Đọc truyện Tiên Giới Tẩu Tư Phạm – Chương 89: Mua nhà
Tin tức Tịnh Lưu giới theo mấy vị tiên nhân bậc mười lan ra, dần dần lưu truyền trong các thế gia đỉnh cao của tiên giới.
Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người nghe được tin tức này đều là “không thể nào!”.
Nhưng nguồn gốc của tin tức này là từ mấy vị cao thủ đỉnh cao tiên giới, không ai dám hoài nghi tính chân thật của những người này, nhất thời ánh mắt của các đại thế gia đều hội tụ về Hư Vô hải, lũ lượt triển khai các loại thủ đoạn, muốn thăm dò độ thật giả của tin này.
So với các thế gia nóng như lửa đốt, Sở Trầm Uyên vẫn ngồi an ổn. Sở Mặc sớm đã thông báo cho hắn biết tin Tịnh Lưu giới thức tỉnh, đồng thời còn tặng kèm một bản kế hoạch thăm dò Tịnh Lưu giới do Tiêu Dật định ra.
Sở Trầm Uyên lúc này đang xem bản kế hoạch, khi hắn đảo qua phương án kế hoạch mà Tiêu Dật đã định ra, cho dù đã không phải lần đầu tiên xem, hắn vẫn nhịn không được bật cười.
Kế hoạch thăm dò khu vực chưa biết tại Tịnh Lưu giới:
Bên A: Công ty TNHH TM Càn Khôn.
Bên B: Tiêu Diêu cung & tiên đình.
Bên A ủy thác cho bên B tiến hành thăm dò khu vực chưa biết tại Tịnh Lưu giới, trong quá trình thăm dò, bên B phải tuân thủ những điều kiện dưới đây…
“Công ty TNHH TM Càn Khôn”, Sở Trầm Uyên thầm lẩm bẩm, cho dù với thân phận của hắn, cũng không khỏi nảy sinh một chút ngưỡng mộ đối với mấy tiểu tử may mắn Sở Mặc và Lâm Thính Hải. Sở Mặc và Tiêu Dật yêu nhau, Tiêu Dật có chuyện gì cũng nghĩ tới Sở Mặc là chuyện bình thường, hai tiểu tử Từ gia và Lâm gia đó chẳng qua là may mắn gặp được Tiêu Dật lúc vừa tới tiên giới cái gì cũng không hiểu, kết quả tình cờ vô tình kết thành bạn tốt, được Tiêu Dật bận tâm mãi tới nay. Hai người không chỉ đi theo Tiêu Dật kiếm được một đống tinh ngọc, ngay cả chuyện thần giới, Tiêu Dật cũng không quên kéo bọn họ theo.
Đối với Linh Hư cảnh Tiêu gia, trong mắt Sở Trầm Uyên xẹt qua chút chế nhạo, hắn biết chuyện Tiêu Đỉnh Lâu đi tìm Tiêu Dật, cũng biết chuyện Tiêu Hàm Chương không quan tâm chút nào tới Tiêu Dật, chỉ là không biết sau khi tin tức thần giới lộ ra, Tiêu Hàm Chương tính tình cao ngạo đó biết những chuyện này rồi có hối hận không?
Nghĩ tới Tiêu gia, Sở Trầm Uyên liền nghĩ tới Tiêu Khắc. Thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, ai lại nghĩ được Tiêu Khắc tầm thường nhất Tiêu gia lại có gan lén lút câu kết với dư nghiệt Vân Lam chứ? Đáng cười là Tiêu Đỉnh Lâu không biết chút nào. Mấy hôm nay, Tiêu gia chỉ bận tâm khắp nơi dò thám tin tức của Tiêu Dương, nhưng vẫn chưa bắt đầu tra tới trong nhà. Theo thám tử của kim ngư vệ hồi báo, Tiêu Khắc sớm đã xử lý sạch sẽ cái đuôi của mình, không còn dính dáng chút nào tới chuyện của Tiêu Dương.
Khi Sở Trầm Uyên xem báo cáo của thám tử, cũng không khỏi kinh ngạc vì thủ đoạn của Tiêu Khắc. Dưới tình trạng từ nhỏ đã hoàn toàn bị xem thường, Tiêu Khắc rốt cuộc làm sao mà chiêu dụ được người bên cạnh Tiêu Dương? Sở Trầm Uyên luôn cảm thấy, trong số người Tiêu gia câu kết với Vân Lam trừ Tiêu Khắc ra, còn có người khác, hơn nữa người này nhất định có địa vị không hề thấp ở Tiêu gia, sẽ là ai đây?
Khi hắn đang trầm ngâm, tiếng đấu đá bịch bịch vang lên, trong đó còn kèm theo tiếng la lớn của Cố Vũ, “Lão Đoạn, lão Đoạn, ngươi nghe ta giải thích.”
Sở Trầm Uyên vừa nghe liền biết là Cố Vũ và Đoạn Lăng Thần tới, mấy hôm nay Cố Vũ đuổi theo Đoạn Lăng Thần giải thích đã là kiểu xuất hiện cố định của hai người rồi. Hắn lười tiếp tục nghĩ chuyện của Tiêu gia, đổi sang tư thế thoải mái nhàn nhã đợi hai người vào.
Không bao lâu, Đoạn Lăng Thần đen mặt và Cố Vũ mặt mày tím xanh một trước một sau đi vào.
Cố Vũ vừa thấy Sở Trầm Uyên, liền lộ ra biểu tình ủy khuất với Sở Trầm Uyên. Nếu không phải Sở Trầm Uyên bảo hắn che giấu chuyện yêu thầm Đoạn Lăng Phong, thì hắn cũng không tới mức bị Đoạn Lăng Thần đuổi đánh như bây giờ, còn là gặp một lần đánh một lần. Do Đoạn Lăng Thần không dám đánh Sở Trầm Uyên, lại không thể quản Đoạn Lăng Phong, nên trút toàn bộ tức giận lên đầu hắn, hắn dễ chịu lắm hả!
Biểu tình của Cố Vũ khiến Sở Trầm Uyên chột dạ trong một giây, nhưng rất nhanh lại nghĩ, nếu hắn muốn cùng Đoạn Lăng Phong bên nhau, trừ Đoạn Lăng Phong không nhắc, trở ngại lớn nhất chính là Đoạn Lăng Thần. Cũng phải có người để Đoạn Lăng Thần trút giận chứ, hắn thì không được, Đoạn Lăng Phong thì Đoạn Lăng Thần không nỡ, chỉ có thể để Cố Vũ ra thôi. Dù sao hắn sẽ bồi thường Cố Vũ ở mặt khác, cũng không tính là bạc đãi Cố Vũ. Nghĩ thế, Sở Trầm Uyên liền ném hết chột dạ, ngược lại mang vẻ vui sướng trên tai họa của người khác mà nhìn vết thương trên mặt Cố Vũ.
Cố Vũ, “…”
Hắn đã biết tên khốn kiếp Sở Trầm Uyên này không đáng tin mà!
Đoạn Lăng Thần ở một bên mắt lạnh nhìn hai người Sở Trầm Uyên và Cố Vũ mắt qua mắt lại, trong lòng hừ lạnh, hắn đã biết Sở Trầm Uyên không đáng tin, ở trước mặt hắn mà còn dám cùng Cố Vũ liếc mắt đưa tình, sau lưng hắn không biết sẽ còn thế nào nữa. Nghĩ muốn sống cùng Lăng Phong, đợi kiếp sau đi.
Sở Trầm Uyên đang vui sướng trên tai họa người khác nghiên cứu hai con mắt gấu mèo trên mặt Cố Vũ, đột nhiên cảm thấy một ánh mắt bất thiện đặt trên người mình. Hắn nghi hoặc nhìn sang Đoạn Lăng Thần, Đoạn Lăng Thần cứng mặt, đang nghiêm túc nhìn phía trước.
Sở Trầm Uyên nhìn nửa ngày cũng không thấy đầu mối nào, sau đó cũng không còn tâm tư cười nhạo Cố Vũ, trực tiếp đi vào chính đề. Lần này hắn tìm Cố Vũ và Đoạn Lăng Thần tới là vì chuyện thăm dò Tịnh Lưu giới. Hắn tính để Cố gia và Đoạn gia cùng đi, bất kể là Cố Vũ hay Đoạn Lăng Thần đều có quan hệ không tồi với Sở Mặc, bọn họ đi thì có gì cũng dễ nói với Tiêu Diêu cung hơn.”
Lời của Sở Trầm Uyên giống như một miếng bánh to rơi xuống, mà còn là loại gói đầy tinh ngọc.
Không nói Cố Vũ lập tức trở nên kích động, ngay cả Đoạn Lăng Thần nhất thời cũng quên chuyện không cho Sở Trầm Uyên sắc mặt tốt.
“Thật sự là thần giới?” Đây là vấn đề mà hai người cùng lúc hỏi. Thời gian này tin tức về Tịnh Lưu giới cũng có lan truyền trong các đại thế gia, Cố gia và Đoạn gia đương nhiên cũng đã từng nghe qua. Lần này Cố Vũ tới còn muốn tìm Sở Trầm Uyên để xem thử có biết nội tình gì hay không, không ngờ hắn còn chưa kịp mở miệng, đã nghe được tin tức như thế.
Sở Trầm Uyên gật đầu.
“Thần giới đó như thế nào? Có phải bậc mười trở lên mới có thể phi thăng?” Cố Vũ liên tục hỏi, lập tức lại phản ứng, “Không đúng, nếu bậc mười mới có thể phi thăng, vậy chúng ta làm sao đi?”
Về điểm này Sở Mặc cũng đã nói rõ với Sở Trầm Uyên, trừ chuyện thần cách không hoàn chỉnh phải che giấu ra, những chuyện khác đều nói hết với Sở Trầm Uyên. Lại nói, khi Vân Lam tiên triều năm đó bị hủy diệt, mạc đại đế duệ không chỉ mang theo các loại trân bảo thu thập mấy đời tiên triều, mà ngay cả ghi chép cổ tích cũng mang đi không ít, tới mức hiểu biết của Lan Thương tiên triều đối với thần giới cũng không bằng một phần mười sự hiểu biết của Vân Lam. Trước đó Sở Trầm Uyên biết thần giới và tiên giới khác nhau, là giới chủ cộng trị, nhưng vẫn là lần đầu tiên biết cách tuyển chọn giới chủ lại là ý chí của riêng thần giới, không liên quan đến bản thân giới chủ.
Sở Trầm Uyên giải thích không chỉ làm Cố Vũ há to miệng, ngay cả Đoạn Lăng Thần cũng kinh hãi không thôi. Cho dù hai người đều đã nghe qua tên của Tiêu Dật từ những người khác nhau, nhưng Tiêu Dật vốn dĩ vẫn hoàn toàn xa lạ với họ. Hai người ai cũng không ngờ được thần giới sẽ tự chọn chủ, hơn nữa người được lựa chọn còn là thiếu niên có tu vi thấp kém.
So với Đoạn Lăng Thần, Cố Vũ rõ ràng biết nhiều hơn một chút, nghĩ tới quan hệ của Sở Mặc và Tiêu Dật, Cố Vũ lập tức hiểu rõ tại sao cái bánh lớn này có thể rớt lên đầu hắn và Đoạn Lăng Thần. Nghĩ tới những thế gia khác sau khi biết tin tức này sẽ có vẻ mặt gì, Cố Vũ thầm sướng rân cười hê hê. Phối hợp với cái mặt xưng bầm của hắn, hoàn toàn là bộ dáng ngu xuẩn thảm không nỡ nhìn.
Sở Trầm Uyên câm nín nhìn Cố Vũ lộ ra vẻ mặt bạch si, phất phất tay bảo hai người nhanh chóng trở về chuẩn bị. Hắn thấy theo ý tứ Sở Mặc, Tiêu Dật không định che giấu chuyện này, có lẽ rất nhanh [Tiên giới sớm biết] sẽ tung ra.
Quả nhiên ngày thứ hai sau khi Sở Trầm Uyên thông báo cho Cố Vũ và Đoạn Lăng Thần, trên [Tiên giới sớm biết], Từ Sắt Nguyên vẻ mặt cẩn trọng công bố sự tồn tại của Tịnh Lưu giới. Tin tức này lập tức tạo nên sóng lớn ngập trời tại tiên giới.
Ngay tiếp theo là [Tối bát quái] lập tức phát hành số đặc biệt. Trên đó lác đác vài câu miêu tả về thần giới hiện tại, trọng điểm đưa ra là tiên nhân tu luyện tại thần giới, tiên khí trong người sẽ chuyển hóa thành nguyên khí, tiên cách sẽ dần chuyển hóa thành thần cách. Trừ nó ra, số đặc biệt còn tổng kết những điều kiện xin vào Tịnh Lưu giới. Đầu tiên, bạn phải có tinh ngọc, bất kể là phí qua đường hay là phí vào cửa hay là phí ở trọ trong Tịnh Lưu giới, đều cần một lượng lớn tinh ngọc, không có tinh ngọc chắc chắn bạn không thể đi. Tiếp theo, bạn phải có tu vi bậc tám trở lên. Với tốc độ hấp thu tiên khí của Tịnh Lưu giới, tiên nhân bậc sáu trở xuống tính ra không đợi được tiên khí chuyển hóa thành nguyên khí đã biến thành người khô rồi. Mà đoạn giữa bậc sáu tới bậc tám, Tiêu Dật do dự mất một lúc vẫn là hạn chế ở trên bậc tám. Dù sao chưa từng có ai sống trong Tịnh Lưu giới, những người này cũng coi như tốp vật thí nghiệm đầu tiên, tu vi càng cao thì ở đây càng an toàn. Tiêu Dật tuy được Tịnh Lưu giới nhận là giới chủ, nhưng thần cách vẫn chưa hoàn chỉnh, y luôn cảm thấy không chân thật.
Trừ hai điều kiện tất yếu này ra, còn lại chính là yêu cầu cụ thể trong Tịnh Lưu giới. Chẳng hạn, Tịnh Lưu giới tuy mở cửa với bên ngoài, nhưng chỉ hạn định ở khu vùng ven, bất kể là tiên nhân hay yêu thú vào ở, địa điểm hoạt động đều không thể vượt qua phạm vi quy định, nếu không lập tức bị đuổi khỏi Tịnh Lưu giới. Chẳng hạn, vì để tiện quản lý, trong Tịnh Lưu giới nhất định vào một nơi ở thống nhất, nghiêm cấm bất cứ ai tự tiện xây dựng.
Số đặc biệt của [Tối bát quái] vừa ra, lượng tiêu thụ lập tức vượt qua trình độ bùng nổ, tổng hợp tiêu thụ toàn bộ trước kia, quả thật không cách nào hình dung. Trong một ngày, tiên nhân cơ bản mỗi người đều cầm một quyển [Tối bát quái], đi trên đường gặp nhau, trong tửu lâu trà lâu chuyện phiếm, liên hệ giữa vân mạc, tất cả đề tài đều vây quanh Tịnh Lưu giới, cho dù là trước kia khi tin bát quái tuyển tú náo nhiệt nhất cũng không đạt tới hiệu quả này.
Khi cả tiên giới đều sôi sục vì Tịnh Lưu giới, Tiêu Dật và Sở Mặc dẫn theo Trì Mu tiểu Lục xuất hiện ở nhân giới.
Sự xuất hiện của hai người khiến lão Vương vui ra mặt, ông đang đợi Sở Mặc tới. Vừa thấy Sở Mặc, lão Vương đã khẩn cấp kéo hắn muốn chạy đến Không Ổ Tông.
“Sở Mặc, cậu cuối cùng cũng tới rồi, tôi đang lo không biết làm sao tìm được cậu đây.”
Thái độ của lão Vương khiến Sở Mặc ý thức được gì đó, hắn nhíu mày, “Tìm được Hàn Ngọc Khiêm rồi?”
Lão Vương cười toét miệng, “Không chỉ tìm được, hơn nữa còn nhốt tên đó lại.”
Lần trước Hàn Ngọc Khiêm được người của giáo đình phương Tây mang đi, Sở Mặc vì vội trở về tiên giới, nên đã ủy thác việc này cho lão Vương, nhờ ông tới chỗ Không Ổ Tông xem thử có đầu mối gì không.
Lão Vương một mặt kéo Sở Mặc muốn mượn da hổ nhân cơ hội đàn áp đối thủ Không Ổ Tông, một mặt thật sự không nguyện ý để tu chân giả của nhân giới dính líu vào cuộc tranh đấu của tiên giới, bọn họ căn bản ngay cả pháo hôi trong pháo hôi cũng không tới, có vội tìm chết cũng không cần phải làm vậy.
Dưới sự đàn áp của tu chân giới với Hạo Thiên Tông đứng đầu, thời gian này Không Ổ Tông vô cùng khổ sở. Chuyện liên quan đến tranh đấu của thượng giới, tu chân giả nhân giới tuy không muốn can thiệp, nhưng có lịch sử đen thùi của Không Ổ Tông trước mắt, những môn phái khác không thể không biểu hiện thái độ. Thế là dưới sự áp bức của cả tu chân giới, thế lực của Không Ổ Tông nhanh chóng thu hẹp, mắt thấy đã sắp rớt xuống hàng môn phái nhị lưu rồi.
Không Ổ Tông mới đầu còn cường ngạnh, cảm thấy tiên nhân thượng giới khẳng định sẽ tới giúp họ, kết quả trái đợi phải đợi đợi không được, mắt thấy cả môn phái đều thấp thỏm lo sợ, Không Ổ Tông không thể không thỏa hiệp với Hạo Thiên Tông, còn bán tin tức của Hàn Ngọc Khiêm ra.
Theo Không Ổ Tông nói, Hàn Ngọc Khiêm không phải lần đầu tiên tới nhân giới, trước đó đã tới mấy lần rồi. Mỗi lần sau khi tới đều mang một vài thứ ở tiên giới để giao dịch với họ, trừ nó ra, Hàn Ngọc Khiêm tựa hồ vẫn luôn giữ liên lạc với giáo đình phương Tây. Nhưng cụ thể liên lạc cái gì, thì không phải chuyện Không Ổ Tông có thể biết. Lần này sau khi Hàn Ngọc Khiêm được giáo đình phương Tây cứu đi, bọn họ từng nhận được tin tức của Hàn Ngọc Khiêm, nói là tạm thời rời khỏi mấy ngày, qua thời gian này rồi sẽ trở lại, đây cũng là nguyên nhân tại sao ban đầu Không Ổ Tông cường ngạnh chống đỡ.
Sau khi nghe tin tức này, Lăng Thạch đạo nhân quả đoán dẫn mấy trưởng lão của Hạo Thiên Tông canh gác tại Không Ổ Tông, còn thành công đợi được Hàn Ngọc Khiêm trở về, cùng xuất lực vây hắn lại trong trận pháp. Đây cũng là do Hàn Ngọc Khiêm vội trở về tiên giới, không thể dưỡng thương cho tốt, lại thêm không có một vũ khí tiên giới nào trên người, mới có thể bị Lăng Thạch đạo nhân vây khốn. Nhưng cứ thế thì mấy người Lăng Thạch đạo nhân cũng không thể kiên trì bao lâu, lão Vương đang khẩn trương không biết làm sao liên lạc với Sở Mặc, còn nghĩ nếu thật sự không được thì chỉ có thể đi tìm Lâm Thính Hải. Chuyện là do Lâm Thính Hải trong mắt lão Vương chính là một thiếu niên xấu hổ nội hướng, hoàn toàn không giống dạng có thể đánh đấm, ông căn bản không coi trọng lực chiến đấu của Lâm Thính Hải.
Nghe lão Vương nói vậy, Sở Mặc nhìn sang Tiêu Dật, “Tiểu Dật ở lại đây đi, ta đi rồi về liền.”
Tiêu Dật gật đầu, Sở Mặc lập tức nhìn sang Trì Mu vẫn yên tĩnh nằm bên cạnh Tiêu Dật, cảnh cáo, “Nếu ngươi cảm thụ được khí tức thần cách, không cho phép tùy tiện vọng động, phải đợi ta về.”
Trì Mu ngước mắt nhìn Sở Mặc một cái, lười biếng gật đầu.
Lần này hai người mang Trì Mu tới, cũng là vì để nó cảm thụ xem nhân giới có khí tức của thần cách hay không. Dù sao lần trước chính là ở nhân giới tìm được một mảnh vỡ thần cách. Sở Mặc sau nghe Trì Mu xác định tiên giới không còn khí tức thần cách nữa, chỉ đành đặt hy vọng vào những giới khác.
Khi Sở Mặc đi theo lão Vương, Bạch Kỳ và Tiêu Dật mới có thời gian ngồi xuống chậm rãi nói chuyện.
Bạch Kỳ hiếu kỳ chọc chọc hổ con màu trắng bên cạnh Tiêu Dật, nhìn hổ con vẻ mặt không kiên nhẫn, lại cố chịu đựng không thể trở mặt, khiến Bạch Kỳ bật cười.
“Tiểu Dật, lần này cậu tới có chuyện gì?”
“Mua nhà!” Tiêu Dật dứt khoát nói.
“Mua nhà?” Bạch Kỳ không hiểu, “Không phải cậu có nhà rồi sao? Hơn nữa cậu cũng không ở tại nhân giới nhiều, mua nhà làm gì?”
“Không phải ở tại nhân giới, mà là mua nhà dọn tới tiên giới.”
Nhìn Bạch Kỳ lộ ra vẻ kinh ngạc, Tiêu Dật nhịn không được bật cười, y biết Bạch Kỳ sẽ như thế, tất cả những người nghe xong suy nghĩ của y đều lộ ra vẻ mặt giống Bạch Kỳ.
Ý định của Tiêu Dật vốn là chợt lóe lên, nhưng y càng cân nhắc thì càng cảm thấy có khả năng. Nếu y đã dự định dựng một tiểu khu nhà ở tương tự nhân giới tại Tịnh Lưu giới, phong cách kiến trúc trước mắt của tiên giới không thích hợp lắm. Nhưng Tiêu Dật lại không hiểu gì về xây dựng, so với tìm người thiết kế tại nhân giới đầy phiền phức, còn không bằng trực tiếp mua nhà ở nhân giới, rồi dọn đến tiên giới tu sửa lại thì tiện hơn.
Bạch Kỳ thật sự kinh ngạc với suy nghĩ này, ngây người nửa ngày mới tìm được một câu, “Cậu thật là!
Tiêu Dật đắc ý cười, “Mình đã nghĩ xong từ sớm rồi, chuyện này còn phải thông qua Hạo Thiên Tông làm. Các cậu không phải có quan hệ với chính phủ sao? Cứ tìm mấy tòa nhà cũ nát hoặc tiểu khu cũ nát cho mình. Đến lúc đó bố trí một trận pháp, mình bên này mang đi, chính phủ bên đó có thể dùng danh nghĩa cho nổ giải thích chuyện này, mảnh đất trống còn lại có thể xây dựng mới, nhất cử lưỡng tiện không phải sao?”
Bạch Kỳ bị lối tư duy của Tiêu Dật dẫn dắt, cũng cảm thấy đây là một cách.
“Vậy trang trí nhà ở cậu tính làm sao?”
Tiêu Dật càng không thèm để ý, “Đây không phải vấn đề, vốn mấy căn nhà này đem tới tiên giới rồi còn phải tu sửa. Đến lúc đó mình lại có thể cung cấp hai chọn lựa, xem khách ở thích là phong cách trang trí của tiên giới hay là phong cách trang trí của nhân giới. Căn cứ theo chọn lựa của họ để thực hiện khác nhau.”
Tiêu Dật cảm thấy phong cách trang trí gì đó không quan trọng, nhưng những thứ cơ bản như bồn cầu giật nước, bồn tắm, vòi nước tự động thì nhất định phải giữ lại. Y đến tiên giới, luôn cảm thấy đặc biệt không thích ứng về những mặt sinh hoạt nhỏ nhặt này. Tịnh Lưu giới và tiên giới khác nhau, hoàn toàn chịu ảnh hưởng ý chí của Tiêu Dật, cũng liền không sợ có tục khí của vật phẩm nhân giới, tiên đình cũng không thể quản được tới Tịnh Lưu giới. Tiêu Dật đã nghĩ xong xuôi hết rồi, giường, sô pha, rồi mấy loại gia cụ gì đó, y trực tiếp mang từ nhân giới qua mấy quyển danh mục sản phẩm, để các tiên nhân chọn lựa theo sở thích. Nói thật, nếu không phải lo lắng phàm nhân đến tiên giới sẽ bị yêu thú dọa sợ, Tiêu Dật đã muốn trực tiếp mời một công ty thiết kế trang trí nội thất lên rồi.
Nghe Tiêu Dật dùng giọng điệu tiếc hận nhắc tới chuyện này, Bạch Kỳ lộ ra vẻ cổ quái.
“Thật ra cũng không phải không có tu chân giả hiểu trang trí nội thất.”
“Hả?” Tiêu Dật vô cùng ngạc nhiên, “Ai? Cũng là người của Hạo Thiên Tông các cậu sao?”
“Cậu cũng biết đó.” Bạch Kỳ gợi ý.
Tiêu Dật lập tức nghĩ tới một người, “Hạ Tông?”
Bạch Kỳ gật đầu, chính là đại sư huynh không theo chính nghiệp của cậu.
“Tiểu Dật cậu không biết, đại sư huynh là tốt nghiệp từ học viện mỹ thuật Bắc Kinh đó, học chuyên ngành sơn dầu, thiết kế trang trí nội thất, còn là một sinh viên tốt nghiệp loại ưu tú. Chẳng qua sau khi ảnh tốt nghiệp, cái gì cũng không làm, mà trực tiếp đến Mỹ học đạo diễn ba năm, trở về thì liền bắt đầu sinh nhai bán đĩa ở trước cửa phố điện máy. Tuy đại sư huynh có đủ chỗ không thể đáng tin, chẳng qua mình nghĩ dựa vào năng lực của ảnh, tại tiên giới trang trí nhà cửa khẳng định không có vấn đề.”
Tiêu Dật, “…”
Nói không khách khí là, học viện mỹ thuật Bắc Kinh là học viện nghệ thuật tốt nhất trong nước mà Tiêu Dật biết, có thể tốt nghiệp từ đó trên cơ bản đều là cao thủ. Từ thiên chi kiều tử của tu chân giới, sinh viên tốt nghiệp hệ ưu của chuyên ngành sơn dầu, đạo diễn bồi dưỡng tại Mỹ đến tên đàn ông dung tục bán đĩa phim đen trước cửa tiệm điện máy, Tiêu Dật đã không biết phải hình dung Hạ Tông thế nào, mỗi lần sau khi y cảm thấy Hạ Tông là một kỳ hoa, Hạ Tông luôn có thể chứng minh hắn càng kỳ hoa hơn nữa.
Bạch Kỳ hiểu rõ vỗ vỗ vai Tiêu Dật, ban đầu khi cậu biết những thứ này cũng có vẻ mặt y hệt Tiêu Dật, quen thì tốt thôi.
.