Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến

Chương 12: Trưởng thành


Đọc truyện Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến – Chương 12: Trưởng thành

“Ha ha ha ha ha…” Nhất Cửu lên tiếng cười nhạo.

Giang Dạ Bạch cắn răng, đang chuẩn bị chuyển hướng mục tiêu đến hạt giống khó ưa tiếp theo, Nhất Cửu vội hỏi: “Buông tha cho cái này?”

“Đã héo rũ thành như vậy , còn có thể cứu?”

“Có lẽ .”

Tuy rằng Nhất Cửu ăn nói lỗ mãng, bất quá Giang Dạ Bạch vẫn quyết định thử một lần, vì thế tập trung tâm niệm nhìn chằm chằm mầm xanh kia, trong đầu lóe lên ba chữ ” Lớn lên đi” .

Nhiệt lực một lần nữa bành trướng, ở phía trên phiến lá hình thành một dòng khí lốc xoáy, vừa xoay quanh vừa lớn dần, phiến lá không thể ngăn cản, bất đắc dĩ phải ngẩng lên một chút, từ nâu chậm rãi biến trở về màu xanh.

Thật thần thông a! Giang Dạ Bạch mừng rỡ, không dám lơi lỏng, tiếp tục ngưng thần thi pháp, dưới ánh mắt nóng rực của nàng, hạt giống tinh quái kia lại cực kỳ không tình nguyện trồi ra hai phiến lá nhỏ, qua thời gian một bữa cơm, mới nở ra 1 đóa hoa.

Giang Dạ Bạch hoảng hốt lui về phía sau vài bước, ôm ngực thở nói: “Không, không được… Ta kiên trì không được …”

“Lần đầu tiên vận khí, có thể làm đến bước này, cũng thực có tài năng .”

Giang Dạ Bạch lau mồ hôi trên mặt, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào toàn thân mình đều đã ướt sũng, thân thể lại như là bị bệnh nặng, hư thoát quá mức. Bất quá nhìn đóa hoa nhỏ đỏ tươi ở trên cành lá nhẹ nhàng lay động , trong lòng quả nhiên là vui mừng nói không nên lời.

Quá… Thần kỳ…

Thời gian ko đến nửa ngày, từ một hạt giống liền trưởng thành kết hoa tươi, chuyện như vậy, nếu là nàng ngày trước, căn bản không dám tưởng tượng. Nhưng hôm nay, vẫn sống sờ sờ xảy ra trước mắt, hơn nữa, vẫn là nàng tự tay thúc giục nó lớn lên.


Cái gì nấu cơm thêu hoa làm sao có thể so sánh, có cảm giác thành tựu hơn!

Pháp thuật, quả nhiên là cái gì đó thực thần kỳ a.

Lúc này trời đã tối đen, Giang Dạ Bạch đơn giản không luyện nữa, xoay người vào nhà, nhìn chằm chằm chữ trên tường nửa ngày. Đại khái là cổ khí đói khát trước kia bị tiêu hao mất, cho nên giờ phút này bụng tuy rằng trống rỗng , nhưng không có đặc biệt ham muốn ăn cái gì. Bởi vậy nhìn tâm kinh trên tường, mới có thể tĩnh tâm tu luyện.

“Nhất Cửu, Tắc Đoái là cái gì?”

“Chính là ngậm miệng, đầu lưỡi cuộn lại, chạm đến vòm miệng.”

(vô cùng cám ơn đại thần baidu và vndict đã giúp ta dịch đoạn này ¯_¯”)

“Vậy, cái gì lại là hai tay ôm bí quyết?”

Nàng một mạch đọc từ trên xuống, phàm là có vấn đề gì không hiểu liền hỏi Nhất Cửu, lại y theo tâm kinh viết, tập trung tu tập, bên trong thân thể như là tẩm nước đá, vốn nên lạnh lẽo thấu xương , nhưng bởi vì trong cơ thể nhiệt lực sôi trào, ngược lại có vẻ thông thấu mát mẻ nói không nên lời.

Như thế một đêm rất nhanh trôi qua, đợi đến lúc mặt trời mọc ngày hôm sau, Giang Dạ Bạch lại đi tiểu viện ức hiếp hoa nhỏ. Nàng vốn là là người cực thông minh, có kinh nghiệm ngày hôm qua, hôm nay lại đến, liền thuần thục rất nhiều, không đến thời gian uống một chén trà nhỏ, hoa nhỏ liền kết quả, Giang Dạ Bạch tự mình động thủ đi hái , sau lại đột phát ý tưởng —— nếu ra lệnh cho nó tự bay qua, được không nhỉ?

Như thế lại muốn thử cả ngày, công phu không phụ lòng người, Giáng Châu tiên quả quả nhiên thoát ly đầu cành, ngoan ngoãn bay lại đây, nàng há mồm tiếp được, cuốn lưỡi một cái trong miệng tràn đầy hương vị.

Thoáng chốc còn có một cảm giác muốn rơi lệ—— vì ăn mà đến mức thế này , nàng thực là không dễ dàng chút nào a!

Như thế Giang Dạ Bạch buổi tối tu tập ( tu luyện , học tập) tâm kinh, ban ngày phải đi bắt nạt hoa hoa cỏ cỏ . Luồng nhiệt lực kia cũng vận dụng càng ngày càng thuần thục, điều khiển hạt giống lúc đầu đại khái đạt được kết quả mong muốn.


Từ ba canh giờ, dần dần một canh giờ đã có thể thu phục. Tuy rằng vẫn là không bằng Cảnh Nguyên nháy mắt đã thành thục, nhưng nàng trong lòng biết vấn đề này bất quá là thời gian tu tập.

Như thế nhoáng cái đã qua ba ngày. Trong lúc Cảnh Nguyên giống như mất tích, không thấy xuất hiện. Giang Dạ Bạch cũng rơi vào thanh tĩnh, lúc này trong tiểu viện dốc lòng tu luyện, không người quấy rầy.

Ngày thứ tư, nàng đang ở thời điểm bình tĩnh tu tập tâm kinh, chợt nghe ngoài cửa có người gọi: “Cảnh Nguyên sư huynh, Lưu Băng cầu kiến.”

Giang Dạ Bạch giật mình một cái, nhất thời trợn mắt. Cách cánh cửa nhìn nhìn, người đứng bên ngoài , đúng là vị áo xám trước đây tiếp nàng lên núi. Xem ra là hết hạn 7 ngày, người này tới đón nàng đi trở về.

Giang Dạ Bạch rất luyến tiếc rời đi nơi này, nhưng lại không có cách nào, đành phải tiến lên mở cửa hành lễ nói: “Sư huynh, Cảnh Nguyên sư huynh bị đại trưởng lão gọi đi rồi, đến bây giờ vẫn chưa trở về.”

Lưu Băng nhìn nàng, trong mắt chợt lóe thần sắc kinh ngạc, tựa hồ kỳ quái nàng sao lại vẫn là hình dạng cháy sém này, bất quá người này luôn luôn trấn định, bởi vậy cũng không biểu lộ nhiều lắm, cười nói: “Ta cùng sư huynh đã hẹn, hôm nay tới đón ngươi trở về. Vậy, chúng ta đi trước đi.”

“Vậy, được.” Giang Dạ Bạch cúi đầu, dịu ngoan đi theo hắn. May mắn tâm kinh Cảnh Nguyên viết ở trên tường nàng đều đã thuộc, về phần hạt giống, thôi, lúc nào đó vụng trộm trở về ăn là được.

Lưu Băng ở phía trước dẫn đường, Giang Dạ Bạch yên lặng đi theo, lúc trước chưa kịp ngắm kỹ phong cảnh giờ quan sát lại lần nữa.

Tên như ý nghĩa, phái Thục Sơn thành lập trên núi Thục Sơn, môn hạ đệ tử khắp nơi, toàn bộ xây dựng trong rừng, phần lớn không có gia cụ (dụng cụ dùng trong nhà ) gì , 1 cái chiếu, 1 chiếc trà kỷ coi như xong việc, ngay cả ghế dựa đều không có, rất là đơn giản. Nghĩ đến người tu chân, cũng căn bản không cần biết có ở được không, bất quá, đối với hoàn cảnh yêu cầu cũng là cực cao. Một đường đi qua, có thể thấy mỗi gian viện đều đủ loại, có loại đầy tiên thảo kỳ hoa , có loại là cả một mảng trúc xanh, có trồng giàn hoa tử đằng , có dưỡng tiên hạc, có đào hồ nước nuôi cá , Giang Dạ Bạch thậm chí còn thấy cái bàn đu dây. (đoạn này căn bản là hỉu nhưng ko bit viết cho trôi chảy là thế nào a =.,=)

Chẳng qua các gian này đều là độc môn độc viện, giống chỗ ở của Cảnh Nguyên, nghĩ đến nhất định là có thân phận đệ tử mới có thể ở. Bởi vì, Giang Dạ Bạch rất nhanh trông thấy một loạt phòng ở liền nhau, trước viện có một người đang luyện công, trường kiếm múa quanh.

Mà người nọ, đúng là người cùng trường với nàng —— Bạch Liên.

Bạch Liên thấy nàng, lập tức ngừng kiếm, “Tiểu Dạ? Trời ạ! Ngươi như thế nào vẫn là bộ dáng quỷ quái này a!”


Giang Dạ Bạch lại không thể nói là vì Cảnh Nguyên vô năng trị không hết thương thế của nàng, chỉ đành cười ha ha có lệ . May mắn nàng kêu một cái như vậy, những người khác còn trong phòng cũng đi ra, trước hết từ hướng cửa sổ đi ra là Linh Sơ cười ngọt ngào với nàng: “Giang sư tỷ, tỷ đã về rồi!”

Sau đó lại lục tục đi ra vài người, lại đều là chỉ nhận được mặt, không nhớ được tên.

Vẫn là Lưu Băng tâm tư tinh tế, lúc này giới thiệu nói: “Ngươi bỏ lỡ nghi thức nhập phái lúc trước, cũng chưa kịp nhận thức đồng môn một chút, lại đây, ta giới thiệu cho ngươi. Vị này là Bạch Liên, các ngươi đã biết nhau ; vị này là Linh Sơ, hắn năm nay chín tuổi, xem như đệ tử it tuổi nhất phái ta hiện nay. Vị này là Lâm Sơn.”

Người này thân hình khôi ngô, mày rậm mắt to, tuổi cũng đã không nhỏ, ước chừng đến ba mươi tuổi, sau khi Lưu Băng giới thiệu , liền hướng nàng ôm quyền: “Giang sư muội”.

Thanh âm to, ánh mắt sắc bén, xem ra tu vi sâu.

Giang Dạ Bạch nhớ tới ngày đó theo như lời Hoa Âm Túy nói với Bạch Liên “Luận căn cơ ngươi không bằng Lâm Sơn”, nghĩ đến người này trước đây chắc đã từng tu luyện pháp thuật.

“Vị này là Hoài Tố.”

Hoài Tố là nam tử có thân hình cực kỳ nhỏ gầy, ước chừng mới hơn hai mươi tuổi, một bộ dáng khúm núm, hướng nàng e lệ gật gật đầu, liền xem như tiếp đón qua.

Mà Hoa Âm Túy đối với hắn đánh giá là “Kiên nghị”, thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo a!

“Vị này là ——” Lưu Băng vừa muốn giới thiệu người thứ năm, người nọ đã trước bước lên một bước, nở nụ cười: “Giang sư muội, chúng ta từng gặp nhau trên thuyền! Ta họ Chu, tên chỉ có một chữ Dư, cũng là người Đồng Thành, với ngươi là đồng hương đó.”

Người này mặt như quan ngọc, ý cười chân thành, chính là thuộc loại mỹ thiếu niên mà nữ hài tử rất thích, rất có tiềm lực tham gia thần tượng phái =)) . Đáng tiếc còn có Cảnh Nguyên ở phía trước, chỉ sợ là không có ngày xuất đầu.

Giang Dạ Bạch đáp lại , sẽ chuyển ánh mắt hướng người thứ sáu, nhất thời hiểu được vì sao Hoa Âm Túy nói rằng”Luận bối cảnh so ra kém Cung Tam Khâu” .

Người này mặt mũi trưởng thành như thế nào tạm thời không đề cập tới, chỉ một thân y bào liền đủ để hấp dẫn toàn bộ ánh mắt: may bằng tơ lụa, chỉ bạc thêu hoa, cổ tay áo cùng trên vạt áo choàng đều nạm đầy long nhãn đại minh châu, một cái ngọc đái (thắt lưng ngọc) lại trong suốt trong sáng, không có chút tạp sắc, hơn nữa dùng nguyên một khối da chồn may mà thành giày ——chỉ một cái liếc mắt nhìn lại, Giang Dạ Bạch nhẩm tính phải đến ba vạn lượng. (Cứ đến mấy cái đoạn miêu tả đẹp đẽ là lại khó khăn,hic)

Người này từ đầu đến chân rõ ràng liền viết “Ta là cự ngưu X” a!


Cũng không biết chú ý hoàn cảnh, đến tu chân cũng không biết thu liễm một chút.

Trong lòng Giang Dạ Bạch tức khắc nghĩ đến “Không phải đồng loại” vạch rõ ranh giới, ở mặt ngoài cười tiếp đón một tiếng, đi xem người kế tiếp.


Người kế tiếp không đi ra bên ngoài mà tựa bên cạnh cửa dáng vẻ mềm mại không xương. Gió nhẹ phơ phất, tóc dài của nàng phiêu phiêu đãng đãng, nhìn qua quả nhiên là phong tình vạn chủng, mị thái thiên thành.

Giang Dạ Bạch thầm than, các trưởng lão cư nhiên dám để cho nam đệ tử cùng hồ ly tinh này ở một chỗ cùng nhau, cũng không sợ gặp chuyện không may.

Hồ ly tinh này không cần nhắc, tự nhiên chính là Hoa Âm Túy.

Hoa Âm Túy mím môi cười nói: “Giang tỷ tỷ mấy ngày không thấy, nhưng thật ra tinh thần tốt hơn trước rất nhiều.”

Bạch Liên oa một tiếng: “Nàng đen thành như vậy ngươi nhìn ra được có tinh thần hay không tinh thần?”

Hoa Âm Túy khinh thường liếc nàng một cái, “Người như ngươi tất nhiên là nhìn không ra.” Chuyển hướng Giang Dạ Bạch lại cười, “Xem ra Cảnh Nguyên sư huynh thật sự chiếu cố ngươi tốt lắm đây.” Ngôn từ rất nhiều ám muội, còn có chút toan tính.

Giang Dạ Bạch lười cùng nàng tranh luận, quay đầu chung quanh, ngạc nhiên nói: “Ngôn Sư Thải đâu?”

“Nàng đã chết.”

“Cái gì?” Việc này khiến Giang Dạ Bạch hoàn toàn kinh ngạc.

**Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thời điểm khi ta nằm ở trên sô pha đọc sách , liền phi thường khát vọng nho trên bàn trà có thể tự động bay đến miệng của ta .

Cho nên nói, kỳ thật loại pháp thuật này là cỡ nào xa xỉ a!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.