Tiên Hồng Lộ

Chương 37: Phá nước xông ra!


Đọc truyện Tiên Hồng Lộ – Chương 37: Phá nước xông ra!

– Ngươi chấp nhận đi thôi! Việc này đã định thế rồi! Lý Nguyệt Sương cười dài nói.

Dương Phàm có chút bối rối rời khỏi phòng của Lý Nguvệt Sương, bên tai dường như vẫn còn vang vọng âm thanh nhẹ nhàng khiến tim của người ta cùng phải đập nhanh hơn kia. Vừa ra khỏi phòng, hắn đã gặp Hình lão nhị đi ra đón hỏi:

– Dương Dược sư, thương thế của Ngũ muội ta như thế nào rồi?

– Đã hoàn toàn khỏi hẳn!

Dương Phàm mĩm cười nói. Dứt lời hắn liền định rời đi.

– Chờ một chút!

Hình lão nhị đột nhiên gọi Dương Phàm lại. như cười như không nói:

– Trừ bỏ trị thương cho Ngũ muội ra thì Dược sư còn có nói chuyện gì khác hay làm chuyện gì với Lý Nguyệt Sương hay không?

Vẻ mặt Dương Phàm cổ quái nói:

– Đương nhiên, điều này có gì lạ sao?

Lúc này, đến lượt Hình lão nhị kinh ngạc. Theo như trả lời của Dương Phàm thì chuvện đó như là đương nhiên vậy.

– Thân là thầy thuốc, ngoại trừ chữa thương thì cần phải hiểu biết hoàn toàn về tình trạng của người bệnh.

Dương Phàm cùng không nề hà gì. giải thích thêm. Dứt lời, hắn cáo biệt Hình lão nhị. hướng về căn phòng trước đó đi tới.

– Kỳ lạ

Hình lão nhị vẫn như trước, không hiểu ra cái gì gọi là “hiểu biết hoàn toàn về tình trạng của người bệnh”.


Đi ra khỏi phòng. Dương Phàm thờ phào một hơi. Hắn nhớ tới những lời Lý Nguyệt Sương ghé tai nói nhỏ thì thầm lắc lắc đầu nghĩ:

– Quên đi, nếu không phải vì để gia tăng tu vi thì cũng không đến mức lưu lạc tới nơi này.

Một hồi này. hắn liên tục chữa thương cho hai Luyện Khí hậu kỳ tu sĩ. tu vi cũng tăng lên một khoảng không nhỏ. Dựa theo xu thế này. cũng không bao lâu nữa là hắn có thể tấn chức Luyện Khí trung kỳ.

Đúng lúc này. Dương Phàm lờ mờ nghe được âm thanh Hình lão nhị đi vào trong phòng kia nói chuyện với Lý Nguyệt Sương.

Tâm thần khẽ động. hắn lập tức tiến nhập vào cảnh giới kỳ dị dung nhập vào môi trường xung quanh. Trong khu vực này. từng đạt sinh mệnh dao động. mỗi tiếng gió, mỗi cái hô hấp. mỗi nhịp tim đập hắn đều rất rõ ràng.

Trong phạm vi mười trượng, bất cứ chút gió thổi cây rung nào đều bị hắn biết được. không thể thoát khỏi cảm quan của hắn.

– Ngũ muội. tên Dược sư kia có chiếm tiện nghi của ngươi không?

Hình lão nhị hỏi.

– Hừm. cho hắn trăm lá gan cũng không dám chiếm tiện nghi của bổn cô nương! Thanh âm khá lạnh nhạt của Lý Nguyệt Sương truyền ra.

Dương Phàm mĩm cười. đưa chân bước vào căn phòng kia.

Mới vừa vào cửa, dường như chỉ mới nghe được âm thanh của bước chân. gần như tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía khuôn mặt Dương Phàm. Trong nhiều ánh mắt còn lộ ra đôi chút ghen tị. Dương Phàm không để ý tới những điều này chút nào. ánh mắt hắn vẫn tĩnh lặng như nước. Dù những ánh mắt kia nhìn hắn nhu thế nào hắn vẫn không thay đổi sắc mặt.

– “Đđường chính chính, không làm gì mờ ám thì sợ gì gặp quỷ!”

Dương Phàm không chớp mắt. vô cùng tự nhiên đi vào đại sãnh. trực tiếp bỏ qua tất cả các ánh mắt chứa đầy các loại ý tứ. cảm xúc. Thấv vẻ mặt chính khí của Dương Phàm. những tu sĩ xung quanh không khỏi lộ ra vẻ mặt thất vọng. Bọn họ vốn tưởng rằng Dương Phàm sẽ lộ ra biểu tình xấu hổ hoặc chột dạ. Nhưng bọn họ đã xem thường công phu hàm dưỡng của Dương Dược sư rồi!

Dương Phàm vừa mới ngồi xuống chỗ bồ đoàn trước đó của mình. sắc giới hòa thượng đã đi lại. cười tủm tỉm nói:


– Tiểu tử, thành thật khai ra. với tốc độ của ngươi, chữa trị chút thương thế đó thì hẳn không cần nhiều thời gian như thế chứ?

Dứt lời. hắn bất động thanh sắc bố trí một tầng cấm chế cách âm ở xung quanh. Loại cấm chế cách âm này chỉ có thể ngăn cách được âm thanh truyền ra ngoài, nhưng không ngăn cản được thần thức xuyên qua. Nhưng trong này tất cả mọi người đều chỉ mới có cảnh giới Luyện Khí kỳ. thần thức không thể xuất thể được.

– Thời gian rất dài sao?

Dương Phàm mĩm cười.

– Tại hạ cùng nói chuvện phiếm với hai người bọn họ một lúc.

– Ai!

Sắc giới hòa thượng lắc lắc đầu. làm ra một bộ dáng rất không đành lòng nói:

– Lấy kinh nghiệm duyệt gái vô số của ta mà xem thì nàng hẳn là loại người ngoài lạnh trong nóng. ở ngoài tuy nhìn rất lạnh lùng cao ngạo nhưng sâu trong nội tâm cùng rất trống trải.

Dương Phàm nghe lời này không khỏi phải nhìn sắc giới hòa thượng với con mắt khác.

Nhớ tới lời nói nhỏ mà LÝ Nguyệt Sương ghé tai nói với hắn trước khi ra. hắn càng thêm đồng ý với kết luận của sắc giới hòa thượng.

– ta lại nói cho ngươi một bí mật này! Băng Bách Hợp vẫn một trăm phần trăm là xử nữ. Hắc hắc. lúc trước ta nói lời kia chi là muốn châm chọc khiến nàng tức giận một phen thôi! Bởi vì trước đây. có một tên dâm tặc định xuống tay với nàng. suýt nữa đã thành công. Việc này đã để lại một bóng ma trong lòng nàng!

Sắc giới hòa thượng nói tới đây trên mặt lại lộ ra thần tình phức tạp:

– Đáng tiếc tiểu bằng hữu lại không đắc thủ. Lão tử đã không có phúc mà hưởng, ta trông chờ vào sức hấp dẫn của tiểu bằng hữu ngươi!


Vẻ mặt Dương Phàm lộ ra nét cổ quái. tên hòa thượng này sao mà đầu óc lắm tưởng tượng như thế!

– Ngươi sẽ không phải là tên dâm tặc chưa thành công kia chứ?

Dương Phàm cực kỳ vô tâm nói. Nhưng đột nhiên, sắc giới hòa thượng vừa nghe thế sắc mặt đã lập tức đại biến. trên trán toát cả mồ hôi lạnh. ánh mắt nhìn nhìn về bốn phía. vội vàng hừ với Dương Phàm một tiếng.

– Không phải là ngươi chứ?

Thấy bộ dáng sợ hãi chột dạ của sắc giới hòa thượng. Dương Phàm có chút cười không thành tiếng.

– Tiểu huynh đệ. việc này xin ngươi hãy giữ bí mật cho ta!

Sắc giới hòa thượng ở bên cạnh năn nỉ.

– Được rồi, việc này ta sẽ không chủ động nói ra.

Dương Phàm cũng không nghĩ đắc tội với tên sắc giới hòa thượng có tu vi Luyện Khí hậu kỳ này. cũng không kìm nổi khuyên nhủ:

– Tuy nhiên, đứng ở góc độ người thầy thuốc thì ta muốn khuvên ngươi một câu. Ngươi hiện tại chỉ mới là Luyện Khí kỳ, mới bước chân vào cánh cửa tu tiên, nếu quá trầm mê vào nữ sắc sẽ khó có thể đắc đạo trường sinh! Ngay cả trăm năm thọ nguyên của ngươi cũng vì thế mà tổn hại to lớn!

Sắc giới hòa thượng cũng biết Dương Phàm nói có lý, thở dài:

– Con đường trường sinh bất tử. một kẻ phàm phu tục tử như ta chỉ có thể mơ ước thôi! Đừng nói Kim Đan. Nguyên Anh. dù là cửa ngõ Ngưng Thẩn kỳ kia ta cả đời cũng khó có thể đột phá được! Nếu như thế. trong thời gian trăm năm ngắn ngủi này sao không hưởng thụ một phen?

– Con đường tu luyện, sợ nhất chính là mất đi niềm tin. Đạo hữu nếu có niềm tin thì nhất định sẽ còn một tia hy vọng!

Dương Phàm nhẹ nhàng khuyên bảo. Từ khi hắn tu luvện Tiên Hồng Quyết thì trong lòng hắn là một mãnh yên bình. đối với con đường trường sinh bất tử cũng không nóng nảy, vội vàng. mà hiểu rằng cảnh giới này tự nhiên sẽ tới!

– Hòa thượng ta nhất định sẽ ghi nhớ lời này của Dược sư!

Sắc giới hòa thượng khẽ thở dài một cái. Hắn đột nhiên phát hiện ra gã Dược sư trước mắt này cùng không đơn giản như mặt ngoài biểu hiện!

Cùng Dương Phàm ở chung một chỗ. tên đại dâm tặc như hắn cùng tâm sinh hảo cảm. thậm chí còn tự biết xấu hổ.


Phải biết rằng, trước đây, hắn ghét nhất là những tên mặt trắng!

Hàn huyên thêm lát. sắc giới hòa thượng lui ra. Dương Phàm bắt đầu nhắm mắt điều tức.

Thời gian trôi qua từng chút một. Trong lúc này cũng không hề ít tu sĩ tiến vào đại sảnh. đều nhằm để đi tới Tú Ngọc Các.

Hoàng hòn buông xuống, sắc trời cũng tối dấn.

Nhưng lúc này, năm người Thiên Hành Chu đi ra. trong đó có mấy người mà Dương Phàm đã gặp qua là Lý Nguyệt Sương và Hình lão nhị. lão tam mặt rỗ.

Còn hai người còn lại là một lào già tóc hoa râm và một thanh niên mặc cẩm bào. Người trước giản dị chất phác. người sau trên mặt có chút ngạo khí.

Dương Phàm nhìn không thấu tu vi của lão già kia. còn thanh niên mặc cẩm bào cùng là một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ.

Năm người này đều là những người tu tiên có tu vi đã ngoài Luvện Khí hậu kỳ.

– Qua nửa canh giờ nữa. Thiên Hành Chu sẽ xuất phát! Các vị ở đây xin mời theo cũng ta đi Thanh Giang hà!

Tên thanh niên mặc cẩm bào kia đứng ra lên tiếng, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người trong đại sảnh. thản nhiên nói.

Dứt lời. năm người này mang theo hơn trăm người tu tiên trong đại sảnh đi ra khỏi phòng, đi vài dặm dọc theo một thông đạo.

Chờ mọi người đi ra khỏi thông đạo. một trận gió lạnh thổi tới. Dương Phàm vừa thấy, trước mắt mình là Thanh Giang hà đang nổi sóng mãnh liệt!

Thanh niên mặc cẩm bào cung kính nói với lào già kia. Lão già gật gật đầu. đi tới bên cạnh Thanh Giang hà. Chỉ thấy lão già hấp khí ngưng thẩn. hai tay lần lượt giao nhau. từng đạt linh quang chuyển động trên người hắn. Trên ngón tay hắn toát ra một loạt các phù văn, phiêu đãnghư không. Trong miệng hắn cũng phát ra những chú ngữ khó hiểu. Một lúc sau. con sông liền nổi lên từng trận ba đào. khí thế hùng dũng. ở thời khắc này, trong tay lão già xuất hiện một chiếc lệnh bài hình kiếm màu bạc. phép lực của lão rót bào trong đó. khẽ hét lên một tiếng.

– Hiện!

Ầm!

Nước sông bị chém thành hai nửa. sâu tới mấy chục trượng. Chợt chiếc thuyền thiết giáp rất lớn từ dưới sông đi lên. liền giống như một con cự thú từ thời tiền sử. Mặt ngoài chiếc thuyền nàv bao phủ một tầng quang huy màu lam thần bí, ngăn cách nước sông ở bên ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.