Tiên Linh Thánh Cảnh

Chương 23: Trộm xác


Đọc truyện Tiên Linh Thánh Cảnh – Chương 23: Trộm xác

Đang tu luyện, bỗng Đằng Hải cảm thấy có cái gì nóng nực trong cơ thể, linh khí đã tích tụ đủ. Hắn lấy một hơi, lập tức dồn chân khí ra ngoài đả thông toàn bộ kinh mạch.

Kinh mạch được đả thông cùng một lúc sẽ gây tê liệt một chút vùng được đả thông, nếu đột phá một cái đùng thì sẽ gây đơ cơ thể một lúc, không thể vận động mạnh không kinh mạch sẽ đột phá thất bại.

Đằng Hải liền đả thông khinh mạch, ngồi im lịm một hồi, dù cơ thể hơi khó chịu nhưng hắn vẫn phải cố nhịn. Một lát sau…

“Xong rồi!” – Đằng Hải hô to

Đằng Hải đã thành công đả thông kinh mạch toàn thân, không có một chút nội thương nào.

“Chủ nhân, ngài mới đả thông kinh mạch, đã đột phá đâu mà vui mừng thế?” – Thiên Long nói

Liền Đằng Hải nói:

“Cho ta vui tí không được sao…”

Thiên Long nghe vậy quát lên:

“Thế thì ngài vào nhà xác kiếm xác của Hân Bàn và ra ngoài kia tìm xác của Vân Hòa đi!”

“Được rồi….” – Đằng Hải nói

Hắn liền ra chỗ nhà xác, tìm cách đột nhập vào. Trước nhà xác chỉ có 2 người bậc Võ tông cảnh trông cửa, với khả năng của Đằng Hải vẫn dư sức lẻn vào.


“Ngài muốn lẻn vào thì trước tiên dùng THIÊN ĐỊA ẩn đi khí tức là được”

Đằng Hải cũng không nghĩ tới kế này, liền dùng nó, hắn dễ dàng vào bên trong, tung tăng miễn không gây tiếng động thì không sợ phát hiện.

Bên trong nhà xác lạnh lẽo, 4 góc là những viên Hàn Thạch để giữ đông cho những cái xác, cốt để khám tử thi. Tìm xác của Hân Bàn rất khó vì ở đây có rất nhiều xác chết, với lại xác của Hân Bàn cũng bị Đằng Hải thôn phệ 1 phần, chỉ còn đầu và vài bộ phận lẻ tẻ sót lại.

“Ngài nên dùng KHÔNG GIAN để tìm các phần còn lại”

Đăng Hải nghe theo, dùng KHÔNG GIAN cùng thần thức truy tìm, không lâu sau liền tìm thấy xác Hân Bàn. Cái xác được bảo quản tốt nên nhìn như mới chết vậy, trông kinh dị hết mức.

Thiên Long liền nói với Đằng Hải:

“Ngài buộc hết xác vào túi rồi mang ra ngoài cẩn thận, nhớ là không được để chúng nhìn thấy cái túi””

Đằng Hải gật đầu làm theo, hắn cho hết những bộ phận vào trong túi, định mang ra ngoài. Bỗng dưng có một luồng khí lạ kéo hắn lại, đó là Vân Hòa, linh hồn của cô vẫn ở đây như đang bảo vệ thân xác còn lại của Hân Bàn.

Đằng Hải lại gần nói:

“Này Vân Hòa, xác cô nằm ở đâu?”

Vân Hòa lắc đầu khuyên Đằng Hải:

“Ngươi đừng tới đó, lỡ ngươi chết thì ta ân hận lắm…”

Nhìn thấy vậy, Đằng Hải cười khẽ, hắn nói:

“Ha, ta lại sợ chết? Nếu ta sợ chết thì quãng đường tu luyện của ta cũng dừng lại ở đây thôi!”

Thấy Đằng Hải tự tin như vậy, Vân Hòa cũng đành nói ra:

“Khu rừng phía bắc, nằm ngay gần Long phủ có con đại xà tọa chấn”

Nghe xong Đằng Hải thắc mắc:

“Sao lại cần tới tận 1 con đại xà tọa chấn?”

“Ở đó là nơi vốn là để trồng linh thảo, dùng đại xà tọa chấn nhưng vì ham danh vụ lợi, Biểu Đắc hắn đã chôn những xác chết tộc nhân xuống đó làm dinh dưỡng cho linh quả!” – Vân Hòa nói

Đằng Hải nhíu mày, tức giận, mắng sau lưng tên Biểu Đắc:


“Hắn dám làm vậy với người đồng tộc! Đúng là tên máu lạnh!”

Nói xong, Vân Hòa dần tan biến đi, trước đó cô nói rồi tiếng nói nhỏ dần:

“Hãy để xác ta nằm chung hòm với Hân Bàn, như vậy ta với huynh ấy mới không phải xa nhau…”

Tiếng nói nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất vào hư vô. Đằng Hải bắt đầu ra ngoài, liền hòa mình vào Thiên Địa.

“Ước nguyện của cô, ta sẽ hoàn thành” – Đằng Hải nói

Hắn đi ra ngoài không một chút náo động, được một lúc sau thì Biểu Đắc tới, hắn tới để xem cái xác Biểu Đắc bảo quản thế nào để có thể dùng “nuôi dưỡng” linh quả của hắn. Mở hòm bảo quản xác Hân Bàn ra thì chỉ thấy mảnh vải che xác, không thấy cái xác đâu, hắn hoảng loạn cho gọi cận vệ.

“Tất cả các ngươi làm ắn thế nào để mất xác của tên Hân Bàn rồi! Các ngươi có bị ngu không!” – Hắn quát lên

Hắn lại gần tên lính canh đứng giữa, chỉ ngón tay vào mặt hắn:

“Lần này nếu không tìm được xác của hắn thì tối này các ngươi nhịn đói cho ta!”

“Vâng!!!” – Tất cả tên lính canh nói đồng thanh.

Ngay sau đó bọn chúng túi bụi đi tìm kiếm khắp Long gia mà không biết rằng Đằng Hải đã cầm cái xác đi mất.

Tại vườn trồng linh quả của Biểu Đắc, Đằng Hải liền từ trên cây đáp xuống, không gây một tiếng động.

“THIÊN ĐỊA này hay quá đi! Đúng là không phí công cực khổ lĩnh ngộ mà!”

Thiên Long lại hiện lên.


“Ta đã bảo với ngài là không được tự kiêu cơ mà?”

Đằng Hải giật thót tim, ngã nhào xuống đất. Liền nhanh chóng xoay người lại tiếp đất, liền nói:

“Ngươi đừng hù ta như thế được không?”

Thiên Long nói:

“Thế thì lần sau ngài đừng tự kiêu nữa, lần đó có cao nhân trợ giúp không thì ngài sẽ phải kẹt ở trong đó vài năm nữa, lúc ấy thì đến Long phu nhân cũng chẳng cứu được ngài”

Liền Đằng Hải nghe không vui, liền đánh trống lảng:

“Thế giờ ta phải làm gì nữa?”

“Ngài cứ việc nghe theo ta…” – Thiên Long đáp

Đằng Hải chạy tới gần chỗ trồng linh quả của tên Biểu Đắc. Tại đó, khu vườn rộng rãi nhưng chứa đầy tử khí, không rõ hắn đã giết hại bao người để rồi chôn xuống đây làm dinh dưỡng cho linh quả.

“Cái tử khí dày đặc này cũng quá nghịch lí rồi!”

Bỗng dưng có một con rắn lớn bò quanh đấy, đó là con đại xà tử sắc, tu vi cỡ cao cấp hồn linh, lại hấp thụ nhiều tử khí nên màu da đen sì, vô cùng hung hãn và nguy hiểm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.