóa lên, mạnh mẽ lên, vĩnh viễn vĩnh viễn…
Không biết qua bao lâu sau, cửu sắc quang hà trên ngươì Lý Phàm mới dần dần tắt hẳn, để lộ ra thân hình của hắn.
Chỉ thấy làn da Lý Phàm hiện tại trong suốt như bạch ngọc, mơ hồ còn nhìn thấy cả mạch máu lưu chuyển bên trong. Từ trên người hắn, một quầng sáng trắng nhu hòa tỏa ra, giống như một vầng trăng nhỏ chiếu sáng bên trong sơn động. Dị tượng này cứ kéo dài thêm một lúc, quầng sáng trên người Lý Phàm mới từ từ biến mất, mà cơ thể hắn cũng dần dần trở lại bình thường.
Khẽ thở ra một hơi, trong mắt Lý Phàm hiện lên một tia vui mừng, nhưng rất nhanh đã trấn định xuống, dù sao kết quả này trước đó hắn cũng đã đoán được một phần. Lần này tu luyện hơn ba tháng, Long Tượng Thiên Âm đã đề thăng trình độ cơ thể Lý Phàm lên gấp năm lần. Lấy cơ nhục hắn hiện giờ, so với yêu thú cùng giai còn phải mạnh hơn nhiều. Chí ít chỉ vũ khí cấp độ nguyên bảo đã không thể thương tổn đến hắn được nữa, mà linh bảo muốn làm bản thân bị thương, cũng phải là cao cấp linh bảo trở nên.
Lý Phàm bây giờ so với khi mới đột phá Phi Nhân Cảnh phải mạnh hơn gấp mười lần. Sức mạnh bạo tăng, càng khiến hắn tự tin hơn về hy vọng báo thù. Đồng Thánh tuy rất mạnh, nhưng như hắn đã nói “Chỉ cần cho ta thời gian, ta sẽ siêu việt ngươi.” Điều này không phải hư ngôn, mà là một sự tin tưởng cực độ vào bản thân mình, lấy đó làm mục tiêu mà phát triển.