Đọc truyện Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến – Chương 9: Quái vật
Nệm cỏ thoạt nhìn rất thơm ngon.
Nhưng là chỉ là thoạt nhìn mà thôi.
Cắn thử một cái, liền cảm thấy vừa dai vừa khô, tuyệt nhiên cắn không đứt.
Nhưng dục vọng muốn ăn thì quá mãnh liệt, đến nỗi dù là cắn không đứt, Giang Dạ Bạch cũng không từ bỏ, tiếp tục dùng cả tay lẫn chân cấu xé. Mà mỗi một miếng nuốt vào, từ đầu lưỡi đến cổ họng rồi tới dạ dày, tựa như được một dòng nước ấm nào đó chảy qua một lượt, cực kỳ thoải mái.
Đã đến nước này thì còn luyến tiếc gì?
Giang Dạ Bạch gặm, gặm, gặm, ra sức gặm.
Nhất Cửu trong cơ thể nàng thở dài: “Ăn ngon không?”
“Ăn không ngon, nhưng cũng đành chịu.” Giang Dạ Bạch ậm ờ đáp.
“Thực ra… Ta định nhắc ngươi một chút, trong phòng này có lựa chọn tốt hơn nệm cỏ…”
Nhất Cửu còn chưa dứt lời, mắt Giang Dạ Bạch sáng rỡ vì đã trông thấy thứ tốt hơn cả nệm cỏ đó —— Cuộn kinh văn Cảnh Nguyên đưa cho!
Tại thời khắc quăng nệm cỏ đi, trong đầu Giang Dạ Bạch đã có ý nghĩ chớp nhoáng rằng “Nếu ăn hết thứ này… sẽ không thể khôi phục dung mạo”. Nhưng khi ngón tay vừa chụp được cuốn kinh văn, trong nháy mắt dung mạo liền trở thành thứ không quan trọng nhất trên thế gian.
“Rắc ——” Cắn xuống một cái, cuộn sách lập tức nát vụn, đưa vào trong miệng, quả nhiên ngon hơn nệm cỏ rất nhiều.
Khi Cảnh Nguyên trở lại phòng, đập vào mắt chính là cảnh tượng ——
Hình người cháy sém ngồi trong gian phòng trống không, bên cạnh là một tấm nệm cỏ rách rưới, chỗ ở rìa nham nhở như bị chuột gặm; mà trong tay nàng, đang cầm một cái trục gỗ ăn ngấu ăn nghiến.
Trục gỗ nọ nhìn khá quen mắt, nhìn kỹ lại, không phải là “Thừa Phụ Tâm Kinh” sao? Hắn còn chưa kịp ngăn cản, đằng kia Giang Dạ Bạch đã trông thấy hắn, lập tức nhảy lên, ném trục gỗ đi, ầm ầm đâm thủng cửa sổ, bò ra ngoài, thân thủ đúng là nhanh nhẹn đến khó tin.
“Đợi đã!” Cảnh Nguyên vội vàng kêu lên.
Nhưng Giang Dạ Bạch càng quýnh quáng chạy. Nàng lảo đảo lao ra sân, thấy đường liền xông tới, thấy người liền trốn tránh, thấy rừng liền chạy vào, trước mắt toàn là cây cối xanh tươi rậm rạp, cơn thèm ăn càng dữ dội, tiện tay ngắt chút hoa cỏ vừa chạy vừa ăn, cuối cùng chạy đến trước một thác nước.
Dưới thác nước, đầm nước xanh biếc mát lạnh, nhìn rõ tận đáy hồ. Đương nhiên… cũng thấy rõ cả đàn cá không sót một con nào.
Hai mắt Giang Dạ Bạch lập tức phát sáng.
Nhất Cửu cảm thấy không ổn, vội vàng hô lên: “Chờ một…” Mới hô được hai chữ, chợt nghe bùm một tiếng, Giang Dạ Bạch đã nhảy vào trong nước.
Lần thứ ba rơi xuống nước không có gì mới mẻ, sặc nước, chìm xuống.
Nhất Cửu thở dài —— thừa biết chính mình không biết bơi, còn dám nhảy vào trong đầm sâu như thế, anh hùng quá ha!
Hắn đang định làm phép cứu giúp, chợt thấy bên bờ có người xuất hiện, bèn thu lại ý định, yên lặng quan sát.
Người đến là Cảnh Nguyên.
Hắn thấy Giang Dạ Bạch đang giãy dụa đập nước trong đầm, không biết là nên giận hay nên cười, đầu ngón tay búng nhẹ, luồng sáng ngũ sắc rựa rỡ như dải lụa bay ra, cuốn lấy Giang Dạ Bạch, kéo vèo lên bờ.
“Khụ khụ khụ…” Giang Dạ Bạch phun ra mấy ngụm nước, trong tay còn cầm chặt một con cá, đợi hơi thở khôi phục lại một chút, liền cầm con cá lên cắn một miếng to.
Cảnh Nguyên nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp.
Giang Dạ Bạch ngoặm liền ba miếng mới ngẩng đầu lên, bên khóe môi vừa là nước vừa là máu, bộ dạng hết sức thảm hại.
Trong mắt Cảnh Nguyên hiện lên một chút xót thương, bước tới chỗ nàng.
Nhưng Giang Dạ Bạch lại cầm lấy con cá vội vã lui về phía sau, trong mắt tràn ngập phòng bị. Cho đến khi lưng nàng đụng phải một cây đại thụ, mới ngừng lại.
Mà Cảnh Nguyên đã chầm chậm đi đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, nhìn nàng, lại nhìn con cá thoi thóp trong tay nàng, cuối cùng ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn nàng chăm chú.
Trong mắt hắn phản chiếu bóng dáng nàng.
Giang Dạ Bạch lúc này mới biết thì ra bản thân mình đáng sợ như thế. Một luồng ý thức xấu hổ cùng bàng hoàng ùa tới, nàng bỗng nhiên không biết nên làm thế nào.
“Lần sau, cá chín mới ăn.” Ngón tay Cảnh Nguyên nhè nhẹ quệt lên mình cá, con cá chết vốn tanh tưởi đột nhiên biến thành màu đỏ tương, trông như cao lương mỹ vị mà đầu bếp nổi danh dày công nấu nướng, mùi thơm xông vào mũi.
Giang Dạ Bạch thoáng ngây người, nhìn con cá trong tay, nước mắt, đột nhiên rơi xuống.
“Ta, ta…” Toàn thân nàng run rẩy, chừng như đến cả cá cũng không cầm nổi, “Ta… Ta là… Quái vật sao?” Ham ăn như thế, điên cuồng như thế, xa lạ như thế, đến chính nàng cũng không nhận ra.
“Muội chỉ là sinh bệnh thôi, còn chưa bình phục.” Cảnh Nguyên dịu dàng nói.
“Vậy… Ta có thể bình phục không?”
“Có thể.” Cảnh Nguyên lại vươn tay sờ sờ đầu nàng, “Muội sẽ bình phục rất nhanh.”
Dù biết rõ sự dịu dàng của người này chẳng qua là biểu hiện giả dối, dù biết rõ bệnh trạng cổ quái như thế tuyệt không đơn giản là “Sinh bệnh”, thế nhưng, câu trả lời này vẫn khiến Giang Dạ Bạch nhất thời cảm động, nàng run rẩy tựa đầu vào lòng đối phương, nức nở nói: “Cảm, cảm ơn… Cảm ơn Cảnh Nguyên sư huynh… hu… hu…”
Cảnh Nguyên vỗ lưng nàng: “Được rồi, không sao, không sao đâu… Đúng rồi, tiểu sư muội….”
“Dạ?” Giang Dạ Bạch rúc trong lòng hắn đáp lại không rõ tiếng.
“Muội ăn tới quần áo của ta rồi…”
Động tác của Giang Dạ Bạch thoắt cái cứng đơ.
Cảnh Nguyên chậm rãi tách chính mình từ trước mặt nàng ra, chỉ thấy Giang Dạ Bạch giữ nguyên tư thế nhào vào lòng hắn, trong tay nắm chặt con cá nọ, miệng càng không nhàn rỗi, chất đầy thịt cá cùng vải áo.
Mà trên phần áo trước ngực hắn có rách một lỗ to bằng nắm tay, lộ ra nước da trắng muốt như ngọc bên trong.
Giang Dạ Bạch ngẩng đầu, ngượng ngùng cười: “A ha ha, a ha ha. Lỡ miệng, thực sự là lỡ miệng… Có điều là, hương vị quần áo của sư huynh rất tốt nha…” Vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào chỗ rách trên ngực hắn, con mắt lại đang tỏa sáng lấp lánh.
Cảnh Nguyên chợt cảm thấy rùng cả mình —— thứ nàng thực sự muốn ăn, chỉ sợ không phải là quần áo, mà là… thịt ở bên trong chăng?
Cứ như vậy, Giang Dạ Bạch vẫn bị hắn đưa về phòng.
Cảnh Nguyên vội vàng dặn dò nàng không được tiếp tục chạy lung tung, sau đó tránh đi ngay.
Giang Dạ Bạch vô cùng buồn chán nhìn bốn bức tường, chiếc nệm cỏ ăn được vài miếng không biết đã ở nơi nao, hiện giờ trong phòng này, thật xứng gọi là nghèo rớt mồng tơi, cái gì cũng không có. Khi nàng đang nghiên cứu xem có thể móc lớp trát tường xuống nếm thử được không, Cảnh Nguyên đột nhiên đã quay trở lại.
“Cảnh Nguyên sư…” Còn chưa bắt chuyện xong, Cảnh Nguyên đã vỗ trán nàng một cái, hai con mắt Giang Dạ Bạch lập tức tối đen, té rầm xuống.
“Ra đây!” Cảnh Nguyên túm từ trong tay áo ra một người nhỏ như quả trứng gà, ném lên mặt đất.
“Gì đó gì đó gì đó? Lão tử vừa mới đi không bao lâu thì lại bị ngươi cưỡng ép kéo về! Cảnh cáo ngươi nha, đừng có lần nào cũng ném ta như ném rác! Có thể bị thương đấy! Con mẹ nó!” Cùng với câu cửa miệng có tính chất đại biểu độc đáo này, khỏi phải nói, đồng chí Quỳnh Hoa lại tiếp tục lên sân khấu.
Hắn tỏ ra khá là, vô cùng, cực kỳ bất mãn: “Lão tử còn vội chạy đi vá y phục ẩn thân của mình đó!”
“Ngươi xem nàng một chút.”
Quỳnh Hoa lơ đãng nhìn Giang Dạ Bạch trên mặt đất: “Chẳng phải nàng sống rồi đó sao?”
Cảnh Nguyên đá hắn một cước, hắn liền lăn cồng cộc đến trước ngực Giang Dạ Bạch.
“Ngươi nhìn lại xem.”
Ánh mắt Quỳnh Hoa lập tức đơ ra: “Ngực to quá. . . . . .”
“Ai bảo ngươi xem cái này!” Cảnh Nguyên lại đá một cước, quả trứng liền lăn đến phía trước dạ dày.
Sau khi xem xét, Quỳnh Hoa kinh ngạc: “A!”
“Ngươi nhìn ra rồi?”
“Ờ, từ góc độ này nhìn ngước lên trên, bộ ngực càng vĩ đại…” Lời còn chưa dứt, một chiếc giày cực to đã đạp xuống.