Bạn đang đọc Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới – Chương 241: Hi Vọng Rồi Lại Tuyệt Vọng
“Rina!”
Ngay trước khi khối cầu khổng lồ màu đen nuốt trọn lấy Rina, Tsuyuno sử dụng gậy phép của mình.
Chỉ bằng một cú bấm, thời gian đã đóng băng lại.
Rina khẽ nuốt một ngụm nước bọt rồi hạ xuống.
Thiếu chút nữa là cô đi đời rồi.
Tsuyuno trầm giọng nói.
“Không đánh, cứu người về trước.”
“Thật sự nên cứu sao?”
Rina có chút không can tâm, Tsuyuno trầm ngâm một giây rồi gật đầu.
Nhà này thật tệ, nhưng ít nhất người mẹ vẫn đối xử tốt và thật sự coi Aya là con mình.
Tsuyuno dùng khẩu súng ma thuật dịch chuyển ba người trong gia đình Asagiri.
Tiếp đó là cô và Rina.
Khi căn nhà đã trống không không còn ai.
Thời gian lại tiếp tục trôi, Junni kinh ngạc khi vừa trong chớp mắt mà toàn bộ đã tẩu thoát.
“Là đóng băng thời gian sao? Thật khó chịu…”
Khối cầu phóng lớn đến độ nuốt trọn gần như toàn bộ căn nhà.
Junni đứng trên mái một lúc, phát hiện thấy không còn gì để làm nữa thì rời đi.
“Mẹ ơi, nhà bên cạnh biến mất rồi!”
Một cậu bé hàng xóm ngó đầu qua cửa sổ, nhìn thấy căn nhà của gia đình Asagiri đã bị xén gần hết.
Người mẹ nhíu mày, dù không tin lời con mình nhưng vẫn ngó ra xem thử.
Ngay sau giây đầu tiên, cô đã mở điện thoại báo cảnh sát.
Cùng lúc đó, tại nhà của Asahi.
Toàn bộ tầng trên cùng của tòa nhà đã vỡ vụn, từ tảng gạch đá đến mảng vụn nhỏ bé đều đang lơ lửng rồi xoay tròn trên không trung.
Kẻ gây ra việc đó chính là Admin Jyuuichi, năng lực mà nó sở hữu khá tương đồng với khối cầu thao túng trọng lực của Ichi nhưng không mạnh bằng.
Mẹ, em trai và em gái của Asahi đang la hét khi không thể khống chế toàn thân.
Họ quay vòn vòng nhiw cjpng chóng trong lúc Jyuuichi đang càng khép tay lại.
Quy mô vòng xoáy thu nhỏ dần.
Đột nhiên, một bóng trắng phi tới với một tốc độ cực nhanh, chính là Asahi.
Cô mượn những khối bê tông vỡ ra làm điểm tựa đặt chân, dùng siêu tốc độ để phi thân trên không trung, chưa tới nửa giây đã tóm được ba người trong gia đình mình.
Tốn thêm nửa giây nữa để đưa cả ba xuống dưới đất an toàn, ngay trước khi đống gạch đá kia đè ép thành một khối cầu lớn.
“Ba người không sao chứ?”
“Asahi, chuyện này là sao?”
“Con sẽ giải thích cho mẹ sau, Sayuki!”
Sayuki không có nhiều lời, ngay lập tức rút kiếm ra.
“Trảm!”
Lưỡi kiếm ma thuật bay vụt lên trên định chặt ngang người Jyuuichi.
Nó không sợ hãi, chỉ đơn giản giơ tay lên làm cho một khối đá bay tới chặn đường kiếm lại.
“Asahi, đi thôi.”
“Ừm.”
Asahi mang theo gia đình mình và Sayuki đi mất.
Admin này không phải dạng có thể tiêu diệt trong một sớm một chiều, vậy nên Sayuki cũng không ở lại để đối đầu một mình.
Nhà Sarina.
“Aaa!!!”
Chị Sarina hét lớn bám chặt lấy vai của Mikari, còn mẹ của cô thì bám chặt lấy vai của con gái.
“Biết thế luyện tập về phần này cho rồi!”
Mikari hốt hoảng quẹo trái quẹo phải, kẻ địch lần này lại là một Admin có ma thuật xuyên thấu.
Ngay lúc mới vào, cô cùng Sarina đã bị lùa cho tách ra.
May mà vẫn cứu thành công chị và mẹ của Sarina.
Lúc này, cô lại tiếp tục bị lùa bay chạy trong đây bằng cây chổi ma thuật của mình.
“Bám chặt vào mọi người!”
Mikari hét lên, nhìn thấy dấu hiệu xuất hiện của Admin San là lập tức quẹo trái xuống thẳng dưới tầng.
Cô dự định sẽ chạy ra bên ngoài từ cửa chính.
“Đợi…!đợi đã! Sarina vẫn còn ở trong đó! Em ấy sẽ bị cái thứ kia giết mất!”
Chị Sarina hoảng hốt nói.
Mikari cắn răng, gậy phép của cô hoàn toàn là theo thiên hướng hỗ trợ, gần như không có khả năng chiến đấu.
Cô có thể làm gì đây?
“Cẩn thận!”
Mặt tường trước mặt ba người bắt đầu gợn sóng.
Cái đầu của San cubgf với lưỡi đao sắc bén thò ra.
Mikari kinh hãi, nhưng giờ phút này đã khó mà bẻ hướng nữa rồi.
Phanh!
Đột nhiên, một cái yoyo bay tới.
San vừa thò đầu ra đã lại vội vàng thụt vào bên trong tường.
Cái yoyo không dừng lại, nó chém qua vách tường tạo thành một vết cắt ngọt lịm.
Tường đổ, một con đường thông ra ngoài hiện lên.
“Cứ bay đi, Mikari!”
Mikari không biết tại sao Sarina lại nói vậy, nhưng cô tin tưởng bạn mình.
Thế nên Mikari trực tiếp phóng hết tốc lực lao ra phần tường đã sụp.
Thành công bay ra bên ngoài.
Vút.
Sau đuôi bất chợt cảm nhận được sức nặng.
Mikari quay đầu, thấy được đầu của chiếc yoyo tạo thành móc treo quấn chặt vào phần cán chổi còn lại, kéo Sarina đi theo.
“Mẹ, chị, con sẽ giải thích hete thảy chuyện này sau.”
Câu đầu tiên Sarina phát ngôn là thế, hai người kia nhìn nhau một chút rồi lặng im.
Không tiếp tục dây dưa chuyện này nữa.
Sarina khẽ thở ra một hơi, nhìn thấy nhà mình vẫn còn chỉnh tề ba người, cô cảm thấy hơi nhẹ nhõm.
“Nặng…!nặng quá…”
Mikari lẩm bẩm, cô chưa từng chở nặng như thế này đâu.
Đáng tiếc, tình hình hiện tại khiến cho cô chỉ có thể căng da đầu lên mà chịu.
…
Aya cảm thấy thật mơ hồ.
Ý thức của cô trôi lềnh bềnh, cứ như là đang bơi vậy.
Một cảm giác khoan khoái dần dần xâm chiếm tâm trí của cô.
Dường như nó đang muốn lôi kéo Aya ở lại đây mãi mãi.
Bất chợt, Aya bừng tỉnh.
Nơi này thật tốt, thật thoải mái.
Nhưng nó chung quy không phải nơi cô muốn.
Cô phải trở về thế giới kia.
Một nơi đau khổ, tuyệt vọng thật đấy, nhưng nó có những người mà cô trân trọng bằng cả tính mạng.
Là “ánh sáng” của cô.
Aya mở mắt, khung cảnh đầu tiên mà cô thấy được là tất cả các Mahou Shoujo đang vây quanh cô.
Rất nhiều biểu cảm khác nhau, lo lắng, sợ hãi, day dứt.
Nhưng ngay khi Aya mở mắt, tất cả đều biến thành vỡ òa rồi vui mừng.
“Aya!!!”
Tsuyuno ôm trầm lấy Aya rồi khóc nấc lên.
Aya đơ người, cô chưa từng thấy Tsuyuno thể hiện tình cảm mãnh liệt đến nhường này.
Cảm xúc của Tsuyuno cũng dẫn động những người còn lại như một dàn domino.
Tất cả mọi người lao ra ôm lấy Aya.
Nhất thời khiến cho cô thấy hơi khó thở.
Chỉ là sự ấm áp này khiến cho cô mỉm cười một cách hạnh phúc.
Một thế giới mà cô đã chịu đủ thống khổ, nhưng cô tình nguyện ở lại và bảo vệ nó.
Không phải là vì sự ấm áp này sao?
Ánh mắt cô mê ly, lướt qua một tia hướng tới.
Thú thực, dù là Dương Hằng đã động viên từ trước, nhưng hai cụm từ “tương lai” với Aya mà nói thật xa vời.
Giờ đây, cô đã thật sự muốn sống ở một tương lai nơi mọi người cô yêu thương tồn tại.
Hay như cách nói của hắn, một happy ending thực sự.
“Chỉ cần chúng ta tiếp tục cố gắng…”
Aya thầm nhủ như vậy.
Cô cầu mong Dương Hằng đang chiến đấu ngoài vũ trụ cũng có thể bình an trở về.
Để hắn có thể nghe cô kể về “dự định tương lai”.
Oanh!!!
Đột nhiên, một tiếng nổ vang trời làm chấn động quán cà phê.
Không, nói đúng hơn là cả khu vực này, cứ như một trận động đất vậy.
Tất cả các Mahou Shoujo bừng tỉnh, đều nâng cao cảnh giác lên.
Bọn họ đều không tin là có động đất đúng vào lúc này, quá trùng hợp.
Aya cùng mọi người đi ra ngoài.
Co thấy được cách đó không xa là một bóng người cao lớn.
Cặp cánh cùng hình dạng kia, không ai có thể nhận sai được.
“Thầy!”
Aya vui mừng hét lên, nhưng kẻ đứng đó lại không trả lời, không cử động.
Cô nhíu mày, trong lòng bắt đầy nảy sinh một dự cảm xấu.
Aya nuốt nước bọt, hét lên một lần nữa.
“Thầy Dương Hằng!”
Lúc này, bóng dáng kia mới bắt đầu động, cái dự cảm xấu kia càng lúc càng mãnh liệt.
Cho đến khi bóng dáng đó bước đến tầm mà ánh sáng từ đèn đường chiếu tới.
Cách vị trí của cửa tiệm và đám Aya khoảng vài chục mét.
“Không…”
Đồng tử của Aya cô rút lại kịch liệt.
Không chỉ riêng mình cô, ai ở đây cũng có vẻ mặt không thể tin nổi.
Vẫn là hình dáng bộ giáp Dragon Form, chỉ là lúc này màu sắc của nó từ màu bạc sáng chói, đã chuyển thành màu xám xịt.
Đặc biệt, cái phong cách siêu thực lúc này, chẳng phải là của một Admin sao?
Phần mắt trên mặt giáp, nơi đáng lẽ phải sáng chói và rực cháy nhất giờ lại ảm đạm không có ánh sáng.
Hình thoi hoàng kim đã biến mất, lửa bạc đã tắt.
Thứ duy nhất đọng lại chỉ là một khối bọc giáp vô hồn và trống rỗng, hệt như một Admin.
“Thầy…!thầy…!đừng đùa nữa! Chuyện này không vui đâu! Thầy Dương Hằng!!!”
Sarina hét lên, cả người cô run rẩy kịch liệt.
Ánh mắt đã đỏ hoe.
Đáp lại cô chỉ là giọng nói méo mó đặc trưng của đám Admin.
“Thầy Dương Hằng? Ta…!là Ichi.”