Đọc truyện Tiên Hồng Lộ – Chương 29: Đấu pháp nơi hoang dã
Dương Phàm giục ngựa đi trước, vung roi da, đón gió chạy đi. Trước khi mặt trời hoàng hôn lặn xuống, hắn cũng đã lấy lại bình tĩnh khi trước.
Chỉ là dưới vẻ bề ngoài trấn định tự nhiên của hắn lại có một trái tim lộ vẻ suy sụp.
Đoàn xe bụi trần mênh mông cuồn cuộn phía sau đã bˠhắn bỏ lại rất xa.
Cách Tú Ngọc Các còn có một nửa quãng đường.
Lúc này đây, Dương Phàm không quên chiếu cố tình huống của ngựa, lúc ven đường gặp cỏ xanh và nguồn nước sẽ lưu lại một chút.
Cứ như vậy, tới lúc đêm khuya, Dương Phàm đã lại đi được một đoạn đường.
Dắt ngựa buộc vào một thân cây, hắn quyết định tu luyện nửa đêm ở trong nơi rừng hoang núi sâu này.
Lúc ban ngày hắn chữa khỏi thương thế cho năm sáu mươi người thường, pháp lực hơi có tăng trường.
Giờ phút này hắn tu luyện cũng đồng thời tiến thêm một bước củng cố cảnh giới hiện tại
Luyện Khí Sơ Kỳ tuy rằng là tu vi thấp nhất nhưng đối với người vừa phế bỏ pháp lực như Dương Phàm mà nói lại rất đáng quý.
Chín đại cảnh giới tu tiên, một bậc khó hơn một bậc, giống như là dãy núi vô tận kia, một ngọn cao hơn một ngọn.
Giờ phút này, Dương Phàm ở vào Luyện Khí Sơ Kỳ của chín đại cảnh giới, đứng ở điểm thấp nhất, tầng dưới cùng.
Nhưng mà tâm của hắn lại bình tĩnh như nước, lấy tiến độ như thế, tu vi của hắn liên miên không ngừng tiến bộ, chung quy có thể sánh với siêu việt tông sư cùng ma đầu danh chấn một phương của Tu Tiên Giới.
Sau một hai canh giờ. Dương Phàm chỉ cảm thấy pháp lực trong cơ thể càng tinh thuần, những màn sương sinh mạng thần bí không thể nắm lấy vận chuyển trong khí mạch, huyết quản, kinh mạch, lục phủ ngũ tạng, thậm chí ngay cả linh hồn đều có thể tẩm bổ.
Trong loại trạng thái này, hắn tự nhiên có thể dung nhập môi trường xung quanh, cỏ cây, hoa sâu đều nằm trong cảm giác của hắn.
Trong phạm vi sáu mươi trượng, hết thảy sinh cơ lưu động hắn đều có thể dễ dàng cảm giác được rõ ràng vô cùng.
Chính giờ khắc này, cách đó không xa truyền đến đây một loạt động tĩnh không nhỏ, linh khí dao động dị thường, cũng mang theo sinh mạng khô kiệt cùng chết đi.
Tâm thần Dương Phàm cứng lại, lập tức rời khỏi trạng thái kỳ dị.
Hắn vội vàng đứng dậy, ánh mắt nhìn về phương xa liền nhìn thấy trong khe núi có hai người đang đấu pháp, trong lúc nhất thời cuồng phong rống giận, cát bay đá chạy, thanh thế không nhỏ.
Hai người này gồm một lão già và một thanh niên. Lão già thân bị trọng thương nhưng hai mắt như đuốc, trên người truyền ra một cỗ linh áp không nhò. Mà thanh niên kia trung khí đầy đủ, trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía, không dám chính diện chống lại lão già.
“Nơi rừng hoang núi thẳm này, không ngờ có người không tiếc tính mạng, liều chết chiến đấu.”
Tâm thần Dương Phàm khẽ chấn động, lập tức thi triển Ân Nặc Thuật vừa học không lâu.
Một cỗ dao động thần bí nhộn nhạo trên thân hắn, toàn bộ thân hình biến mất, giống như bỗng dưng biến mất.
– Nghiệt đồ. Ngươi không ngờ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế. Buồn cười là ta lại lấy ba mươi năm tâm huyết ra tài bồi nhưng lại dạy dỗ ra đệ tử như thế. Vì một viên Uẩn Thần Đan trung phẩm mà ngươi giết chết con ta, lại còn hạ độc thủ với vi sư.
Lão già kia thân bị trọng thương nhưng pháp thuật và pháp khí trong tay bộc phát ra uy lực đáng sợ trong hư không. Từng đạo quang ảnh phân tán đi, liên tục bức thanh niên lui về sau, không có sức đánh trả.
Uẩn Thần Đan trung phẩm?
Dương Phàm vừa nghe tên này thì trong lòng khẽ động.
Uẩn Thần Đan là một loại linh đan kỳ diệu bồi dưỡng lực lượng linh hồn. Đan dược này về tại một trình độ nhất định còn có thể gia tăng tỷ lệ tu sĩ Luyện Khí Kỳ đánh sâu vào Ngưng Thần Kỳ.
Nếu là Uẩn Thần Đan hạ phẩm vậy cũng thôi. Nhưng nếu là Uẩn Thần Đan trung phẩm thì giá trị lại tăng cao mười lần có dư.
Một viên Uẩn Thần Đan trung phẩm ít nhất có thể khiến tu sĩ đánh vào Ngưng Thần Kỳ tăng thêm ba phần chắc chắn!
– Hừ, lão già. Ngươi đã tiến vào Ngưng Thần Kỳ, không ngờ muốn đưa Uẩn Thần Đan trong tay cho đứa con bất tài của ngươi. Chẳng lẽ ngươi không biết, đan dược này có thể khiến cho ta đã ngừng ở Luyện Khí Đại Viên Mãn nhiều năm có thể tấn chức Ngưng Thần Kỳ sao?
Thanh niên kia mặt đầy tia cười lạnh:
– Chính là bởi vì ngươi thiên vị như thế mới khiến ta giết chết con ngươi, lại ám toán ngươi. Hiện tại, ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, đầu tiên là trúng Ma Tiên Tán ta hao phí hai mươi khối linh thạch mua sắm, lại bị một đòn nghiêm trọng của ta
Dưới công kích hung hãn của lão già Ngưng Thần Sơ Kỳ, thanh niên kia không đón đỡ chính diện mà không ngừng trốn tránh và chổng đỡ, chỉ cầu không thất bại.
Lão già kia tuy thực lực không tầm thường nhưng tiếc rằng bị đánh trọng thương, lại phải phân ra hơn nửa thân pháp lực để ngăn cản lực lượng tê dại của Ma Tiên Tán.
Dương Phàm ẩn nắp cách đó không xa nhìn xem hai người chiến đấu.
“Một viên Uẩn Thần Đan trung phẩm có lực hấp dẫn thật không nhỏ. Tuy nhiên, đan dược này có thể quyết định vận mệnh cả đời của thanh niên kia, cũng khó trách hắn không khống chế được mà làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế.”
Thanh niên kia ngừng ở Luyện Khí Đại Viên Mãn nhiều năm nhưng không thể đột phá. Uẩn Thần Đan trung phẩm vừa hay là một cơ hội thay đổi vận mệnh của hắn.
Dương Phàm không tính toán chen tay vào chiến đấu của hai người, việc này vốn không quan hệ cùng hắn, tội gì dẫn họa lên người?
– Nghiệt đồ. Đã như thế, lão phu cho dù là chết cũng không cho ngươi được như ý nguyện.
Trên trán lão già rách ra một lỗ máu, linh quang trên người đột nhiên tỏa sáng, trong thời gian ngắn xông phá ràng buộc của Ma Tiên Tán.
Dương Phàm linh mẫn cảm giác được, sinh cơ cùng sức sống trong cơ thể lão già kia nhanh chóng mất đi.
Thanh niên biến sắc, thân thể như diều đứt dây bị một chưởng cách không của lão già đánh ra thật xa.
Sau đó, lão già vận chuyển pháp lực toàn thân điều khiển thiết kiếm đen nhánh trong tay.
Thiết kiếm đen nhánh này là một thanh pháp khí cực phẩm, lão già dung nhập tất cả pháp lực cùng khí huyết vào trong, thanh kiếm phát ra một hồi ngân vang, toát ra khí tức làm người ta tim đập nhanh.
– Phốc!
Thanh niên kia phun ra một búng máu, trong tay đột nhiên có thêm một khối Thanh sắc phương chuyên (chuyên: viên gạch)
Hắn phun máu lên khối Thanh sắc phương chuyên này, trên tay liên tục xẹt qua vài đạo linh quang cùng pháp quyết, miệng liên tục niệm chú ngữ.
– Ông!
Đột nhiên, trên khối Thanh sắc phương chuyên này nở rộ một luồng linh áp cường đại, bỗng nhiên biến thành một khối thanh chuyên dài vài trượng.
– Nghiệt đồ. Không ngờ ngươi trộm đi một trong những linh khí trấn sơn của Kim Hồng Môn.
Lão già kia thấy cảnh tượng như vậy, trên mặt lại có thêm vẻ tức giận cùng kiên quyết.
– Vèo!
Lão già dốc toàn bộ pháp lực cùng khí huyết, thiết kiếm đen nhánh trong tay hóa thành một bóng mờ mơ hồ không rõ đâm tới trước người thanh niên.
Thanh chuyên trước người thanh niên lại phóng đại gấp đôi, tản ra một cỗ khí thế áp lực nặng nề.
ĐinhPhanh!
Thiết kiếm đen nhánh cùng thanh chuyên to như vậy chạm vào nhau phát ra một tiếng kim chúc va chạm nặng nề.
– Crắc!
Thiết kiếm đen nhánh của lão già không chịu nổi gánh nặng, nổ tung, cuốn ra bốn phía.
– A!
Thanh niên kia không chịu nổi dư ba cường đại, thân thể bị nổ tung, một bàn tay thậm chí còn vỡ vụn, tức thì thân bị trọng thương, mình đầy thương tích.
Làm xong hết thảy mọi thứ, thân thể lão già mới quỵ xuống đât, chỉ còn thoi thóp một hơi, sinh cơ trong cơ thể đã lâm vào tuyệt cảnh, cách cái chết không xa.
– Ha halão già. Ngươi mặc dù liều chết một mạng nhưng cũng không thể giết chết ta. Nếu không có kiện pháp bảo trấn sơn nơi tay, ta nào dám chiến đấu cùng ngươi?
Thanh niên kia cả người là máu ngửa mặt lên trời cười, từ mặt đầt bò dậy, từng bước một đi tới chỗ lão già.
Lão già kia đã gần tử vong, nhưng hai tròng mắt lão vẫn đầy thần quang, nhìn sang hướng Dương Phàm ẩn nấp nói:
– Đạo hữuẩn nấp bên kiaLão phuchỉ cầu ngươi
Chưa nói dứtâu, lão liền đoạn khí bỏ mạng.
– Người nào? Đi ra!
Thanh niên biến sắc, trong mắt linh quang nở rộ, mắt nhìn sang hướng lão già vừa nhìn, mơ hồ cảm thấy được sơ hở ở khu vực kia.
Dương Phàm khẽ thờ dài một hơi, tạo nên một dao động linh khí nhộn nhạo, lộ ra thân hình cùng tu vi, thầm nghĩ: “Lão già kia không hổ là tu sĩ Ngưng Thần Kỳtrước khi chết cũng muốn kéo ta chết theo.”
Giờ phút này, hắn gặp phải một tu sĩ Luyện Khí Đại Viên Mãn ở trạng thái trọng thương.
Thanh niên thấy Dương Phàm hiện thân, vẻ khẩn trương trên mặt biến mắt, thay vào là vẻ dữ tợn, mắt lộ hung quang:
– Một tu sĩ Luyện Khí Sơ Kỳ nhỏ bé, nếu đã bị ngươi nhìn thấy, liền chôn cùng lão nhân này đi.
Một cỗ sát khí nồng đậm không chút nào che dấu ép tới.