Đọc truyện Tiên Linh Thánh Cảnh – Chương 3: Cảnh giới Võ đạo
Sau khi nhận làm chủ nhân của Thiên Long, Thiên Long dạy cho Đằng Hải một số những kiến thức cơ bản trong thế giới này.
“Thế chúng ta có những cảnh giới nào chủ nhân?” – Thiên Long hỏi
“À…thì….”
Điều này cũng là điều chưa rõ bởi Đằng Hải mới 5 tuổi, chưa rõ tới cảnh giới như thế nào, Đằng Hải chỉ nhớ:
“A! Là Võ giả?”
Thiên Long lắc đầu, thở dài một cái…
“Chủ nhân sai rồi, đó là danh từ rồi, ta đang hỏi cảnh giới cơ bản mà”
Đằng Hải ngẩn người ra bởi trẻ con đều phải học hết kiến thức lịch sử cơ bản mới có thể học tu luyện.
“Được rồi, ta sẽ dạy cho ngài…”
“Đầu tiên là Võ Đạo Nhập Vi Chi Cảnh, chia ra làm 17 bậc:
Võ đạo -> Võ giả -> Võ đồ -> Võ sư -> Võ tông -> Võ binh -> Võ sĩ -> Võ quân -> Võ phách -> Võ tướng -> Võ suất -> Võ hoàng -> Võ vương -> Võ đế -> Võ tôn -> Võ thánh -> Võ thần
Kế tiếp là Kiếp Đạo Hoàn Thể Nhập Cảnh, gồm 9 bậc:
Linh cấp -> Nguyên cấp -> Địa cấp -> Huyền cấp -> Thiên cấp -> Cổ Đại -> Truyền Kì -> Huyền Thoại -> Sử thi
Và cuối cùng cũng là khó khăn nhất là Đại Đạo Hóa Thiên Biến Cảnh, gồm 4 bậc duy nhất:
Niết Bàn -> Thánh Nhân -> Phàm Thần -> Đại Đạo
Nhưng mỗi bậc chia ra làm sáu bước, mỗi bước chia thành Sơ kì – Trung kì – Hậu kì – Viên mãn – Đỉnh phong – Thượng thừa
Trong khi đó, trên cơ thể mỗi chúng ta tồn tại đến 1200 mạch chân kinh, gồm 6 đạo chính, muốn đột phá bậc cần hoàn thành sáu bước, mà muốn hoàn thành sáu bước thì phải đột phá nguyên mạch, tẩy hạch chân kinh, mỗi bước nhỏ cần mở 200 mạch, từ đó sẽ đột phá dần dần.”
Đằng Hải quay quay cuồng cuồng với đống kiến thức, liền phun ra một câu ngu ngốc:
“Có cả vậy ư? Sao ta không biết?”
Thiên Long im lặng không muốn nói, dù gì Đằng Hải cũng phải học mà thôi, Thiên Long lại nói tiếp:
“Về phần hồn linh, chia làm 5 loại:
Đấu hồn (Hồn linh có sức mạnh cường đại nhất, thiêu đốt linh khí tạo thành đấu khí, duy trì ở dạng thú)
Võ hồn (Hồn Linh dùng trong thực chiến, thiên biến vạn hóa, lúc là thực, lúc là ảo, hình dạng binh khí đủ loại)
Chiến hồn (Hồn linh dưới dạng chiến khải, cơ động cao, đa dạng sát thương)
Linh hồn (Hồn linh dưới hình dạng linh hồn con người, có sức mạnh của linh hồn của kiếp trước, tùy vào kiếp trước của hồn linh mà điểm khởi đầu khác nhau)
Song hồn (Hồn linh nhưng được sinh ra dưới dạng song thể có thể là kí sinh, cộng sinh hay là đồng sinh, người có được sẽ được coi là thiên tài ngàn năm có một, là dạng dị biến của những hồn linh khác)
Còn về phần cấp bậc, người ta chia làm 2 phần:
Tu vi Hồn linh: phế hồn – hạ cấp – sơ cấp – trung cấp – cao cấp – thượng cấp – siêu cấp – linh cấp – nguyên cấp – địa cấp – huyền cấp – thiên cấp – thượng cổ – truyền thuyết – huyền thoại – thánh linh – linh thần – tiên hồn
Tư chất:
Trắng: bình thường
Xanh lục: khá hiếm
Xanh lam: hiếm
Tím: cực hiếm
Vàng: siêu hiếm
Cam: cực phẩm
Đỏ: cổ đại
Hồng: truyền thuyết
Đen: huyền thoại
Vô sắc: độc nhất”
Sau khi nói xong Đằng Hải cũng đã nghe mệt, dựa người vào cột rồi ngồi nhớ lại hết kiến thức vào đầu.
Một lúc sau, Đằng Hải đứng lên, trời cũng đã sắp tối, Đằng Hải hỏi Thiên Long:
“Thế đó là tất cả kiến thức của thế giới này rồi ư?”
Thiên Long lắc đầu trả lời:
“Nếu đó là tất cả thì kiếp trước đã không khổ như vậy, đó mới chỉ là kiến thức cơ bản thôi, sau này ngài sẽ còn phải học nữa”
Đằng Hải ngạc nhiên trước đống kiến thức như vậy mới là kiến thức cơ bản, Đằng Hải cũng phải trở về để Long phu nhân không phải lo lắng.
Khi đang định đi, Thiên Long lại nói:
“Vì ngài làm chủ nhân của ta nên ta sẽ truyền cho ngài bộ trí pháp naỳ””””
Thiên Long đưa tay đặt lên trán Đằng Hải, truyền một loạt kiến thức vào trong đầu hắn, khiến Đằng Hải nhức đầu vô cùng.
Sau đó Đằng Hải dần hết đau, hắn không quan tâm bộ trí pháp ấy mà nhìn lên trời, trời cũng đã tối, hắn liền mau chóng quay về phòng.
Khi đang về phòng, một lần nữa Đằng Hải lại chạm mặt các sư huynh trong gia tộc. Bọn chúng vừa thấy Đằng Hải liền lập tức cầm cổ áo của Đằng Hải, hất hắn về phía sau.
“Đi không nhìn đường hả? Cái thằng mồ côi cha phế vật ăn bám kia!”
“Đúng là…”
Tất cả đều là những lời nói sỉ nhục tới Đằng Hải, nhưng uất ức thay thân là con của Long phu nhân lại yếu kém, nhu nhược, chỉ biết ngậm đắng nuốt cay.
“Ta xin lỗi, là do ta không chú ý, tạm biệt huynh, ta đi đây!”
Đằng Hải bỏ đi, bỏ lại là tên sư huynh tức tối coi Đằng Hải là cái gai trong mắt. Bỗng có một tên trong đó cố tình gây sự, cầm cục đá dưới đất lên ném Đằng Hải.
Tên đó không chắc lực, liền ném một phần lực của tu vi Võ đồ cảnh về phía Đằng Hải.
“Bốp!” – Cục đá đập vào đầu Đằng Hải
Đằng Hải sau khi bị viên đá đập vào đầu, máu chảy như nước, Đằng Hải ôm đầu trong đau đớn, còn mấy tên sư huynh cũng hãi quá mà bỏ chạy, để lại một đứa bé bị thương máu chảy thành từng vũng.
May mắn thay, có một sư tỷ đi ngang qua đã vô tình chứng kiến cảnh đó và đưa Đằng Hải đi trị thương. Còn phía Đằng Hải thì mất tỉnh táo, dần ngất đi, cơ thể lạnh dần.