Đọc truyện Tiên Hồng Lộ – Chương 1064: Hôn Lễ Long Trọng Hạ
Thiên Đế tới khiến chúng cường giả thất giới trên Tinh bảo rung động xôn xao, mơ hồ đẩy buổi hôn lễ lên tới cao trào.
Ai cũng không nghĩ tới Thiên Đế chúa tể tối cao của thượng tam giới lại tới hôn lễ của một cá nhân mà lại còn tặng một kiện Tạo Hóa Thần Khí.
Thể diện của Dương Phàm này cũng không khỏi quá lớn một chút, một lần hôn lễ lại có thể kinh động Thiên Đế.
Trong lúc nhất thời, các vị Đại Đế Tiên Đế của thượng tam giới quỳ bái hành lễ, khủng hoảng run sợ như ngồi thảm kim.
Dương Phàm cũng không ngờ dân bản địa Thiên cổ gặp ở Tạo Hóa Thần Khí chính là Thiên Đế chí cao vô thượng của thượng tam giới.
Hắn cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh mời Thiên Đế vào chỗ ngồi.
– Ta chỉ với thân phận bằng hữu tới tham gia hôn lễ, không cần lễ nghi khách sáo gì.
Các ngươi như thế nào thì cứ thế ấy.
Thiên Đế phất phất tay khiến chúng cường giả vào chỗ ngồi, không cần phải khúm núm.
Cũng may trong sổ khách nhân tại trường cũng có nhân vật có thể ngồi ngang hàng với Thiên Đế.
Khi Thiên Thu Vô Ngân nhìn thấy sinh linh Tiên Thiên chân chính sinh ra từ hỗn độn cũng sinh lòng hứng khởi, bắt đầu đàm luận cùng Thiên Đế.
Vô Song ngồi ở bên cạnh sắc mặt đạm mạc thậm chí không có biểu cảm gì với Thiên Đế.
Nhưng Thiên Đế rõ ràng rất hứng khởi đánh giá hắn, vô tình cổ ý nói:
– Từ thiên địch sáng lập tới nay sẽ sinh ra một ít dị sổ, bất kể là sinh linh hay là trong khí đạo.
Thần sắc Vô Song khẽ động.
Thiên Đế cười xòa nó tiếp:
– Nghe nói Đại Thiên vũ trụ này có một loại khí đạo đặc thù, thoát khỏi vận mệnh của khí đạo trở thành sinh mệnh đặc thù.
Loại khí đạo này thành người chính là dị sổ thiên địa, xác suất sinh ra cực thấp, có quan hệ trực tiếp cùng đẳng cấp.
Loại sinh mệnh khí đạo này tên là Thiên khí tộc!
– Thiên khí tộc!
Tâm thần Vô Song chấn động: Mình còn có tộc nhân?
– Vậy dám hỏi Thiên Đế, ngươi có còn gặp người của Thiên khí tộc?
Vô Song rốt cục động dung.
– Loại dị sổ này cho dù đặt ở Man Hoang Tổ Giới cũng cực kỳ hiếm thấy.
Mà ngươi vẫn là Thiên khí tộc đầu tiên mà ta từng gặp trong vài giới niên qua.
Đặt ở thất giới ngươi có thể xưng là Thiên hạ vô song.
Thiên Đế cười nói, không chút ra vẻ ta đây.
Thiên khí tộc?
Ngay cả Dương Phàm nghe thấy lời của Thiên Đế trong lòng cũng khẽ động.
Trong Đại Thiên vũ trụ này thật đúng là không gì lạ mà không có.
Tuy nhiên Vô Song đích xác có thể xưng là một dị sổ.
Khi Thiên Đế cùng Thiên Thu Vô Ngân, Vô Song nói chuyện với nhau, những khách nhân khác đều rất khủng hoảng, cho dù sổ ít người Vân Tiêu Đại Đế ngẫu nhiên đáp lời cũng thập phần cẩn thận.
– Dương Phàm, không nghĩ tới ngươi sớm nhận thức Thiên Đế?
Vân Tiêu Đại Đế hơi ngạc nhiên vui mừng thần niệm truyền âm với Dương Phàm.
– Có duyên gặp mặt một lần, nhưng không nghĩ tới hắn chính là Thiên Đế.
Dương Phàm cười nhàn nhạt.
Hắn là một trong ba người có thể thản nhiên đổi mặt với Thiên Đế trong sổ đông người có mặt.
Ngay cả Phách Cửu Thiên đạt tới cấp bậc cường giả nghịch thiên siêu cấp kia cũng đầy kính sợ đối với Thiên Đế, ngẫu nhiên chen vào một hai câu đều có ý tứ lấy lòng.
– Phụ thân.
Còn khoảng một canh giờ nữa hôn lễ sẽ được bắt đầu.
Dương Thần đi tới khẽ nói.
– Tân nương đều đã chuẩn bị xong chưa?
Dương Phàm hỏi.
– Nương cùng Vân di đều đã chuẩn bị xong, có thể nói mọi sự đã sẵn sàng.
Dương Thần hơi có vẻ chờ mong.
Lúc này trên quảng trường hôn lễ cơ bản ngồi đầy người, con đường do ba tấm thảm đỏ tạo thành gặp nhau ở lễ đài thủy tinh chính giữa quảng trường.
– Phụ thân.
Đến lúc đó người đứng ở đầu cuối tấm thảm đỏ này, nương và Vân di ở hai đầu khác cùng đi vào.
Cuối cùng, vận mệnh của ba người sẽ gặp nhau cùng một chỗ, vĩnh viễn bên nhau, bạch đầu giai lão.
Dương Thần nói xong, trong mắt không khỏi lộ ra vài tia hâm mộ.
Loại “tề nhân chi phúc” này thật khiến người ta hâm mộ.
Huống chi hai nữ nhân mà Dương Phàm cười đều là cực phẩm thế gian khó gặp.
Tuy nhiên đúng lúc này Trương Du Vũ đưa tay véo mạnh vào tay hắn.
Dương Thần thầm nghĩ không ổn.
Hắn bi ai nhớ đến thế giới nơi Tiểu Vũ dường như thực hành chế độ một vợ một chồng.
– Dương thúc…!
Trương Du Vũ đột nhiên mở miệng, lại có vẻ ấp a ấp úng.
– Cô có lời gì có thể nói thẳng.
Dương Phàm cười nói.
– Phụ thân ta nói…!Có khả năng người sẽ tham gia hôn lễ của thúc, chỉ là tới giờ này vẫn còn chưa tới.
Tiểu Vũ nói.
– Có khả năng hắn sẽ tới?
Trong lòng Dương Phàm đột nhiên khẽ động, nghĩ đến Luyện Thiên Hóa Địa mà Vũ Văn Hâm đề cập tới cùng với một nam nhân cương nghị tay nâng cổ tháp trong Đại Thiên thần tháp.
Nghĩ đến đây hắn không khỏi sinh ra một tia chờ mong.
Luyện Thiên Hóa Địa chính là công pháp nghịch thiên sánh ngang Tiên Hồng Thánh Quyết mà lại còn là chủ chiến đấu phá hủy.
Người kia sẽ có bộ dạng như thế nào?
Không bao lâu, quảng trường trở nên ồn ào.
Phần đông khách khứa nói cười, tất cả mọi người đang chờ đợi hôn lễ bắt đầu.
Giờ khắc này Dương Phàm phát hiện thời gian lại trôi thong thả như thế.
Hắn không chỉ chờ mong hôn lễ, ánh mắt thi thoảng nhìn phía lối vào.
Người kia, rốt cục có tới hay không?
Đây là vấn đề Dương Phàm chờ mong.
Tính ra, sự có mặt của Thiên Đế cũng không được coi trọng đến như vậy.
Đám người Thiên Đế cũng đều nhìn ra dường như Dương Phàm đang chờ người nào.
Chỉ là thời gian từng phút trôi qua, người hắn chờ mong cũng chưa tới.
– Phụ thân, giờ lành đã đến.
Dương Thần nhắc nhở.
– Được, bắt đầu đi.
Dương Phàm khôi phục thái độ bình thường, thầm nghĩ trong lòng: “Cuối cùng sẽ gặp mặt, cần gì phải nóng lòng nhất thời chứ?”
– Các vị quý khách thất giới.
Buổi hôn lễ long trọng chưa từng có này sẽ được cử hành trong đại điện Tinh bảo.
Hiện tại xin mọi người vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh tân lang và hai vị tân nương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Du Vũ đỏ bừng, đứng trên lễ đài thủy tinh ở trung ương.
Mọi người sửng sốt, sau đó dưới sự dẫn đầu của chúng thân hữu trong Thân bảo, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Gần như đồng thời, trong bổn cái hộp màu đen ở bổn góc đại điện và trung ương vang lên tiếng âm nhạc vui vẻ.
Tất cả mọi người đều giật mình.
Dương Phàm đã đứng ở đầu một con đường.
– Xin mời hai vị tân nương.
Trương Du Vũ giơ cánh tay nhỏ nhắn, vui rạo rực nói.
Nàng chưa từng nghĩ tới mình có cơ hội chủ trì một buổi hôn lễ mà lại còn là hôn lễ long trọng như thế.
Lời nói vừa dứt, ở mặt đất hai đầu hai tấm thảm khác chậm rãi dâng lên một bục nhỏ hình tròn.
Trên hai bục phân biệt đều có một vị tân nương tuyệt thế khuynh thành.
Lễ phục bọn họ mặc làm người ta kinh diễm, vượt qua nhận thức của thế giới này.
– Đây là dạng xiêm y gì? Hình thức mới mẻ độc đáo như thế, lộ mà không tục, trang trọng mà không mất tươi trẻ.
Trong mắt một sổ vị nữ khách đều lộ ra thần sắc yêu thích ngưỡng mộ, không khỏi bắt đầu dò hỏi lẫn nhau.
Vân Vũ Tịch mặc váy cưới trắng nõn, như hoa sen không nhiễm mùi bùn, cao quý thoát tục lại tự nhiên tươi mát, trên mặt trùm sa mỏng lại không che mất vẻ đẹp.
Đặng Thi Dao mặc váy cưới màu vàng nhạt lộ ra vẻ đẹp cổ điển hàm súc, khí thất đoan trang ánh mắt thần vạn, như thơ như họa, như tiểu thư nhà danh, giá trong tranh.
Khi hai nàng xuất hiện khiến cho vô số nam tử có mặt nhìn chăm chú, đều kinh diễm vạn phần.
– Dương Phàm này tu mấy kiếp mà có thể được hưởng “Tề nhân chi phúc” như vậy.
Không ít người cảm khái ghen tị nói.
– Hiện tại, mời tân lang, tân nương lên đài.
Trong thanh âm Trương Du Vũ lộ ra vẻ hưng phấn không nhỏ.
Trong nhạc khúc du dương, ba người dọc theo con đường trải thảm đỏ của mình hướng về lễ đài ở trung ương.
Dương Phàm hít sâu một hơi, chậm rãi bước đi dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Mỗi một bước hắn đều đi chậm, lẳng lặng thể ngộ.
Trong khoảnh kahức hắn thấy đây như một giấc mộng, hơi chút vô ý sẽ tở trong mộng tỉnh lại.
Hết thảy đều tốt đẹp như vậy, hắn cùng hai nữ nhân âu yếm nhất cùng đi lên lễ đường hôn nhân.
Sở dĩ hắn có loại cảm giác này là bởi vì hạnh phúc có được là không thể nghi ngờ.
Vì mục tiêu cổ gắng này, hắn từng bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, trải qua bao nhiêu gian nan hiểm trở?
Chỉ có thứ có được không dễ mới có thể chân chính quý trọng.
Cho nên hiện tại mỗi bước của Dương Phàm đều cẩn thận và quý trọng như vậy.
Trong khi đi, ánh mắt của hắn vừa khéo có thể đồng thời nhìn thấy Vũ Tịch và Thi Dao đi trên hai tấm thảm khác.
Ở trong thế giới của bọn họ, tất cả tiếng động ầm ĩ trên quảng trường đều như không tồn tại.
Trong thiên địa giống như chỉ còn lại bọn họ ba người cuối cùng.
Dương Phàm nhìn chăm chú hai nàng, cảm nhận được ánh mắt nhu tình mật ý của họ.
Cuối cùng, ba người dọc theo vận mệnh không giống nhau lại gặp nhau ở một chỗ.
Trên quảng trường hôn lễ, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên đúng thời điểm.
Dương Phàm cùng hai nàng đồng thời đứng trên lễ đài.
Trương Du Vũ giảo hoạt cười, hướng về Dương Phàm, vô cùng trịnh trọng nói:
– Dương Phàm tiên sinh.
Ngươi có nguyện ý lấy hai vị Vân Vũ Tịch, Đặng Thi Dao làm thê tử của ngươi hay không? Ngươi có nguyện ý bất kể là thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay tật bệnh, vui vẻ hay ưu sầu, ngươi đều yêu họ kết mình, trung thành đối với họ cho đến vĩnh viễn hay không?
Dương Phàm ngẩn ra, mọi người ở quảng trường cũng ngẩn ra.
– Ta nguyện ý.
Dương Phàm hít sâu một hơi.
– Hai vị tiểu thư mỹ lệ Vân Vũ Tịch, Đặng Thi Dao.
Các vị có nguyện ý gả cho Dương Phàm tiên sinh, làm thê tử của hắn hay không? Các vị có nguyện ý bất kể là thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay tật bệnh, vui vẻ hay ưu sầu, các vị đều yêu hắn kết mình, trung thành đối với hắn cho đến vĩnh viễn hay không?
– Nguyện ý.
Hai nàng gần như đồng thanh nói, ánh mắt đầy thâm tình nhìn Dương Phàm.
– Hì hì.
Hiện tại tân lang, khẽ hôn hai vị tân nương.
Khuôn mặt đỏ bừng của Trương Du Vũ lộ ra vui mừng dào dạt.
Ba người Dương Phàm ngẩn ra, mà trên quảng trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, khóe miệng mọi người đều tươi cười.
Vân Vũ Tịch cùng Đặng Thi Dao đỏ mặt đến tận mang tai, đều khẽ cúi đầu nhưng lại dùng dư quang khóe mắt ngầm liếc về phía Dương Phàm.
– Hôn một cái! Hôn một cái!
Đúng lúc bầu không khí hôn lễ dâng lên tới đỉnh điểm, dị biến đột nhiên sinh
ra.
– Chậc chậc.
Hôn lễ thật hạnh phúc!
Một thanh âm lạnh băng tới tận cục từ một đầu khác tinh không truyền đến.
Cả không gian Thiên giới mơ hồ run lên, một cỗ khí tức tử vong đến từ hỗn độn nguyên thủy truyền đến cuồn cuộn mãnh liệt.
Trong phút chốc, trong phạm vi ức vạn dặm hoàn vũ tịch diệt.
Tất cả sinh linh đều hóa thành khí tử vong.
Khí tức tử vong âm lãnh ngập trời hóa thành sóng gợn màu đen cuốn tới Luân Hồi Tinh Bảo.
– Không tốt.
Là Minh Đe!
Vân Tiêu Đại Đế kinh hô một tiếng.
– Là Minh Đế đại nhân.
Không ít nhân vật cấp Ma Đế của hạ tam giới đều kinh hãi run sợ.
Chỉ thấy một nam nhân cao lớn như Thần ma, hai mắt tím thẫm trên đầu có sừng đứng ở trung tâm sóng gợn tử vong không gian không ngừng sụp xuống, quanh thân hắn quanh quẩn một dòng khí xám hỗn độn lần lượt thay đổi không ngừng với khí tử vong.
Thiên địa quanh thân run lên dữ dội, dường như khó thể chịu nổi bản thể của hắn..