Đọc truyện Tiên Linh Thánh Cảnh – Chương 52: Âm Dương Mạn Thạch
Trốn vào một góc khuất, hắn cắt lấy tay mình một vết nhỏ, chìa ra chỗ Tiểu Kì. Cô thấy máu hắn như thấy tuyệt thế mĩ vị mà hút lấy hút để.
Khoảng một hồi thì cô cũng no, Đằng Hải khá tốn sức khi cho cô ăn nên mau chóng tới một tiệm ăn lấp đầy cái bụng.
Bất ngờ rằng khi đi xung quanh đây, lại có những cự nhân còn lớn hơn cả Bá Sơn, nhưng cũng có người thấp hơn.
Dù thế nhưng dường như ai cũng thân thiện, hòa đồng. Tới một quán ăn nhỏ ở ven đường, nơi bán những que thịt nóng hổi thơm phức, Đằng Hải ngửi thấy đã liền ghé vào.
Nhìn những xiên que, đều phải to bằng cái đầu hắn, mà một xiên có tận 5 viên như thế, cái nào cũng béo ngậy, mọng nước. Đằng Hải nhìn không chịu được, hỏi:
“Bác, que thịt này bao linh thạch vậy ạ?”
Thấy hắn thèm thuồng, lão bán thịt liền nói:
“Nhóc con đói rồi hả, rẻ thôi 1 viên linh thạch hạ phẩm 2 xiên”
“Hai xiên!”
Đằng Hải mắt sáng như đèn pha, chính là tìm thấy thánh đường của dạ dày hắn, chỉ với 1 viên đã 2 xiên rồi, có khi hắn lại cư trú ở đây cũng nên.
Một lèo không chút kì kèo, hắn bỏ ra 5 viên linh thạch hạ phẩm, liền mua được 10 xiên ngon lành.
Lần này lượng ăn khủng khiếp của hắn lại tăng lên khi mà một lèo 10 xiên chỉ vừa miệng hắn, không đủ no căng bụng.
Ăn xong chính là lúc hắn đi mua khoáng thạch, liền nhanh chóng dẫn Tiểu Kì đi theo.
Tới nơi, mọi thứ quá sức tưởng tượng khi mà tiếng búa khi va chạm với khoáng thạch, kim loại cứ ào ào vang lên như tiếng sóng.
Tai hắn không tài nào chịu được, kẻ cả Tiểu Kì cũng khó mà đỡ. Hắn lấy trong cái vòng bốn cái nút, đưa cho Tiểu Kì một cái mà bịt tai.
Kì lạ ở đây ai cũng tưởng chừng không nghe thấy gì nhưng lại khá là vắng người. Liền hắn tới bàn một người thợ rèn ở góc chợ, hỏi:
“Lão ơi, sao ở đây ồn thế ạ?”
Lão cự nhân cũng không nghe thấy gì, liền đưa cả hai đi tới chỗ cách âm. Vào trong đó, dường như không còn tiếng ồn nữa, mọi thứ như tĩnh lặng.
“Nhóc con, cháu tới mua gì hả?”
Nhận thấy hết tiếng ồn, hắn cùng Tiểu Kì bỏ nút bịt ở tai ra, bắt đầu nói chuyện. Khoáng thạch mà Đằng Hải cần thì cơ lẽ vô cùng lạ, đó là:
“Âm Dương Mạn Thạch”
Nghe xong, lão cũng biết tới loại thạch này, bất ngờ trước hắn, lão nói:
“Nhóc con ngươi thế này mà cũng biết loại khoáng thạch đấy?”
Đằng Hải gật gù, liền lấy trong vòng ra một trăm linh thạch trung phẩm, nói:
“Đây là linh thạch đặt cọc…”
Số linh thạch cũng không nhỏ, nhưng để mua chỉ một viên Âm Dương Mạn Thạch thì số này là còn ít.
“Được rồi, 1900 viên linh thạch trung phẩm ngày kia nhóc tới đưa nốt liền loại thạch này sẽ về tay…”
Đằng Hải hiếu kì, hỏi:
“Tại sao phải là ngày kia?”
Lão cự nhân cũng biết hắn sẽ hỏi vậy, liền trả lời:
“Loại khoáng thạch này vô cùng hiếm, nói ngày kia là nhanh rồi chứ chưa động đến nhiều, cự nhân tộc chúng ta không làm cái chuyện thất đức gì nên cũng xử lý nhanh gọn thôi…”
Lão đưa một tấm thẻ cho Đằng Hải, chính là thẻ bậc hoàng của tiệm này, cũng như có sức ảnh hưởng lớn trong cái Động Cự Sơn này.
“Để không trái lời dạy của hiền nhân, ngươi cứ cầm thứ này đảm bảo không lỗ”
Nghe lão nói, Đằng Hải cũng như hiểu thấu hết, cầm tấm thẻ bỏ về mà không nói gì thêm. Chỉ còn lại lão cự nhân ngồi trong phòng ngẫm nghĩ.
“Em làm cái gì vậy, lại suy nghĩ gì à…”
Một người đi vào, thân thể lùn lùn nhưng cơ bắp, tay cầm cây búa vẫn còn đỏ hỏn do va chạm khi rèn.
“Anh trai, em chính là đang nghĩ tới hôn sự cho con gái anh, chính là bước nhảy cực cao cho con gái anh”
Lão lùn tiến lại gần, vỗ vai lão cự nhân:
“Đà Tư, em không cần phải lo lắng cho con gái anh, dù gì nó cũng phải gả đi thôi…”
Lão cự nhân nghe lấy làm tức giận, nói:
“Nó là một cái dòng máu thuần huyết của tộc người lùn và cự nhân, chính là dòng máu trong truyền thuyết đưa tộc ta lên thời kì huy hoàng ngày xưa!”
“Nhưng mà…” – Lão lùn e dè nói
“Anh trai à, kể cả khi không thể kích phát huyết mạch hay hồn linh đi chăng nữa, em cũng không đồng ý để anh gả con bé cho tên tra nam nhân tộc kia đâu!”
Lão lùn cũng biết vậy nhưng giờ hết cách, lão hỏi:
“Thế em còn cách nào sao?”
Lão Đà Tư nhếch mép, nói:
“Em đã chọn được rồi, người đó chính là người được chọn!”
“Người đó?” – Lão lùn bối rối
Lão nhìn về phía Đà Tư chỉ tay, mở cửa thấy bóng lưng của một thiếu niên nhân tộc tóc cam, hỏi:
“Hắn, có gì hơn so với tên nhân tộc mà ta gả con bé?”
“Hắn từ khi vào đã có khí chất của một kẻ đã trải mùi máu, một kẻ bình tĩnh mà đầy mưu mô, dù cho vẫn còn hơi non nớt. Nhưng hắn lại biết tới cực phẩm khoáng thạch của tộc ta, không những thế lại còn có tiền đồ cực lớn!”
Lão lùn nghe vậy cũng ngạc nhiên, từ trước tới giờ Đà Từ chưa bao giờ khen ai nhiều đến vậy, mà lại còn chỉ qua một cuộc gặp mặt.
“Có lẽ cậu ta chính là hi vọng của con gái ta, của cả tộc ta chăng?” – Lão nghĩ thầm