Tiên Hồng Lộ

Chương 21: Bác ái thiên hạ


Đọc truyện Tiên Hồng Lộ – Chương 21: Bác ái thiên hạ

– Thôi được, ai kêu lòng dạ ta mềm yếu như vậy. Thân là y sư liền phải nhân từ độ lượng, cứu nhân độ thế, bác ái thiên hạ

Dương Phàm mặt đầy chính khí nói rất có tác phong cao thượng của một đại thần y kỳ nhân. (đại thần côn thì đúng hơn!)

Giờ phút này hắn dần dần cảm nhận được tư tưởng chủ trương của “Tiên Hồng Quyết”.

– Phàm ca. Ngươi đáp ứng cứu trị sư phụ của ta, ông ấy là người tốt.

Thiết Ngưu thi lề nói lời cảm tạ, vui sướng lông mày giãn ra.

Nam Cung Vũ kia hứa hẹn nói:

– Chỉ cần Dược sư có thể trị lành thương thế của ta, ngày sau sẽ dâng lên ngàn lượng vàng. Nếu còn có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần Nam Cung Vũ ta có thể làm được thì cho dù xông pha khói lửa cũng không chối từ.

Dương Phàm lắc đầu nói:

– Ta trị bệnh của ngươi, không hỏi qua ngươi trước kia thiện ác thế nào, chỉ cần là người thế tục đều có thể trị liệu. Ta chữa bệnh cho ngươi, cũng không vì kim tiền tài vật, chỉ vì cứu nhân độ thế, bác ái thiên hạ.

Hắn trị liệu cho người ta, đương nhiên sẽ không quan tâm thiện ác, lại càng không để ý tài vật ngoài thân mà quan trọng làngươi có thể cho ta gia tăng tu vi.

Vừa nghe lời này, Thiết Ngưu cùng Nam Cung Vũ không khỏi nghiêm nghị kính trọng. Thế gian này không ngờ có người cao thượng như vậy, trị bệnh cứu người, không cần bất kỳ báo đáp nào, đây là loại tinh thần cỡ nào?

– Dược sư, xin nhận ta một lạy.

Nam Cung Vũ cảm kích không thôi, không ngờ vô cùng chân thành cúi người thật sâu, thành khẩn nói:

– Bất kể Dược sư có thể chừa khỏi bệnh cho ta hay không, đều là người đời này tại hạ kính nể nhất.

– Đúng vậy Phàm ca, loại tinh thần vô tư kính dâng này của ngươi khiến ta có cảm giác hổ thẹn sâu sắc


Hai mắt Thiết Ngưu thoáng đỏ lên, hết sức cảm động.

Dương Phàm lại lắc đầu:

– Sai rồi. Ta không phải vô tư kính dâng, ta có trả giá tất có hồi báo!

– Đúng đúng đúng!

Thiết Ngưu cùng Nam Cung Vũ liên tục gật đầu, không dám đi ngược lại loại tư tưởng nhìn như ấu trĩ này, có lẽ Dược sư đại nhân hắn giác ngộ tư tưởng càng cao

– Được rồi Nam Cung đại hiệp, ngươi ngồi xuống ta trị liệu cho ngươi.

Dương Phàm ra hiệu.

Thiết Ngưu vội vàng mang đến một chiếc ghế dựa để sư phụ ngồi xuống.

Dương Phàm ngồi xổm xuống, đưa tay đặt lên trên đùi bị gẫy của Nam Cung Vũ.

Thiết Ngưu cùng Dương Tuệ Tâm đứng ở một bên, thở mạnh cũng không dám, ngưng thần tử tế quan sát.

Từng luồng lực lượng thần bí vô hình vô chất tràn vào trong cơ thể Nam Cung Vũ, kéo dài đến nơi hắn bị gẫy xương.

Dương Phàm khẽ thở dài một hơi:

– Xương cốt trên đùi ngươi bị một loại công pháp có lực phá hoại cường đại bẻ gẫy, xương nơi bị gẫy đã không hề có sinh cơ. Thương thế như vậy không phải y sư thế tục có thể chữa trị. Đồng dạng, người tạo thành lực phá hoại như thế cũng không phải người trong thế tục.

Dứt lời, hắn đưa mắt nhìn Nam Cung Vũ.

Thần sắc Nam Cung Vũ tối sầm lại, thở dài nói:


– Dược sư nói không sai. Thương thế trên người ta là do một vị tiên sư pháp lực cường đại tạo thành, hắn cố ý tha ta một mạng, chính là muốn ta không có một thân nội lực, lại phải chịu tra tấn trở thành phế nhân. Lúc trước, ta từng đ tìm mấy đại danh y của võ lâm lại không thể có sức xoay chuyển tình thế.

Dương Phàm tò mò nói:

– Người đánh bị thương ngươi là ai?

– Các nơi đây về phía Nam 500 trăm dặm, trong một vùng núi cao vực sâu liên miên có một nơi cảnh tượng như thần tiên tên là “Ngũ Bàn Sơn”, phía trên thi thoảng có tiên nhân cưỡi gió đi qua. Lão phu đã sớm nghe thấy điều này, vì tìm kiếm bí tịch võ tu trong truyền thuyết, liền lần vào trong nơi tiên nhân này. Cuối cùng, lão phu chẳng những không có lấy được bí tịch võ tu, còn bị vị tiên sư ở Ngũ Bàn Sơn kia đánh ra để lại một thân thương thế không thể chữa khỏi.

Nam Cung Vũ mặt hiện vẻ nhớ lại, thì thào tự thuật.

Dương Phàm nghe xong cũng giật mình: “Nguyên lai là Ngũ Bàn Thiên Thai. Nơi đó là một cái chợ lớn giao dịch của người tu tiên. Trong phạm vi bốn, năm ngàn dặm quanh đây đều là số một số hai. Nhưng là, Ngũ Bàn Thiên Thai này cũng có pháp quy nghiêm khắc. Tu sĩ dưới Ngưng Thần Kỳ, nếu không được đặc biệt cho phép thì không được đi vào. Một khi làm trái, sẽ bị đuổi ra cùng xử phạt”.

– Ngũ Bàn Thiên Thai kia, trước khi Dương mỗ mất hết pháp lực đã từng đi qua một lần. Theo ta được biết, nơi giao dịch bình đài này nằm trong một vùng tuyệt địa hung hiểm, tuy không có ảo trận che giấu nhưng bốn phía mấy trăm trượng đều là vực sâu không đáy. Nam Cung đại hiệp làm thế nào đi vào?

Dương Phàm bắt tay đặt lên trên đùi gãy xương của Nam Cung Vũ, âm thầm thi triển Ngọc Cốt Thuật mới học được tối hôm qua. Từng đợt khí tức sinh mạng ôn nhuận bắt đầu chữa trị nơi xương bị bẻ gẫy của Nam Cung Vũ.

Nam Cung Vũ cũng cảm nhận được biến hóa rất nhỏ, đáp:

– Lão phu sở trường nhất chính là khinh công, lại có sự trợ giúp của một con điêu lớn theo ta mười mấy năm, thật ra có thể miễn cưỡng tiến vào nơi tiên nhân. Nhưng tiếc rằng, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế, ngay cả con điêu ta yêu quý nhất cũng gặp phải độc thủ của tiên nhân kia.

– Thì ra là thế.

Dương Phàm vừa trị liệu cho Nam Cung Vũ vừa nói:

– Vừa rồi ta đã xem qua, Nam Cung đại hiệp không có thiên phú tu chân nhưng nhìn ngươi không tiếc trả giá đi tìm kiếm bí tịch võ tu, dường như rất là hướng tới con đường tu đạo.

– Đúng vậy. Phàm phu tục tử, cuộc sống ngắn ngủi vài chục năm như bóng câu qua cửa sổ. Đây là một loại bi ai cùng bất đắc dĩ cỡ nào. Ai mà không muốn trường sinh, đi tìm con đường tu tiên? Chỉ tiếc là lão phu không có thiên phú tu tiên, nhưng nghe nói trong tiên đạo cũng có một đạo võ tu thích họp võ giả tu luyện cho nên lão phu mới có thể tìm cách tới nơi tiên nhân, hy vọng có thể đạt được bí tịch võ tu.


– Ngươi muốn trà trộn vào nơi tiên nhân thật ra không sai. Chỉ tiếc ngươi vận khí không tốt, vừa lúc tìm tới chợ giao dịch bậc cao Ngũ Bàn Thiên Thai này. Một ít chợ giao dịch bình thường khác phần lớn đều có đặt thủ đoạn che mắt. Có thời gian ngươi tới Dương gia bảo thử vận khí, chỉ cần là tử đệ Dương gia cực kỳ thân thiết đều có thể vào trong. Nếu là người ngoài thì ngươi nghĩ cách đút cho bảo vệ cửa một ít bạc cũng có thể đi vào.

Dương Phàm nói, trong lòng cũng thầm than: “Cũng trách Nam Cung Vũ này không hay ho, không dưng tìm tới Ngũ Bàn Thiên Thai”

– Đa tạ Dược sư chỉ điểm, tại hạ cảm ơn vô cùng. Ngài cũng không cần xưng hô ta là Nam Cung đại hiệp. Ở trong mắt tiên sư, đại hiệp thế tục căn bản không đáng giá nhắc tới. Không bằng ngài kêu ta một tiếng Nam Cung huynh là được rồi.

Nam Cung Vũ nói.

– Được rồi, Nam Cung huynh. Ngươi đứng lên, dùng hai chân bước đi thử một lần xem. Dương Phàm đột nhiên đứng dậy nói với Nam Cung Vũ.

Bản thân hắn thì nhắm mắt lại, dòng chảy sinh mạng nhỏ vô hình vô chất trong cơ thể lại lớn hơn vài lần, mênh mông không thôi lưu chuyển khắp nơi khiến cho thân thể Dương Phàm lại được trải qua một lẩn tẩy rửa nữa. Mơ hồ, dòng chảy sinh mạng nhỏ bé không thể nắm lấy kia chuyển hóa thành từng điểm sương mù xanh biếc chảy trong cơ thể Dương Phàm.

– Cáicái chân này của ta không ngờ có thể đi lại rồi!

Nam Cung Vũ kinh hô một tiếng, hơi thử một chút liền rất nhẹ nhàng đi lại tại chỗ. Sau đó, hắn lại bắt đầu chậm rãi chạy quanh biệt viện.

– Khỏi rồi, chân của ta khỏi rồi!

Nam Cung Vũ mừng rỡ đi tới trước người Dương Phàm, lại phát hiện đối phương đang nhắm mắt điều tức.

Thấy cảnh như vậy, hắn càng cảm động. Dược sư khẳng định vì trị thương chân cho mình mà tiêu hao pháp lực thật lớn.

Thật lâu sau, Dương Phàm mới mở đôi con ngươi bình tĩnh như nước, nhẹ thở ra một hơi:

– Ta đã điều tức xong, có thể tiếp tục chữa trị kinh mạch bị đứt của ngươi.

Mơ hồ, khí chất trên người Dương Phàm đã xảy ra một chút biến hóa mà không người biết được.

Trong hai mắt bình tĩnh không chút gợn sóng kia có thêm phần tự tin cùng trấn định.

Từng làn sương mù màu xanh biếc trôi nổi ở trong cơ thể hẳn, chỉ khoảng giây lát lại dung nhập vào trong kinh mạch, biến mất không thấy.

Khô Mộc Công khiến cho hắn thu liễm khí tức cùng pháp lực trên người tơi cực điểm, ngay cả tu sĩ tu vi cao hơn hắn đích thân tới cũng không nhìn ra manh mối gì.

“Luyện Khí Kỳ, Dương Phàm ta rốt cục trở về con đường tiên đạo”


Trái tim bình tĩnh của Dương Phàm tức thì nổi lên từng hồi sóng to.

Thời gian hai ngày ngắn ngủi, hắn từ một phế nhân mát hết pháp lực lại trở về con đường tu luyện tiên đạo.

Đây quả thực có thể so với kỳ tích!

“Tu Tiên Giới, chung quy lại có một ngày ta quật khởi, vững chân giương danh”

Dương Phàm cố gắng làm cho trái tim mình khôi phục bình tĩnh. Hiện tại hắn mới vừa tiến vào Luyện Khí Sơ Kỳ, pháp lực thấp kém, vẫn cần phải ẩn nhẫn khiêm tốn.

– Dược sư. Ta xem ngài vừa rồi trị thương cho ta dường như tiêu hao không ít pháp lực, không bằng tạm gác lại ngày mai đi

Nam Cung Vũ thấy Dương Phàm vừa mới điều tức xong lại muốn tiếp tục trị thương cho mình, có chút không đành lòng nói.

– Đúng vậy Phàm ca, ngày khác ngươi lại đến

Thiết Ngưu cùng Dương Tuệ Tâm đều có chút không đành lòng.

– Cứu nhân độ thế là bổn phận của y sư. Khổ nữa, mệt nữa cũng có hề gì. Để ta tiếp tục trị kinh mạch cho ngươi

Dương Phàm vẻ mặt hiền lành, mỉm cười nói.

Vừa nghe lời ấy, ba người có mặt đều cảm động vô cùng.

Ngay cả người từng trải như Nam Cung Vũ cũng đều cảm động không biết nói gì.

Cái gì là y sư từ bi, cứu nhân độ thế bác ái thiên hạ?

Cái gì là không vì lợi cho mình, chuyên môn lợi người, tinh thần vô tư kính dâng?

Đây là một ví dụ điển hình nhất!

Lập tức hình tượng Dương Phàm ở trong lòng mấy người trở nên vô cùng cao lớn, hơn nữa tăng cao đến một mức tột cùng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.