Bạn đang đọc Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới – Chương 82: Gia Nhập
“Hứa nhé! Chúng ta sẽ cùng nhau đến thủ đô, kiếm thật nhiều tiền và trở nên giàu có!
“Cứu quê hương của chúng ta!”
Những lời hứa khi đó cứ văng vẳng quanh tâm trí của Tatsumi.
Những kí ức đó thật đẹp, nhưng kí ức càng hạnh phúc lại càng khiến người ở lại đau khổ.
Cậu thở dài, có chút mất tinh thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Chúng ta đã hứa với nhau.
Nhưng giờ đây chỉ còn lại mình tớ…”
“Yo! Nhóc Tatsumi dậy rồi à!”
Leone đi vào phòng, nhìn thấy cậu đang đứng bên cửa sổ thì tiến nhanh lại gần, cánh tay kẹp lấy đầu của Tatsumi.
Khoảng cách gần với bộ ngực kia khiến cậu đỏ mặt, ánh mắt lảng đi chỗ khác.
“Không cần phải ngại, sau này chúng ta sẽ sống như người nhà.”
“Không có người nhà nào như thế này đâu…”
“Akame đang chuẩn bị bữa sáng, bây giờ đi gọi mọi người nào, tiện thể cho cậu quen mặt luôn.”
“Vâng!”
Nói đến điều này, cậu mới hưng phấn lên, cuối cùng cậu đã gia nhập Night Raid rồi.
…
“Cô nàng hậu đậu này chính là Sheele.
Một trong những người ngủ dậy muộn nhất nên bao giờ tôi cũng gọi đầu tiên.”
Sheele là cô nàng tóc tím mặc bộ váy liền thân giống sườn xám.
Giọng nói từ tốn nhỏ nhẹ, nhìn khá hiền lành.
Tất nhiên, là sát thủ của Night Raid sẽ không có ai thật sự là hiền lành cả.
Tatsumi rất lẽ phép cúi đầu xuống.
“Em chào chị Sheele! Cứ gọi em là Tatsumi! Mong chị giúp đỡ thêm!”
“Rất vui được gặp em, Tatsumi.
Mà Leone này, giới thiệu thành viên mới cũng không cần lôi mấy thứ kia ra chứ.”
Lần ra mắt đầu tiên rất thuận lợi, hoặc ít nhất là Tatsumi nghĩ vậy, cho đến khi cậu nhìn thấy quyển sách “Tổng hợp 100 cách để chữa bệnh là một người ngốc”, cậu không dám xem nữa, nhanh chóng cùng Leone lủi đi.
Sheele dễ nói chuyện và thân quen, không có nghĩa ai trong Night Raid cũng thế.
Đặc biệt trong lần này, Tatsumi gặp một thử thách thật sự.
“Leone, đây là người hầu mới à? Tên kia, sao không đi chuẩn bị bữa sáng đi mà còn đứng đây.”
“Đây là Mine, Tatsumi em đừng để ý, ai Mine cũng đối xử như thế đó.”
“Ý chị đây là thành viên mới á? Em vẫn chưa chấp nhận đâu, nhìn tên này non chết đi được.”
Mine, người có vóc dáng còn thấp hơn cả Tatsumi, khuôn mặt có phần trẻ con, mái tóc màu hồng dài qua eo được buộc hai bên, còn mặc thêm đầm màu hồng nữa.
Giọng nói nghe thì dễ thương đấy, nhưng nội dung của nó thì không “dễ thương” chút nào, khiến cho trán của Tatsumi nổi gân xanh, lông mày giật liên tục.
Nhìn như này mà dám bảo cậu non?
Tuy nhiên, với vị thế là thành viên mới vào đối với thành viên lâu năm, Tatsumi vẫn rất lẽ phép chào hỏi.
“Tôi là Tatsumi…”
Rầm!
Đáp lại cậu là tiếng đóng cửa.
“Mấy ngày là con bé sẽ quen thôi mà, đi thôi, còn những người khác nữa.”
“Vâng…”
Tatsumi má hóp lại, cảm thấy con đường phía trước không dễ dàng, cậu thở ra một ngụm trọc khí, tiếp tục đi theo Leone.
“Một ngày mới lại bắt đầu! Hôm nay mình quyết tâm nhìn bằng được ngực của chị Leone!!! Lần này đổi chỗ khác chắc chị ta không biết đâu.”
Cậu chàng tóc xanh đang tự cổ vũ chính mình trong phòng, không hề biết rằng những lời nói của cậu ta bị Tatsumi và Leone ngay bên ngoài của nghe thấy, không sót một chữ nào.
“Lubbock, tôi nghe thấy hết rồi đó.”
Cô mở tung cánh cửa, Lubbock run rẩy liên hồi, co ro nép vào góc phòng.
Khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu.
“Ha ha, em đùa em đùa, chị Leone…!Aaaaaa! Đừng có bẻ mà!!! Em vừa bẻ lại nó mấy hôm…”
Tatsumi đứng lặng ngoài cửa chứng kiến cuộc ẩu đả, phải nói là cuộc hành xác diễn ra.
Sau đó, Leone thở ra một hơi, chỉ vào người đang tàn tạ trên mặt sàn.
“Đây là Lubbock, một tên siêu cấp biến thái.”
“Chào…!mình là…!Tatsumi…”
Tatsumi chết lặng, Night Raid toàn tập hợp những người kiểu gì thế này?
Hay là phải có tính chất “đặc biệt” như thế này mới trở thành sát thủ giỏi?
Nếu là thế thật, Tatsumi lo lắng rằng mình không hợp với nghề này.
Bởi vì so với họ, cậu quá bình thường.
Địa điểm tiếp theo không ở trong nhà nữa mà là một hành lang dẫn ra ngoài.
Theo như Leone nói, thành viên mà bọn họ sắp ra mắt tập luyện rất chăm chỉ, từ sáng sớm tinh mơ đã đi ra sân rèn luyện.
“Nhìn kìa, đó chính là Bulat.”
Đi ra ngoài sân tập, Tatsumi nhìn thấy một anh chàng cao lớn, thân thể cực kì cơ bắp và rắn chắc tập luyện cùng một cây gậy gỗ dài.
Liên tục múa với tốc độ cao, tràn đầy uy lực.
Dù cho đứng xa, cậu cũng có thể cảm nhận được áp lực khổng lồ mà từ những đòn đánh đó, người này ở một đẳng cấp hoàn toàn khác với Tatsumi.
Bulat vung ngang cây gậy, tạo thành gió bay thổi khắp cả sân tập, thổi bay cả tóc của Tatsumi và Leone.
“Ồ, cậu là cậu nhóc hôm nọ hả?”
Bulat thở ra một hơi, tiến lại gần.
Trên người của anh ta vẫn bốc lên hơi nóng từ mồ hôi.
Tatsumi bây giờ mới thấy được, nổi bật nhất từ ngoại hình của Bulat chính là quả tóc của anh ta, nó được vuốt lên, tạo hình thành một cái ống có miệng trái tim, nhìn trông khá buồn cười.
“Sao anh lại biết?”
“À, tối đó anh mặc giáp toàn thân.”
Tatsumi nhớ ra, quả thật có một người mặc giáp nhìn trông rất mạnh, sử dụng thương, chiều cao tương xứng với Bulat.
“Em là Tatsumi, thành viên mới!”
“Bulat, rất vui được làm quen.”
Cả hai người bắt tay nhau, Tatsumi thầm nghĩ dù cho quả tóc hơi dị, nhưng xem ra anh Bulat là bình thường nhất.
“Bulat là gay đó.”
“Oi oi, đừng nói những điều khiến cậu ta khiến cậu ta hiểu nhầm như thế.”
Leone đột nhiên thốt lên khiến Tatsumi hóa đá.
Bulat thậm chí còn không phản đối, cái điệu bộ đó khiến cậu nổi da gà.
Nơi cuối cùng chính là phòng bếp.
Tatsumi thấy được cô nàng sát thủ hôm nọ đã buộc tóc lên, mặc một chiếc tạp dề, bày từng phần ăn ra một cái bàn lớn.
“Tatsumi, đây là Akame, chắc hai đứa cũng biết nhau rồi.”
Akame chỉ đơn giản nhìn cậu một chút rồi tiếp tục nấu ăn.
Nói thật, Tatsumi không ưa Akame, nói đúng hơn là sợ, dù sao cô đã suýt nữa lấy đi mạng của cậu.
Không chỉ một lần mà hai lần, kí ức khi đó vẫn còn mới mẻ đây.
Một lúc sau, bữa sáng đã hoàn tất, tất cả mọi người của Night Raid tập trung ở nhà ăn.
Lúc này, Tatsumi cuối cùng cũng được diện kiến boss của Night Raid, là một người phụ nữ tóc bạc được cắt ngắn, với một cánh tay kim loại rất lớn.
“Chào mừng, Tatsumi, tôi là Najenda.
Cậu có thể giống như những người ở đâu, gọi tôi là boss.”
“Vâng.”
Cuộc trình diện thành viên mới cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Sau khi ăn xong, tất cả tập trung ở phòng họp.
Najenda ngồi trên một cái ghế còn các thành viên thì đứng ở phía trước, lần này trung tâm là Tatsumi.
“Ra vậy, tôi đã nắm được tình hình.
Cậu tham gia với chúng tôi vì muốn trừ gian diệt ác đúng không?”
“Vâng, ban đầu tôi tới thủ đô là vì muốn làm giàu cứu ngôi làng quê hương.
Thủ đô trong ấn tượng của tôi ngày trước là nơi giàu có nhất, phồn vinh nhất.
Nhưng giờ tôi chỉ thấy được bất công, suy tàn, chính nó cũng đã cướp đi người bạn đồng hành của tôi.”
Tatsumi trầm xuống, nắm chặt nắm đấm, mỗi khi cậu nghĩ tới khung cảnh Sayo tràn đầy vết thương bị treo lên, cậu đều cảm thấy tim như dao cắt.
Mà nếu không phải vì có Dương Hằng cứu trợ, cậu sẽ mất luôn cả Ieyasu.
“Cậu bảo cậu muốn cứu làng mình, thế nó giờ sao rồi?”
“Cái đó thì…!anh Dương Hằng đã lo…”
Tatsumi kể về cuộc nói chuyện hôm đó, về cả rương tiền kia và ý định đưa Ieyasu về làng.
“Nếu như không có bất ngờ, có lẽ giờ hai người họ đã ra khỏi thủ đô rồi.”
“Một người thú vị đấy…”
Najenda lẩm bẩm.
“Tatsumi, đất nước này bị bao trùm bởi nghèo đói và lạc hậu vì vương triều đã quá thối nát.
Night Raid chúng ta tấn công vào gốc rễ của nó.”
“Bulat từng là một người lính đế quốc rất giỏi.
Nhưng sau đó cậu ta đã phát hiện ra sự mục nát của đế quốc và gia nhập bọn tôi.”
Người nói là Bulat, ngay sau đó Najenda cho thêm ý kiến.
“Nhiệm vụ của chúng ta là loại bỏ những tội lỗi khỏi thủ đô.
Điều này vẫn tốt hơn nhiều so với đi làm những công việc hèn hạ.”
“Nhưng mà…!chỉ làm như vậy khác gì chỉ cắt ngọn mà không nhổ rễ đâu.
Nó cũng không thể thay đổi thực trạng của đế quốc.”
Đây cũng là điều mà Tatsumi thắc mắc, dù cho bọn họ có giết bao nhiêu quan lại mục rữa đi nữa thì chỉ cần vị trí đó vẫn còn, sẽ vẫn có những kẻ khác leo lên.
Tiếp tục tái diễn như thế, như vậy Night Raid chẳng phải là tốn công vô ích sao?
“Tôi biết cậu đang nghĩ gì, Tatsumi.
Tất nhiên là chúng tôi sẽ không lãng phí sức lực.”
“Cách xa thủ độ, xuôi về phía nam là căn cứ của quân cách mạng.
Lực lượng chống lại đế quốc.”
“Quân cách mạng?”
“Lúc ban đầu chỉ là một nhóm nhỏ, nhưng hiện giờ đã phát triển thành một tổ chức lớn.
Họ đã lập nên một nhóm chuyên thực hiện các hành động bí mật như ám sát hay thu thập thông tin.
Đó chính là Night Raid.”
“Lúc này, bọn tôi chỉ đang gạt bỏ lũ sâu mọt khỏi thủ đô.
Nhưng một khi thời cơ tới, bọn tôi sẽ đánh vào hoàng cung, tìm tới tên tể tướng, kẻ đầu sỏ cho toàn bộ sự thối nát của đế quốc và tự tay giết chết hắn.”
“Khi mà nó xảy ra, quốc gia này sẽ thay đổi.”
“Đó sẽ là một tân quốc gia sao?”
“Đúng vậy, Tatsumi, một quốc gia công bình, sẽ không còn đói nghèo và chiến tranh nữa, những nơi như làng của cậu cũng sẽ không phải chịu thứ thuế cao đến vô lý đó nữa.”
“Ra vậy, tôi hiểu rồi.
Nó nghe giống như là chúng ta là sát thủ vì công lý vậy.”
Khi mà Tatsumi nói vậy, tất cả mọi người đều cười lên.
Còn cậu thì lắc đầu cười khổ, giờ cậu mới thấm được câu nói của Dương Hằng khi đó.
Bất kể là vì công lý, vì thú tính, vì thỏa mãn, vì tự vệ thì giết người vẫn là giết người.
Bất kì cái cớ gì thì nó vẫn vậy.
Chỉ đơn giản là hệ quả của nó đem lại khác nhau thôi.
“Mọi người đừng có cười nữa…”
Tatsumi cảm thấy hơi xấu hổ gãi đầu.
“Được rồi Tatsumi, xem ra cậu cũng ngộ ra điều đó rồi.
Người tên Dương Hằng đó nói rất đúng, giết người chính là tội nghiệt, bất kể nó có mục đích ra sao.
Tất cả những người ở đây đều đã chuẩn bị tâm lý có thể chết bất cứ lúc nào.”
Có boss ra mặt giải vây, không ai tiếp tục cười Tatsumi nữa.
Mine bĩu môi, nhỏ giọng.
“Xì, xem ra cũng không ngốc lắm.
Nhưng mà còn khuyu mới chiến đấu được với bọn này.”
“Tatsumi, nghe đến vậy thì cậu vẫn quyết định tham gia Night Raid sao? Nếu tham gia, cậu sẽ không thể trở về được đâu.”
Najenda nhìn thẳng vào Tatsumi, làm cậu nhớ đến tối hôm đó, Dương Hằng cũng hỏi hắn câu tương tự như vậy.
“Boss, hôm qua trước khi tôi đi giết Orge.
Anh Dương Hằng cũng đã hỏi như vậy, tôi đã quyết tâm từ khi đó rồi.”
“Rất hay, Tatsumi.
Chào mừng đến Night Raid!”.