Đọc truyện Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn – Chương 5
“A…. Phu quân…. Mạnh hơn nữa…”
Sở Sương lúc này hoàn toàn trái ngược với bộ dạng động lòng người bình thường. Mỗi lần ở trên giường, nàng càng giống một dâm phụ, ôm lấy Lưu Giang đang luật động trên người mình, vẻ mặt vô cùng nhiệt tình.
Bình thường Lưu Giang thích nhất là nhìn bộ dạng dâm phụ của Sở Sương, nhưng hôm nay không biết vì cái gì lại cảm thấy hương vị của Sở Sương không đủ, trong lòng không khỏi tưởng tượng nếu Vân Mị ở dưới thân hắn sẽ là bộ dạng như thế nào. Xem Vân Mị yêu mị như vậy, nhất định là càng khiến người ta phải chảy máu mũi, trên giường khẳng định nóng bỏng phải biết, hắc hắc.
Sở Sương tuy vẫn đang chìm trong tình dục, nhưng vẫn phát giác được Lưu Giang không yên lòng. Nàng còn không hiểu thói hoa tâm của Lưu Giang ư? Tên hỗn đản này chắc chắn lại đang nghĩ đến hồ ly tinh kia! Lập tức, nàng liền căng lại, làm Lưu Giang không kiên trì được lâu, liền phóng thích.
Sau trận kích tình, Sở Sương giả bộ đang ngủ. Lưu Giang thấy Sở Sương đã ngủ, hắc hắc cười hai tiếng, mặc quần áo rồi đi đến khách phòng nơi Vân Mị ngụ lại.
***
Lúc này Vân Mị cảm thấy khá là hối hận, hắn không nên đến đây! Nhìn cái khách phòng này – nơi góc sáng sủa nhất của trần nhà thì giăng một cái mạng nhện bán kính 0,5 milimet [Bạn nhện vừa mới khởi công xây dựng], trên mặt đất, mặt bàn toàn là tro bụi [Cái này thì người thường thậm chí không thể thấy được…], bên cạnh chân bàn thậm chí còn có phân chuột [Tác giả: Tiểu Nhị, ngươi xác định đó không phải hạt gạo bị đen đi à? A Nhị: Vậy càng ô uế!]. Cứ cho là hắn không để ý đến mấy cái này đi, nhưng mà cái giường kia a! Bao nhiêu người dùng qua như vậy, cái mùi hôi thối như vậy, làm sao hắn chịu được! [Mũi tên này còn thính hơn mũi cẩu…] Sớm biết như vậy, hắn đã đánh ngất Triệu Đại Ngưu, trực tiếp từ chối rồi về nhà hắn. Thật là tự mình làm tự mình chịu!
“Vân cô nương, ngươi đã quen chỗ chưa?”
Trong lòng đang oán hận, không ngờ rằng Lưu Giang tự động đưa lên cửa, Vân Mị liền đổ căm tức lên gã này.
Đáng tiếc, căm tức của Vân Mị đối với Lưu Giang đang sắc dục huân tâm giống như khiêu khích, gã trong lòng mở nhạc. Hắc hắc, gã chỉ biết vưu vật khẳng định là dâm phụ này, làm sao có thể chịu tịch mịch được. Triệu Đại Ngưu tuy là bộ dạng dũng mãnh, nhưng y không hiểu phong tình, cộng thêm không biết thương hương tiếc ngọc, sao có khả năng lưu được tâm mỹ nhân?
“Không quen.”
Vân Mị không khách khí trả lời. Ánh mắt nhìn hắn của tên Lưu Giang này so với ban ngày càng làm hắn không vừa mắt, trực tiếp hạ Hạc Đỉnh Hồng thì tiện nghi cho gã quá, không bằng dùng Thiên Nghĩ Giảo đi! Cái gọi là Thiên Nghĩ Giảo, giống như tên gọi, người trúng độc này sẽ cảm thấy dưới da có một ngàn con kiến không ngừng cắn da thịt mình, vừa ngứa vừa đau, nhưng lại không thể gãi, một khi đã gãi, da thịt sẽ thối rữa đến khi tróc thịt. Hắn tưởng tượng, không biết một người bị tróc thịt sẽ là bộ dạng gì.
Lưu Giang vừa nghe “không quen”, trong lòng càng vui vẻ. Cái gọi là không quen khẳng định là do bên người Vân Mị không có nam nhân làm ấm giường, khi ngủ đương nhiên sẽ không quen.
“Hắc hắc, nếu Vân cô nương ngủ không quen, vậy chắc là giường này không đủ ấm áp, không bằng để ta làm ấm ổ chăn trước.” Nói rồi, Lưu Giang tiến đến gần Vân Mị.
Vân Mị nhíu chặt mày, lui lại phía sau mấy bước. Thối chết đi được! Tên này có biết tự giác hay không hả? Không biết gã đã không tắm rửa bao lâu rồi, lại còn mùi mồ hôi thối… Dùng Thiên Nghĩ Giảo vẫn còn tiện nghi cho gã quá, hay là dùng… Tê tâm liệt phế? Chết quá nhanh, không đủ tra tấn (=.=). Tiếu tử nhân bất thường mệnh (cười chết người không đền mạng)? Làm gã cười đến chết, rất khó chịu. Hạt tử công tâm? Cái này cũng không tồi, tế thủy trường lưu (editer: chả hiểu nghĩa là gì), ba tháng sau mới có biểu hiện trúng độc, hơn nữa người trúng lúc nào cũng có cảm giác trái tim bị một hạt tử (con bò cạp) không ngừng cắn xé, thật sự rất khó chịu…. Hừ hừ…. bất quá, người trúng độc thường chịu không nổi một ngày liền tự sát, xem ra cũng không dùng được.
Bộ dạng buồn rầu của Vân Mị trong mắt Lưu Giang lại trở thành vẻ mặt dục nghênh còn cự. Ha ha ha, gã đã nói rồi, lúc trước Sở Sương còn không để ý đến phản đối của nhạc phụ đòi gả cho gã, Triệu Đại Ngưu này sao có thể lưu lại nữ tử xinh đẹp như vậy? Sắc dục bốc lên, gã tiến lên định cầm lấy tay Vân Mị.
“Phu quân!” Tiếng hét giận dữ này, ngoài Sở Sương ra thì còn ai vào đây?
Nàng giả vờ ngủ, đợi Lưu Giang vụng trộm đứng lên thì nàng liền đi theo sau. Quả nhiên Lưu Giang chạy đến chỗ Vân Mị.
Thường ngày không phải Lưu Giang không câu tam đáp tứ, nàng xử lý xong mấy nữ nhân câu dẫn phu quân xong cũng làm bộ như không có chuyện gì. Nhưng lần này Lưu Giang cũng thực quá đáng, mới cùng nàng làm xong chuyện phòng the đã chạy đi, lại còn ngay trong nhà mình quang minh chính đại…
“Phu nhân?” Lưu Giang cả kinh quay đầu, không nghĩ Sở Sương không ngủ lại theo gã đến đây. Gã không phải không biết Sở Sương là thùng dấm chua, ngấm ngầm xử lý mấy cô nương cùng gã thân mật. Kỳ thật gã cũng vui vẻ tự tại, định chơi đùa xong thì đá mấy nữ nhân đó đi, Sở Sương xử lý họ cũng làm gã đỡ phiền toái. Chính là thật không ngờ lần này gã còn chưa ra tay, Sở Sương đã xuất hiện.
“Phu quân, trời đã tối rồi, chúng ta không nên quấy rầy Vân cô nương nghỉ ngơi…”
Cố nén tức giận, Sở Sương tươi cười, cố gắng tỏ ra hiền lành, tiến lên nắm chặt tay Lưu Giang, không ngờ rằng Lưu Giang lại không khách khí giật ra.
Lưu Giưng cười lạnh, lại là cái bộ dạng này. Gã và nàng còn chẳng hiểu rõ nhau sao? Trước kia là do mấy nữ nhân kia thật tầm thường khiến gã lười quan tâm, hơn nữa, cha Sở Sương võ công cao cường khiến gã phải kiêng kị. Hiện tại cha Sở Sương đã sớm gặp Diêm vương rồi, đối mặt lại là tuyệt sắc mỹ nữ như vậy, gã còn sợ cái gì?
“Phu quân?” Sở Sương thấy sắc mặt Lưu Giang thay đổi, trong lòng không tự giác cảm thấy sợ hãi. Nàng thật hối hận, nàng không nên cùng Lưu Giang lừa gạt đại sư huynh, khiến mình gặp phải phiền toái….