Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn

Chương 58


Đọc truyện Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn – Chương 58

Không biết có phải do Vân Mị đã cấm dục lâu lắm rồi không, thẳng tuốt đến hừng đông hắn mới bằng lòng nghỉ ngơi, khiến Triệu Đại Ngưu ước chừng ba ngày không xuống giường được. Có điều trong ba ngày y phải nằm trên giường này, biểu hiện của Vân Mị ngoài ý muốn lại rất ôn nhu, hắn hầu hạ Triệu Đại Ngưu, khiến y quả thật là thụ sủng nhược kinh. Nếu không phải Vân Mị vẫn ác thanh ác khí như vậy, y có hơi hoài nghi Vân Mị có phải bị cái gì đó bám vào người rồi không!

Kể từ sau đó, Vân Mị lại cùng Triệu Đại Ngưu đồng sàng nhi miên*. Lúc đầu y có khó chịu nhăn nhó, có điều Vân Mị luôn lấy cái này cái kia ra uy hiếp y, cuối cùng cư nhiên đến cả nhi tử của mình cùng lấy ra uy hiếp, Triệu Đại Ngưu thật sự là vừa buồn cười vừa tức giận, thế nhưng không làm gì được Vân Mị, chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

*giống như đồng sàng cộng chẩm

Nháy mắt lại nửa năm trôi qua, Thảo Nhi đã được một tuổi. Sinh nhật tròn một tuổi của hài tử là ngày cực kỳ quan trọng. Sáng sớm Vân Mị đã đi đến Lạc Dương chuẩn bị đồ vật cho Thảo Nhi. Từ một tháng trước hắn đã đặt làm một bộ vòng tay lắc chân tại Kim Phượng lâu, còn đặt làm ở tiệm may lớn nhất thành dùng loại vải tốt nhất may cho Thảo Nhi một bộ đồ mới.    muadongthang10.wordpress_LỢM


Triệu Đại Ngưu thì lại phụ trách ở nhà trông tiểu Thảo Nhi. Hiện giờ Thảo Nhi đã có thể đi lại tự do bên này chỗ kia, phạm vi hoạt động thật sự rất lớn, luôn không biết mệt mỏi mà chạy từ phòng cũ đến phòng mới rồi lại từ phòng mới chạy về phòng cũ, chạy mệt rồi lại ngồi xuống mặt đất. Vân Mị thấy như vậy rất tức giận, còn y thì lại cưng chiều tiểu Thảo Nhi hơn, tiểu hài tử thôi mà, sao có thể hiểu được nhiều chuyện như vậy, cho nên Thảo Nhi có vẻ thân thiết với y hơn. Chỉ là……

“Nương……” Tiểu Thảo Nhi thấy Triệu Đại Ngưu có hơi xuất thần, bất mãn gọi một tiếng, vốn từ của nó vẫn còn rất ít, nhưng tiếng ‘cha’ và ‘nương’ thì lại nói đến thập phần rõ ràng, tuyệt đối không hề ấp úng.

Mỗi khi Triệu Đại Ngưu nghe thấy tiểu Thảo Nhi gọi như vậy, thân thể đều cứng ngắc. Đều là chuyện tốt do cái tên Vân Mị đáng giận kia làm ra cả! Một ngày nào đó lúc trước khi y vui sướng phát hiện tiểu Thảo Nhi có thể mở miệng nói chuyện, chỉ là không ngờ rằng nó lại gọi mình là ‘nương’. Chuyện này khiến y buồn bực đến cực điểm!

Y lại cố gắng thử uốn nắn lại cho tiểu Thảo: “Thảo Nhi ngoan, gọi phụ thân.”

Tiểu Thảo Nhi lập tức mở to đôi mắt long lanh hơi nước vô cùng ủy khuất nhìn Triệu Đại Ngưu, khiến tâm Triệu Đại Ngưu sinh ra ác cảm tội lỗi, chỉ có thể bất đắc dĩ đầu hàng. Thảo Nhi kế thừa vẻ bề ngoài của Vân Mị, mà bộ dạng nho nhỏ so với hắn lại càng đáng yêu hơn. Chẳng qua là không biết di truyền tính cố chấp của ai.

“Nương…… bế bế……” Thảo Nhi chạy trốn mệt mỏi, thân thể be bé ôm lấy cẳng chân Triệu Đại Ngưu, cố gắng leo lên trên, mong đợi có thể leo đến ngực y. Triệu Đại Ngưu vì xưng hô của nó mà hơi run rẩy, hít một hơi, cúi thắt lưng xuống ôm lấy Thảo Nhi. Thảo Nhi lập tức vui tươi hớn hở cười rộ lên, chọc cho Triệu Đại Ngưu cũng nở nụ cười. Nhưng Triệu Đại Ngưu đột nhiên trở nên nghiêm túc, y nghe được tiếng bước chân rất nhỏ. Theo tiếng bước chân có thể kết luận, người này không phải Vân Mị, có điều lại hơi quen thuộc, như là……

“Đại sư huynh……” Y vừa mới phỏng đoán trong lòng, liền nhìn thấy Sở Sương xuất hiện trước mặt mình, yếu ớt gọi y. Gần một năm không gặp, y phát hiện Sở Sương càng trở nên tiều tụy hơn so với lúc trước, khuôn mặt nàng tái nhợt dọa người, môi cũng hiện ra màu trắng, hai hàng tóc mai đã có sợi bạc, đôi mắt hạnh đã mất đi thần thái ngày xưa, búi tóc tán loạn, quần áo cũng có vẻ cũ nát, nhìn qua rất chật vật.


Y thật sự không tin nổi hai mắt mình. Sao tiểu sư muội lại trở nên như thế này! “Tiểu sư muội, muội xảy ra chuyện gì vậy!”

Triệu Đại Ngưu vội vàng tiến lên, một tay đỡ lấy Sở Sương nhìn qua tùy thời đều có thể ngã xuống đất. Thảo Nhi ở trong lòng y lập tức bất mãn hành động của y giãy dụa muốn y rút cánh tay kia về. Hừ! Nó không muốn nương đi ôm cái người xa lạ này đâu!

Sở Sương cũng chú ý đến tiểu Thảo Nhi, yếu ớt cười, vươn tay về phía hài tử muốn ôm lấy nó, nhưng lập tức lại bị tiểu Thảo Nhi cự tuyệt. Mi tâm nho nhỏ hữu mô hữu dạng của nó nhăn lại, nặng nề hất đầu đi, cả cái đầu be bé làm tổ giấu trong lòng Triệu Đại Ngưu, toàn bộ cái lưng quay về phía Sở Sương.  muadongthang10.wordpress_LỢM

Bàn tay Sở Sương xấu hổ đứng giữa không trung, Triệu Đại Ngưu cũng cảm thấy lúng túng, cuống quýt giải thích: “Tiểu Thảo Nhi có hơi sợ người lạ. Thảo Nhi, không phải sợ, ngoan, gọi a di* đi.”


*a di = dì, cô

Không ngờ rằng tiểu Thảo Nhi càng thêm gắt gao ôm lấy Triệu Đại Ngưu, sống chết không chịu quay đầu liếc nhìn Sở Sương một cái.

Sở Sương cảm thấy mình thật sự như bị mọi người trên thế giới ruồng bỏ, ngay cả tiểu hài tử cũng chán ghét nàng! Nàng thương cảm nói: “Tiểu Thảo Nhi, cho a di ôm một cái được không, tên của cháu là do a di đặt đấy……”

“Ngươi nói cái gì!” Triệu Đại Ngưu và Sở Sương đột nhiên cả kinh, nguyên lai Vân Mị không biết từ lúc nào đã trở về đang đứng ngay trước cửa căm tức trừng bọn họ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.