Đọc truyện Tiên Linh Thánh Cảnh – Chương 20: Hồn Linh Sử Quyển
Sau khi giận dỗi với Thiên Long, Đằng Hải liền vào trạng thái bế quan tu luyện, rèn giũa kĩ năng. Nhờ đó khiến hắn gần đủ linh khí để đột phá lên Võ đạo cảnh bậc 7, kĩ năng dịch dung cũng đã tăng cao, cũng có thể nặn ra một cái mặt cũng coi như tạm chấp nhận được.
Còn 1 ngày là cánh cửa Tử ngục sẽ mở ra, Đằng Hải đi tới chỗ trận pháp, liền dùng linh khí bao quanh hai viên ngọc, để chúng gần nhau.
Bỗng hiện tượng lạ liền xảy ra, hai viên ngọc quấn lấy nhau không rời, tạo thành một cái cầu song cực xoay chuyển liên tục rồi rớt xuống.
Đằng Hải thu chúng vào ngọc bội, để sau rồi mang ra thử lại.
Hắn liền dùng thần thức kiểm tra trong viên thôn phệ, tìm ngay bên phía ngoài rìa nơi chưa hấp thụ, hắn tìm thấy linh hồn của Hân Bàn, liền dùng tinh thần lực kéo ra.
“Hiện!” – Đằng Hải nói
Hân Bàn xuất hiện trước mặt hắn, thấy Đằng Hải, Hân Bàn ngạc nhiên hỏi:
“Hả ta còn sống!? Còn ngươi là…tên nhóc đó!?”
Đằng Hải nói:
“Ngươi không cần phải lo, ta đã hứa với cô gái tên Vân Hòa là sẽ cứu ngươi ra rồi””
“Ngươi…ngươi định lấy ta ra để đe dọa cô ấy sao!?””
Đằng Hải thở dài, hắn nói:
“Thế ngươi định bỏ mặc người mà ngươi đã thề nguyện sẽ cùng nhau đến cuối đời sao?”
Hân Bàn nghe thấy, hoảng loạn.
“Cô…cô ấy còn sống sao!?””
Đằng Hải cũng không muốn nhắc đến, chỉ gói gọn hai câu:
“Không còn…”
Hân Bàn nghe vậy, cũng biết là không thể làm gì, hắn hỏi:
“Thế ngươi còn muốn bọn ta làm gì, dù gì cũng đã chết rồi, ngươi không thể tha cho bọn ta sao…?””
“Ngu ngốc!!!” – Đằng Hải quát
“Cô ta đã đem lòng yêu ngươi, đến âm khí cũng tăng lên, sắp thành oan hồn nhưng cô ta vẫn đợi chờ ngày gặp ngươi, cô ta ở Long gia suốt hơn chục năm!”
Hân Bàn nghe thấy thế, liền tự trách bản thân mình:
“Ta xin lỗi, là do ta yếu kém, không cứu được mọi người mà lại khiến mọi người chịu khổ, không trả thù được cho mọi người…”
Hắn khóc nức nở, cũng không còn thời gian nữa, Đằng Hải liền nói:
“Không sao, đều là người cùng chung dòng máu, ta sẽ giúp ngươi trả mối thù này!”
Đằng Hải liền thu Hân Bàn lại, Hân Bàn liền nói trước khi bị thu vào hoàn toàn:
“Cảm ơn ngươi…”
Đúng lúc đó trong ngục xảy ra biến đổi, nó rung chấn cả sàn lên, những chỗ tối thui dần biến mất, để lại là bức tường cao chót vót khoảng 12 trượng, trên cùng là một quyển sách bay lơ lủng trên đó, tên nó là hồn linh sử quyển.
“Sao tên quyển sách này lại giống quyển sách lão bà lúc trước đọc thế nhỉ?” – Đằng Hải nói
Bỗng Thiên Long hiện lên.
“Đây là cuốn sách chứa toàn bộ lịch sử của thế giới này từ thuở khai sinh, quyển của lão bà kia chỉ là một góc cực nhỏ của quyển sách này thôi, không ngờ Long gia tàn tạ vẫn bảo toàn được quyển sách quý này”
“Quyển sách này quan trọng lắm sao?” – Đằng Hải hỏi
Thiên Long nghe vậy liền trả lời:
“Nó vô cùng quan trọng bởi số kiến thức trong đó còn nhiều hơn số kiến thức có trong thần trí mà ta gộp với ngài, cái quyển này còn có bản đồ của cả 12 đại lục”
Đằng Hải nhìn kĩ lên, lấy đà định nhảy.
“Ngài phải cẩn thận đấy, quyển này quý giá như vậy thì bảo mật của nó rất cao ngài phải nhớ”
Đằng Hải nhếch mép cười một cái.
“Ta còn có ngươi mà lo gì”
“Ta?” – Thiên Long hỏi
Đằng Hải lấy phản phệ để ra sau tay, dùng nó để đẩy hắn lên trên, liền dùng thôn phệ bảo vệ cơ thể.
“Ngài có làm thế gặp chiêu mạnh ngài cũng không chịu nổi đâu!”
Nói xong, Đằng Hải đã chạm gần tới cuốn sách thì bỗng có một chưởng cực mạnh hình nắm đấm bay thẳng vào chỗ hắn.
“Ai bảo ta không lấy được? Long hóa một phần!”
Trong lúc luyện tập trước, Đằng Hải cũng đã dần kiểm soát được một chút sức mạnh của Thiên Long, làm chủ được một phần của nó.
Khi chưởng đó lao tới, Đằng Hải không ngại ngần đỡ luôn chiêu đó, lại nhảy lên trên.
Đằng Hải tóm lấy cuốn sách, thu nó vào trong ngọc bội rồi đáp xuống dưới. Gần chạm đất thì bỗng Long hóa hết, chân chạm với đất tạo thành tiếng gãy nghe mới đau đớn làm sao, hắn ôm chân lăn lộn dưới đất kêu gào.
“Aaaa, đau quá, sao lại hết đúng lúc vậy!?”
Mọi chuyện thực ra đều do một tay Thiên Long sắp xếp, nó cố tình thu nguyên khí truyền đi trở về chỗ nó, khiến cho Long hóa giảm thời gian tác dụng.
“A, do ngươi đúng không!?”
Đằng Hải đau đớn ôm chân, liền biết được thủ phạm mà vẫn phải lấy số hồn linh hấp thụ được hồi phục cái chân đã gãy.
Ngày mai là hắn lại phải rời khỏi nơi tu luyện tuyệt vời này rồi, mà thôi đằng nào pháp trận cũng đã bị phá, quái vật cũng chẳng thể sinh ra nữa.
“Chủ nhân, giờ ngài đã biết vẽ và hủy pháp trận cao cấp như vậy, thế giờ ngài có muốn học phù văn và nhiều thứ khác không?”
Đằng Hải nghe thấy mấy cái lạ, hắn quay ra hỏi:
“Thế nó có khó không?”
“Không khó bằng pháp trận nhưng lại yêu cầu độ tỉ mỉ cao, ngài có học không? Mà học phù văn với luyện khí cùng một chút thủ công có thể giúp ngài tạo ra một bộ quần áo đẹp lại còn xịn nữa, nếu không học thì ngài cứ vĩnh viễn là rách quần thủng áo như hiện tại đi” – Thiên Long nói
Đằng Hải nghĩ đi cũng có lý, cũng học những cái này vậy.
“Được rồi ngươi dạy đi!”