Đọc truyện Tiên Hồng Lộ – Chương 998: Cửu Long Thứ
Lực phòng ngự của Luân Hồi Tinh Bảo ngạnh kháng một kích toàn lực của Tiên Đế mà lại bình yên vô sự.
Dương Phàm âm thầm gật đầu.
Luân Hồi Tinh Bảo không tiếc mọi giá luyện chế.
quá nhiên là chịu được thử thách.
Đây cũng là nguyên nhân hắn không lập tức thu Luân Hồi Tinh Bảo vào Tiên Hồng Không Gian.
Sau khi tinh bảo chịu đựng một kích kinh khiếp quy thần của tử điện lợi mâu kia.
Dương Phàm mới nhàn nhã tự nhiên nhìn phía người tới, không khỏi bật cười:
– Chỉ là một Tiên Đế Huyẻn Tiên nhất trọng cũng dám tói đuôi giết chúng ta.
Chăng lẽ là vật hy sinh của Tinh Thiên thế giới?
Người tới là một thiếu niên mặc giáp nhẹ.
đầu có sừng tím, tay cầm lợi mâu tử điện chóp lóe.
tay áo tung bay.
có một cỗ nhuệ khí của thiếu niên anh hùng.
– Ngao Thanh.
Vân Vũ Tịch lại liếc mắt một cái nhận ra thản phận của hắn.
Ngao Thanh, con thứ chín của Long Hoàng Tổ.
Dương Phàm tập trung nhìn vào, quả nhiên thấv rất quen mắt.
Nguyên lai lúc trước làm tiên vệ ở Vân Tiêu cung đã từng gặp qua.
– Dương Phàm! Khinh người quá đáng.
Nếu ngươi thức thời, ngoan ngoãn bó tay chịu trói, giao Cửu Công chúa ra đây.
Nếu không, cho dù ngươi tiến vào Tinh Hà thế giới cùng đừng mở tránh được sự đuổi giết của Cửu Long Cung.
Một người một mâu sừng sững trước Luân Hồi Tinh Bảo.
Ngao Thanh nói với vẻ đầy căm phẫn.
– Ngao Thanh, đây khôngphải là người có hôn ước với Vũ Tịch sao?
Trong lòng Dương Phàm đột nhiên sinh ra sát khí
Nếu giết chết người này.
nhưvậy hôn ước giữa hắn ta cùng Vũ Tịch chẳng phải sẽ không còn giá trị.
Đột nhiên, Dương Phàm hiểu được vài phần dụng ý của Vân Tiêu Đại Để.
Đại Đế nhất ngôn cửu đinh, không thể thay đổi hôn ước từng hứa hẹn với Long Hoàng
Tổ.
Như vậy muốn ra tay từ bên này.
gần như không có cơ hội.
Hiện tại có một con đường mới bày ra trước mặt Dương Phàm.
Giết chết Ngao Thanh!
Khi hắn sinh ra ý niệm này.
Ngao Thanh sừng sững oai phong lẫm liệt kia đột nhiên thấv trong lòng phát lạnh.
Trong khoảnh khắc hắn sinh ra một loại cảm giác lẩm sinh mệnh cùng linh hồn không nẳm trong tay mình.
Loại cảm giác này giống như một chân đứng trước vực sâu vạn trượng, bước tiép theo chính là vạn kiếp bất phục.
– Dương đại ca.
có thể tha hắn một cái mạng hay không? Ngao Thanh không có tội.
Vân Vũ Tịch kéo tay hắn, vẻ mặt áy náy.
Dù sao lúc trước Đại Đế đề cập hòn ước này nàng nghe theo phụ hoàng an bài không phản đối.
Dương Phàm nghĩ một lát.
hiểu rõ lập trường của Vân Vũ Tịch.
Chỉ là trong đầu của hắn không hiểu sao sinh ra một loại không yên.
Ngao Thanh này là con thứ chín của Long Hoàng Tồ, phụ thân hắn là Long Hoàng Đại Đế chúa tể một phương, làm sao để mặc cho con mình đi tìm chết.
Trong lòng Dương Phàm sinh ra một điểm báo nguy cơ vô hình, cũng không dám sơ suất.
– Dương Phàm, có gan thì ra đày, buông tay đánh một trận.
Trốn ở trong đó làm rùa đen rụt đẩu.
tính là cái gì?
Tử điện lợi mâu trong tay Ngao Thanh “bá” một tiếng, hóa thành một con lôi xà dài vạn trượng rít gào thiên địa, mang theo lôi quang đây trời bao phủ Luân Hôi Tinh Bào.
Dưới sự oanh kích phạm vi lớn của Thần long tử lôi kia, Luân Hồi Tinh Bảo hơi chấn động.
– Ha ha.
Xem lực công kích của ngươi có thể giết chết chính mình hay không?
Một tiếng cười lớn từ trong Luân Hồi Tinh Bảo truyền ra.
Khoảnh khắc tiép theo, một hư ảnh cự luân bao phủ cả Luân Hồi Tinh Bảo.
Thân hình Dương Phàm cũng đi tới cạnh người Ngao Thanh, Thần long tử lôi điên cuồng nổi liền nhau oanh kích tới, ẩn chứa thản uy hủy thiên diệt địa, khắc chế tất cà tà ma thiên địa hung hăng đánh lẻn hư ảnh cự luân.
Một tiếng “Ông” lớn vang lên, hư ánh cự luân nớ rộ ánh sáng chói mắt Tinh hà.
Còn không đợi Ngao Thanh phản ứng lại, thân thể hắn liền bị đánh bay ra ngoài, toàn thân cháy đen phun ra một búng máu.
hoi thờ yếu ớt đứng trong tinh không.
Tất cả công kích với hình thức Luân hồi quan ngược về trên người hắn.
Ngao Thanh lập tức bị thương nặng, mất hơn nửa sức chiến đấu.
Thần sắc hắn chán nản.
trên mặt đầy vẻ không cam lòng, trong lòng rít gào: “Điểu này sao có thể! Không có khả năng!”
Nghĩ đến hắn được tôn là Thần long, tư chất thiên phú được trời ưu ái.
tu vi đạt tói Tiên
Đe.
Cho dù không cẩu có thể chiến thắng đối phương, hắn tự cho là có thể chống lại Dương Phàm một lúc.
Nhưng sự thật chênh lệch quá lớn.
Đối mặt Dương Phàm, hắn dường như không có sức phản kháng.
Bất kể thần thông công kích của hắn mạnh bao nhiêu đều sẽ chuyển về trên thân của mình.
Nếu muốn chiến thắng Dương Phàm, trà khi có tu vi Huyển Tiên tam trọng, lực công kích phái vượt qua cực hạn chịu đựng của Luân hồi.
Đến trinh tự hiện nay của Dương Phàm, trừ khi thực lực đối phương vượt xa hắn gấp mười, gấp trăm lẩn, nếu không công kích cùng thương tổn đối với hắn mà nói đều không có ý nghĩa.
Cho dù gặp nhân vật tu vi cao hơn hắn rất xa, hắn đã vượt qua sinh tử.
cũng không sợ
hãi.
Từ một trình độ nào đó mà nói, pháp lực thần thông của Dương Phàm đã tiến gần tới Đại
Đế.
Khuyết thiếu duy nhất của hắn chính là lực công kích, sự thật cũng Không phải lực công kích của hắn không mạnh chỉ là không thể uy hiếp đến cường giả có tu vi cao hơn hắn rất nhiều.
– Nếu Long Hoàng Tổ phái ngươi đi tìm chết, vậy đừng trách Dương mồ xuống tay vô tình.
Trong mắt Dương Phàm lóe lên sát khí mành liệt.
Giết chết hắn!
Chi cẩn giết chết Ngao Thanh, ràng buộc của hôn ước kia sẽ không còn tồn tại, hắn càng có thể đường đường chính chính ở cùng một chỗ với Vũ Tịch.
Lúc này Dương Phàm không chút mềm lòng, cũng bất chấp thinh cẩu của Vân Vũ Tịch.
Ý niệm vừa động, lực lượng Đại Luân Hồi khóa chặt Ngoa Thanh.
Lập tức khuôn mặt Ngao Thanh xám như tro tàn.
Chi cẩn một ý niệm, linh hồn của hắn sẽ bị cướp đi.
Đây chinh là nỗi buồn của linh hồn cảnh giới thấp hơn Dương Phàm.
– Không nên!
Ngao Thanh hò hét trong lòng, chìm vào trong tuyệt vọng.
Mắt thấy linh hồn hắn bị một cỗ lực lượng vô hinh trói buộc, sắp bị hút vào trong Đại Luân Hồi.
– Dừng tay!
Một ý chí như chúa tể thiên địa từ trên người Ngao Thanh phát ra.
Chợt cỗ lực lượng trói buộc của Luân hồi bị khu trừ khỏi thân thể Ngao Thanh.
Ý chí của Đại Đế.
Tâm thần Dương Phàm chấn động.
Trong cỗ ý chí này có một cỗ khi thế bễ nghễ bát hoang, mơ hồ mang theo tiếng rồng ngâm.
Sau đó.
tiếng rồng ngâm khắp trời, vang khắp mọi ngóc ngách thiên địa.
Rất nhiều bộ tộc Thần long hoặc bán Thần thú, Thần thú có huyết mạch Long tộc ở trong đại tinh vực này liên tiếp sinh ra cảm ứng, phát ra từng tràng thét dài từ linh hồn.
Người trong Luân Hồi Tinh Bảo lập tức cảm thấv tâm hồn hoảng loạn, tu vi thấp hơn Kim Tiên gần như muốn hòn mẻ.
– Long Hoàng Tổ?
Dương Phàm hít sâu một hơi.
sắc mặt ngưng trọng, nhìn chăm chằm vào Ngao Thanh được hào quang cùa long khí chín màu bào vệ.
Mặc dù Long Hoàng Tổ không đích thản buông xuống nhưng lại có một tia ý chí Long tổ đặc thù hơn so với Đại Đế bình thường gửi ở trên người Ngao Thanh.
– Dương Phàm, giao Cửu Công chúa ra đây.
bồn hoàng tha ngươi một mạng.
“Ngao Thanh” đứng sừng sững trong lốc xoáy long khí đầy trời, lạnh lùng nhìn xuống Dương Phàm.
– Ha ha ha.
Long Hoàng Tổ.
nếu bản tôn của ngươi đích thản tới, Dương mỗ chắc chắn chạy trối chết.
Nhưng nếu ngươi cho rang một tia tinh thần ý chí có thể khiến ta bó tay chịu trói thì hoàn toàn sai lâm rồi.
Dương Phàm ngửa mặt lẻn trời thét dài, trên mặt lộ vẻ trào phúng.
Muốn chết!
Long Hoàng Tổ gầm lên.
rót vào trong đầu Dương Phàm.
̀m!
Dương Phàm chi cảm thấy đẩu váng mắt hoa, thản hình lắc lư vài cái.
khóe miệng tràn tia máu.
– Ha ha.
Long Hoàng Tổ.
ngươi cho là làm vậy có ý nghĩa sao?
Bên ngoài thân thể Dương Phàm lục quang lớng lánh nhọn nhạo, trên da nổi lên ánh sáng nhạt chín màu.
Hắn sớm vượt qua sinh tử.
sao còn phải lo đến chút thương tổn ấy.
– Thân thể Ma Thần? Luân hồi?
Sắc mặt “Ngao Thanh” đột nhiên có vài phần ngưng trọng, sau đó cười lạnh:
– Quá thật ngươi đã dùng Nghịch Thần Huyết? Không sợ bị Luân Huyá Đại Để lợi
dụng?
Nghịch Thần Huyết…!Bị Luân Huyết Đại Đế lợi dụng?
Trong đầu Dương Phàm đột nhiên hiện lên một cái danh từ gẩn như bị quên lãng: “Kế hoạch đoạt thiên”!
Nhìn biểu hiện của “Ngao Thanh” trước mắt.
ngay cà hạng như Long Hoàng Tổ đều tràn đầy cấp kỵ đối với nhân vật là một bí ẩn của thất giới – Luân Huyết Đại Đe!
Có lẽ đưa Nghịch Thần Huyết ra bọn họ cũng không dám dùng.
– Dù sao Long Hoàng Tồ này không đích thân tói, không nhìn ra ta cũng Không phải thán thể Ma Thần chân chính, lại cho rẳng ta đã dùng Nghịch Thần Huyết.
Nghịch Thần Huyết kia chính là một bước của “Kế hoạch đoạt thiên” sao?
Dương Phàm đột nhiên có một loại trực giác.
Sự đáng sợ của vị Luân Huyết Đại Đế không rõ sinh tử kia có lẽ vượt xa Đại Đe bình thường rất nhiều.
– Ha ha.
Sao nói là lợi dụng? Dương mỗ đã sớm bắt tay họp tác với Luân Huyá Đại Đế
rồi!
Dương Phàm cười điên cuồng, mặt mày tinh bơ lừa gạt.
– Vậy bổn hoàng càng không thể tha ngươi!
Tinh thần ý chí tràn ngập vô tận long uy của Long Hoàng Tổ sinh ra vặn vẹo cực đoan vô hình trong hư không.
Khuôn mặt Dương Phàm đó bừng, toàn thân bị áp bức đến mức không thể động đậy.
Trong lòng hắn rung động: “Thực lực của Đại Đế này rốt cục mạnh bao nhiêu? Một tia ý chí gửi lại phụ thể lại có thực lực như vậy?”
Thương!
Một cái Long thứ đen thui có khắc chín ròng dài chín xích lóe ra hào quang lạnh băng sắc bén hiện ra trên người Ngao Thanh.
Từ góc độ của Dương Phàm, Long thứ màu đen quy dị kia lại càng chồng chất lên trên người Ngao Thanh.
Phụ thể?
Dương Phàm nhìn chằm chằm vào Long thứ đen thui có chín rồng kia, linh hồn rung động không hiêu.
rất nhiêu Pháp bào trong nhẫn không gian kêu lên không ngừng.
Trong Tiên Hồng Không Gian.
– Hà.
không ngờ có khí tức của Thản khí…!
Con chó nhó khẽ kêu một tiếng, lại lười biếng nói một câu:
– Chủ nhân, cân thận một chút.
Thán khi đó!
Đổng thời, trong Luân Hồi Tinh Báo, Thiên tượng biến sắc kinh hô:
– Nhanh rút lui, lui lại!
Thần khí Cửu Long Thứ!
Trong lòng Dương Phàm dâng lẻn nguy cơ không hiểu, cả người lạnh băng.
Dương Phàm từng nghe qua cái tên Cửu Long Thứ.
chính là Thần khí cường đại xếp thứ ba bảng thần binh Chí tôn.
Giờ phút này trên Cửu Long Thứ kia ngưng tụ một cỗ ý chí không gi không thể phá phù hợp với long khí cường đại.
Sự tôn tại của nó khiến không gian thượng giới sinh ra từng tia gợn sóng, có xu thế mất ổn định.
Dưới sự kích phát của cỗ khi tức này.
kiếm đạo ý chí của Vô Song ở sâu trong linh hồn cũng xông lên trời cao.
Ông!
Dương Phàm vung một tay, Luân Hồi Bàn sáng ngời huyễn lệ nờ rộ từng vòng kiếm khí luân hình, vạn trượng Tinh hà.
xông thăng Tinh hà.
Đối mặt với khí tức của Vô Song Thần Kiếm, Cửu Long Thứ khẽ run lên.
sau đó chín rông uốn lượn ở mặt ngoài Long thứ đen thui kia đông loạt phát ra tiếng rít gào nang trời.
Mặc dù có cổ kỵ nhưng không chút nhượng bộ, cũng có dục vọng kiên cường bất khuất muốn khiêu chiến.
– Dương Phàm chạv mau, Thứ Thần khí trung phảm không có khả năng chiến thắng Cửu Long Thứ!
Thanh âm khẳn cấp như lửa của Thiên tượng đại sư truyền đến.
Một nguy cơ chưa từng có bao phủ linh hồn Dương Phàm.
Bá!
Ý niệm vừa động, hắn trước tiên thu Luân Hồi Tinh Bảo vào trong Tiên Hồng Không Gian.
Trong tinh không rộng lớn chỉ còn lại có hắn và Luân Hồi Bàn cùng với Cửu Long Thứ được kv gtri ý chí cùa Đại Đế.
– Cửu Long Thứ…!Bại tướng dưới tay!
Kiếm đạo ý chí ở sâu trong linh hồn rốt cục thức tinh, thanh âm thuộc về Vô Song từ tầng linh hồn vang ra.
Bại tướng dưới tay.
Giọng điệu khinh thường như thế.
– Để bổn hoàng cho các ngươi chôn vùi cùng nhau.
Trong mắt “Ngao Thanh” đẩu hung quang, Cửu Long Thứ kia hóa thành thần thứ khổng lồ vắt ngang Tinh hà, một đạo hắc quang lạnh băng cùng long khí chín màu tỏa sáng tạo nên một vùng sóng gợn không gian.
Đinh!
Một mũi nhọn tối đen u lãnh giao kích với Luân Hồi Bàn có dung nhập ý chí của Vô Song, tạo nên gió lốc không gian rực rỡ sáng ngời!.