Đọc truyện Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn – Chương 20
Khi Triệu Đại Ngưu tỉnh lại, Vân Mị đã không còn ở trong phòng. Thân thể của y nhẹ nhàng, thoải mái hơn rất nhiều, có vẻ như đã được bôi thuốc. Vân Mị không ở đây khiến y thở dài nhẹ nhõm một hơi, y thật sự không muốn đối mặt với con người đáng giận kia thêm lần nữa. Y vừa định mặc xong quần áo rồi chạy, không ngờ ngay lúc đó Vân Mị mang theo một bàn điểm tâm cùng với một thùng cơm đi vào trong phòng.
Vân Mị nhìn thấy Triệu Đại Ngưu đã tỉnh, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, trong mấy ngày y hôn mê hắn đương nhiên phải làm rất nhiều chuyện nên điều này cũng làm cho hắn có chút hưng phấn. Tâm tình không tồi, Vân Mị khoái trá ngồi bên cạnh Triệu Đại Ngưu nói:
“Triệu Đại Ngưu, dùng cơm thôi.”
Hắn còn cố ý chạy đến trấn bên cạnh mua đồ ăn về làm mấy món ngon cho Triệu Đại Ngưu. Nói đến cũng kỳ quái, con người hắn tuy rằng rất ghét dơ bẩn, nhưng lại rất thích xuống bếp, bởi vì tự mình làm bếp mới có thể đảm bảo rằng đồ ăn được mới mẻ và sạch sẽ ── hắn luôn tự nói với mình như vậy.
Vừa lòng đặt đồ ăn sáng lên bàn, tưởng tượng về cuộc sống gia đình đơn giản của mình và Triệu Đại Ngưu, rồi sau đó sẽ có hài tử của bọn họ, Vân Mị bắt đầu cảm thấy khinh phiêu phiêu*……
*nhẹ nhàng, bay bổng, thoải mái, tự tại (trí tưởng tượng của anh đang bay rất xa =]]])
Triệu Đại Ngưu đề phòng nhìn hắn, tuy rằng bây giờ y rất đói bụng, nhưng y thật sự không muốn lại gần người này.
Biểu hiện đề phòng bên ngoài của Triệu Đại Ngưu khiến Vân Mị từ trong tưởng tượng quay về với hiện thực, tâm tình liền trở nên tồi tệ, hắn oán hận nói:
“Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng hòng có ý nghĩ muốn chạy trốn hay tự sát, ta đã hạ độc sư muội hoàng kiểm bà kia của ngươi rồi!”
“Ngươi nói cái gì!”
Vừa nghe được tin Sở Sương trúng độc, tâm của Triệu Đại Ngưu lại bị thu liễu khởi lai*, một bước tiến lên nắm lấy áo của Vân Mị, cả giận nói:
“Ngươi sao có thể hạ độc tiểu sư muội như vậy! Giải dược!”
*(chịu, chả hiểu nghĩa là gì)
Vân Mị thấy y quan tâm đến Sở Sương như vậy, tâm tình lại càng kém, ngữ khí có tốt đến đâu cũng bay đi hết:
“Hừ! Loại độc này vốn là thuốc không thể trị tận gốc! Cứ mỗi năm phải ăn giải dược một lần, nếu hết kỳ hạn một năm mà không có giải dược, hừ hừ ── ngươi cứ việc đứng nhìn hoàng kiểm bà kia sống không bằng chết đi!”
“Ngươi ── rốt cuộc ngươi muốn như thế nào!”
Triệu Đại Ngưu vô lực buông tay Vân Mị, suy sút ngồi xuống. Y rốt cuộc là tạo nghiệt gì mà lại gặp phải đại ma đầu Vân Mị này!
“Ngươi nên ngoan ngoãn sinh con cho ta đi! Đừng nhớ cái hoàng kiểm bà kia nữa, ngươi càng nhớ nàng, ta càng khiến nàng thống khổ!” Vân Mị thập phần oán khí nói.
Triệu Đại Ngưu mờ mịt nhìn hắn, cuối cùng giãy dụa hỏi:
“Vì sao lại là ta……”
Vân Mị ngây người một lúc, việc này cần lý do sao? Hắn cũng chỉ muốn có một đứa con với Triệu Đại Ngưu, những người khác hắn còn chẳng buồn liếc mắt một cái, như vậy thì còn cần lý do gì? Chẳng lẽ phải cho trâu ngốc này một lý do thì y mới hài lòng sao?
Hắn miễn cưỡng suy nghĩ một chút, nhìn Triệu Đại Ngưu rồi nói cho có lệ:
“Bởi vì ngươi đủ khỏe mạnh a.”
Cái này chắc cũng được tính là lý do đi, hắn chủ yếu vẫn là nhìn Triệu Đại Ngưu hợp mắt, hơn nữa cũng rất thích hương vị trên người y, một vài điểm này cũng đủ rồi.
Là như vậy ư…… Triệu Đại Ngưu tuyệt vọng nhắm mắt lại, thì ra vẻ ngoài khỏe mạnh cũng là một sai lầm……
“Ăn cơm đi…… Đói bụng không tốt cho cơ thể……”
Nhìn Triệu Đại Ngưu lộ ra vẻ mặt sầu thảm, nỗi đau trong lòng Vân Mị lại hiện lên, bèn quan tâm nói, không ngờ lại nhận lấy ánh mắt cừu thị của Triệu Đại Ngưu. Chăm sóc thân thể tốt để sinh con cho ngươi đúng không! Tên ma đầu chết tiệt nhà ngươi! Một nam nhân thân cao tám thước như y cư nhiên phải sinh em bé cho hắn! Việc nam nhân sinh con thật khiến người ta cảm thấy ghê tởm!
Nếu không phải Vân Mị đang nắm mạng sống của tiểu sư muội, y thật sự muốn ngay bây giờ giết Vân Mị, cho dù không giết được Vân Mị cũng phải tự sát! Chỉ là đại ma đầu đáng giận này tra tấn y chưa đủ mà còn muốn tra tấn tiểu sư muội! Y thật sự rất hận! Cuối cùng y cũng hiểu được vì sao nhân sĩ chính nghĩa khi nhắc đến tà môn ma đạo thì nghiến răng nghiến lợi. Trước kia y còn cảm thấy những người đó có hơi quá mức, bây giờ đã lĩnh ngộ được, y cuối cùng cũng hiểu, đối xử với bọn tà môn ma đạo chỉ có thể dùng nắm đấm, nhất là loại như Vân Mị, tuyệt đối không thể nhân nhượng!
Vân Mị nhìn Triệu Đại Ngưu một lúc lâu vẫn chưa có phản ứng, sợ y tuyệt thực, ác thanh ác khí nói:
“Nếu ngươi không ăn, ta ngay lập tức độc chết ả đàn bà kia!”
Triệu Đại Ngưu cứng đờ. Y thật sự muốn một chưởng đánh chết Vân Mị! Nhưng mà…… mọi chuyện phải lấy tiểu sư muội làm trọng! Cuối cùng, y nặng nề lê từng bước dài, mỗi bước đi qua đều in lại dấu chân thật sâu trên mặt đất. Vân Mị biết lực đạo đó nếu dùng trên người mình, hắn nếu không bị thương thì cũng là tàn phế. Mặc dù có cách để uy hiếp Triệu Đại Ngưu, nhưng hắn tuyệt đối không vui chút nào, hơn nữa là phi thường phi thường không vui. Vừa nghĩ đến việc trong lòng Triệu Đại Ngưu chỉ có ả đàn bà kia, mà hắn đối với y thậm chí còn không bằng một người xa lạ. Nỗi hận trong lòng hắn tuyệt đối không hề thua kém Triệu Đại Ngưu.
Hai người trầm buồn cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.
Triệu Đại Ngưu nuốt một ngụm đồ ăn. Ngon quá! Mặc dù chỉ là một thái sắc* đơn giản, nhưng hương vị còn ngon hơn so với các tiệm cơm hay tửu điếm nhiều! Hương vị tuyệt mỹ này y chưa từng nếm qua bao giờ! Nơi này chỉ có hai người y và Vân Mị, chẳng lẽ là Vân Mị làm? Y kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vân Mị đang cúi đầu ăn cơm hé ra vẻ mặt buồn rầu. Có thể như vậy sao? Một nam nhân như hắn…… Thật khó tưởng tượng hắn có thể bước vào phòng bếp tự mình nấu ăn……
*màu xanh
Cảm giác được ánh mắt của Triệu Đại Ngưu, Vân Mị ngẩng đầu lên nhìn y, phát hiện trong mắt y tràn đầy vẻ kinh ngạc. Lại xảy ra chuyện gì đây? Hắn nhíu mày, suy xét tâm sự của Triệu Đại Ngưu, thật sự không hiểu mình lại đắc tội với y chỗ nào, có điều đại khái chắc là y bất mãn với mình đi…… Đồ ăn trong miệng lập tức trở nên khó ăn……