Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Chương 114: Kết thúc


Đọc truyện Tiên Giới Tẩu Tư Phạm – Chương 114: Kết thúc

Tin Tịnh Lưu giới sắp mở cửa rất nhanh được truyền ra, nghe nói Tiêu Dật dự định mở một lễ khai mạc, các tiên nhân đều đào hết tâm tư muốn lấy cho được một tấm thư mời, để ngày đó có thể xuất hiện tại hiện trường.

Trong một trạch tử cách phế tích Sí Vãn cảnh Lư gia không xa, Vân Tịnh Hàn vê vân mạc trong tay, trong đó Từ Sắt Nguyên đang nói về tin Tịnh Lưu giới mở cửa. Lúc Từ Sắt Nguyên nói, vẻ mặt Vân Tịnh Hàn càng lúc càng khó xem, lực đạo trong tay cũng càng lúc càng lớn, xém chút muốn vặn nát vân mạc trong tay.

Nói ra, trước kia Vân Tịnh Hàn ghét nhất là hai kẻ Sở gia Sở Trầm Uyên và Sở Mặc, hiện tại lại tăng thêm một Tiêu Dật ngoài hai người này. Hắn tự thấy chuyện ở Lư gia tính toán chu toàn, vốn cho rằng có thể thuận lợi tiêu trừ Sở Trầm Uyên và Sở Mặc, nhưng không ngờ Sở Trầm Uyên lại thông qua Tiêu Dật để móc nối với các yêu thú trong Hư Vô hải, không chỉ hại hắn thất bại thảm hại, cơ nghiệp mấy vạn năm cũng bị hủy trong một thoáng.

Đặc biệt là một đòn phản kích của Vân Trạch Hải, triệt để bại lộ số người Vân Lam hắn tiềm phục trong tiên giới. Hiện tại thủ hạ của hắn kẻ chết, kẻ bị bắt, trừ hắn và Tiêu Thất, thì không còn một người nào có thể dùng nữa.

Nghe Từ Sắt Nguyên không ngừng tường thuật chuyện Tịnh Lưu giới mở cửa, Vân Tịnh Hàn bất giác nghĩ tới Tiêu Dật đứng sau Tịnh Lưu giới, hắn chỉ cảm thấy nộ hỏa trong lòng không thể tiết ra, cả người như ngọn núi lửa sắp sửa bùng phát.

“Nếu ngươi không thể khống chế cảm xúc của mình, vậy thì hợp tác của chúng ta tới đây là hết.”

Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ góc tường, một nam nhân toàn thân chìm trong hắc bào không nhìn rõ dáng thấp giọng mở miệng. Thân thể của nam nhân tựa hồ có chút kỳ quái, sau lưng có gì đó hơi nhô lên cao, khiến bộ hắc bào trở nên vô cùng cồng kềnh.

“Edel, ta không cần ngươi tới giáo huấn ta.” Vân Tịnh Hàn phẫn nộ quay sang kẻ hắc bào ở góc tường gầm lên.

Kẻ hắc bào bước lên một bước, chậm rãi cởi mũ xuống, lộ ra bộ xương trắng hếu, rõ ràng chính là Quang Minh thần Edel đã mất tích.

“Ta không giáo huấn ngươi, ta chỉ để đưa ra kiến nghị đúng trọng tâm cho kẻ hợp tác với mình.” Edel không nhanh không chậm mở miệng.

Vân Tịnh Hàn phẫn hận quay mặt đi, hắn không phải sợ Edel, mà là biết tuy Edel nói bọn họ là bạn hợp tác. Trên thực tế, cho tới khi Edel tìm tới hắn, Vân Tịnh Hàn và Edel chưa từng gặp mặt nhau, hai người chỉ thông qua người trung gian liên lạc mấy lần, hắn không nghĩ tới Edel lại tới tiên giới, còn tìm được hắn vào đêm chuyện ở Lư gia thất bại. Nếu không phải Edel và Tiêu Thất liên thủ, Vân Tịnh Hàn cũng không thể nào lông tóc vô thương toàn thân thoát được khỏi Sở Trầm Uyên và đám yêu thú thủ hạ đó.

Cho dù mục tiêu của Edel là thần giới, mà mục tiêu của Vân Tịnh Hàn là tiên giới, nhưng hai người vẫn rất nhanh ăn nhịp với nhau. Đối với Vân Tịnh Hàn, đám cỏ đầu tường tiên giới đó sỡ dĩ phản bội Vân Lam chuyển sang ủng hộ Sở Trầm Uyên, không phải là vì thấy tiên đình có quan hệ không tồi với Tiêu Dật sao. Nếu thần giới đổi chủ, hắn muốn xem thử Sở Trầm Uyên sẽ ra sao? Hơn nữa nếu Edel có thể làm chủ nhân thần giới, thì tại sao hắn lại không thể? Nghĩ chắc lúc đó vẻ mặt Sở Trầm Uyên càng thêm dễ coi.

Vân Tịnh Hàn nhường nhịn khiến bầu không khí trở nên hòa hoãn đi nhiều, hắn chỉ lo nghĩ ngợi lung tung, tới mức không chú ý thấy sự chế nhạo trong mắt Edel. Hai người không hề đơn độc ở chung quá lâu, Tiêu Thất ra ngoài đã nhanh chóng quay lại.

“Bệ hạ.” Tiêu Thất an tĩnh đứng bên cạnh Vân Tịnh Hàn, giao một phần thư mời ra.

Vân Tịnh Hàn nắm thư mời nhìn Edel, “Thư mời đã lấy được rồi, ngươi chuẩn bị làm thế nào?’

“Hiện tại phải xem bên cạnh Tiêu Dật trừ Sở Mặc mà ngươi nói ra, người tín nhiệm nhất là ai?”

Vấn đề của Edel khiến lực chú ý của Vân Tịnh Hàn trở lại trên vân mạc, gương mặt Từ Sắt Nguyên xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Mấy ngày trôi qua, rất nhanh đã tới ngày Tịnh Lưu giới khai mạc. Khi cách thời gian chính thức khai mạc mấy canh giờ, bên ngoài nơi ở của Trì Mu tại Hư Vô hải đã chen đầy tiên nhân. Hiện tại những người này đại bộ phận đều không có thư mời, nhưng vẫn ôm ý định nhìn Tịnh Lưu giới từ xa, mọi người vẫn nhiệt tình tập trung tới đây.

Trong nơi ở của Trì Mu, Tiêu Dật nhìn đám người chen chút ở Hư Vô hải, đau đầu nhíu mày. Tuy y là chủ nhân thần giới, chuyện này hiện tại đã không tính là bí mật ở tiên giới, nhưng y vẫn không quen trường hợp này, mà hy vọng cố gắng thấp điệu một chút, tốt nhất có thể mãi trốn phía sau.

“Không thích?” Sở Mặc vừa nhìn đã nhận ra tâm tư của Tiêu Dật.

Tiêu Dật gật đầu, quay người ôm Sở Mặc, “Người nhiều quá.”


Sở Mặc nuông chiều vỗ lưng Tiêu Dật, ôn giọng nói, “Đợi lát nữa chỉ cần ra ngoài lộ mặt là xong, không cần ở quá lâu, sau này hễ có chuyện gì cần tiếp đãi thì đều đẩy cho Từ Sắt Nguyên là được.”

Tiêu Dật chột dạ ngẩng đầu, “Như vậy không tốt lắm đi?”

Sở Mặc không cho là đúng, “Em để Từ Sắt Nguyên làm người phát ngôn của thần giới không phải được rồi sao? Dù sao hiện tại trên người hắn gánh không ít chuyện, thêm một chuyện nữa cũng không có gì khác, tránh cho hắn có thời gian nhàn tãn ngày ngày đi tạo tai tiếng với nữ tiên.”

Từ sau khi tuyển tú kết thúc, bảng xếp hạng thiên nữ được đưa ra, tin tức trên [Tối bát quái] mỗi ngày không phải là Từ Sắt Nguyên và nữ tiên nào đó hẹn đêm thì chính là Từ Sắt Nguyên và nữ tiên nào đó ăn cơm, thậm chí còn có tin hai nữ tiên gặp nhau vì Từ Sắt Nguyên mà tranh chấp với nhau. Sở Mặc cảm thấy Từ Sắt Nguyên sỡ dĩ có tinh lực làm mấy chuyện này, hoàn toàn là do công việc Tiêu Dật cho hắn quá ít. Đối với Sở Mặc mà nói, hắn hận không thể đẩy hết toàn bộ chuyện trên người Tiêu Dật cho Từ Sắt Nguyên, Tiêu Dật mỗi ngày chỉ cần ở bên cạnh hắn là được.

Tiêu Dật tuy cảm thấy như vậy có hơi thất đức, nhưng ai bảo Từ Sắt Nguyên quá tài cán. Lặng lẽ nói một tiếng xin lỗi với Từ Sắt Nguyên, Tiêu Dật quyết định lát nữa sẽ tuyên bố Từ Sắt Nguyên là người phát ngôn của thần giới, sau này tất cả chuyện đối ngoại của thần giới đều giao cho Từ Sắt Nguyên xử lý.

Hai người bên này đang tính toán Từ Sắt Nguyên, Lạc Phi ôm báo con tìm tới. Lần này Tịnh Lưu giới khai mạc, Tiêu Dật đặc biệt đón mấy người Lộ và Lạc Phi tới tiên giới, cổ thú nhân của thú nhân thế giới tuy không ít, nhưng đạt tới bậc mười thì không có mấy ai. thú nhân thế giới muốn chiếm cứ một phần đất tại Tịnh Lưu giới, chỉ dựa vào mỗi Du Trạch là chắc chắn không được, nhất định sau lưng phải có sự ủng hộ của Lộ. Tiêu Dật không hy vọng Tịnh Lưu giới trở thành Tịnh Lưu giới của một giới nào, mà hy vọng trong Tịnh Lưu giới, tiên giới, ma pháp thế giới, thú nhân thế giới, ba giới thế lực cân bằng, như vậy Tịnh Lưu giới mới là Tịnh Lưu giới ổn định nhất.

“Tiểu Dật.” Lạc Phi cười híp mắt nói.

“Ủa, báo con sao lại ở chỗ anh, nó không phải ở chung với Vượng Tài sao?”

Lạc Phi lắc đầu, “Báo con thất lạc với Vượng Tài rồi, khi ta gặp báo con thì chỉ có một mình nó.”

Báo con vốn ngoan ngoãn trong ngực Lạc Phi khi thấy Tiêu Dật lập tức giãy dụa, muốn nhào vào lòng Tiêu Dật. Tiêu Dật động tác dịu dàng đón lấy báo con, báo con hưng phấn kéo y phục y, lớn tiếng nói, “Vượng Vượng, Vượng Vượng, Vượng Vượng.”

Tiêu Dật & Sở Mặc, “…”

Lạc Phi cười ha ha.

Cũng không biết báo con học ai, từ sau khi biết mở miệng thì trước giờ chỉ kêu Vượng Tài là Vượng Vượng, hơn nữa cũng chỉ biết kêu Vượng Vượng, chỉ cần nhìn thấy Vượng Tài thì sẽ Vượng Vượng không ngừng. Vượng Tài kháng nghị rất nhiều lần, nhưng báo con căn bản nghe không hiểu, vẫn tự mình kêu không ngừng. Hiện tại ngay cả bọn Từ Sắt Nguyên cũng đều đổi sang kêu Vượng Vượng.

Báo con đang một mình lớn tiếng kêu Vượng Vượng, Tiêu Dật bất đắc dĩ bóp nó một cái, “Tiểu xấu xa, Vượng Tài nghe thấy nhất định sẽ lại tức giận.”

Báo con cười ha ha, cũng không biết có hiểu hay không.

“Tiêu huynh.” Trong tiếng cười của báo con, Từ Sắt Nguyên bước nhanh tới.

Tiêu Dật vừa mới tính toán Từ Sắt Nguyên một phen, không ngờ hắn lại xuất hiện nhanh như thế, khi y nhìn sang Từ Sắt Nguyên thì có hơi mang chút chột dạ.

“Ngươi đi đâu, vừa rồi Thính Hải tìm ngươi.” Mở miệng là Sở Mặc.

Từ Sắt Nguyên mỉm cười, lộ ra vẻ mặt các người cũng hiểu đó. Mấy người nhớ tới đám đông nữ tiên tới đây hôm nay, đồng thời câm nín nhìn Từ Sắt Nguyên. Khi hắn đi tới càng lúc càng gần, báo con đã yên tĩnh lại đột nhiên quay sang Từ Sắt Nguyên kêu “Vượng Vượng” không ngừng. Động tác của báo con vô cùng kịch liệt, Tiêu Dật kỳ quái nhìn báo con trong ngực.

“Sao vậy?”


Từ Sắt Nguyên cũng mở miệng, hắn vừa đi vừa nghi hoặc. Thấy Từ Sắt Nguyên đã sắp tới cạnh Tiêu Dật, phản ứng của báo con càng thêm kịch liệt. Sở Mặc vẻ mặt hơi biến, trở tay rút tiểu kiếm màu đen ra, trực tiếp cản trước mặt Từ Sắt Nguyên.

“Sở huynh?” Từ Sắt Nguyên ngừng bước không hiểu nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc nhíu mày, phản ứng của báo con khiến hắn ý thức được gì đó, nhưng lại cảm thấy không có khả năng. Ngay thoáng chốc hắn chần chờ, Từ Sắt Nguyên đột nhiên cười lên quái dị, một tia sáng chói mắt từ trên người hắn lóe lên, trong tia sáng thân hình Từ Sắt Nguyên hơi động bắt lấy Tiêu Dật. Đợi khi tia sáng tan đi, Sở Mặc giật mình tức giận nhìn chỗ Tiêu Dật vừa đứng, chỉ còn lại một mình báo con lẻ loi nằm ở đó.

Tiêu Dật biến mất, tạo nên chấn động cực lớn tại nơi ở của Trì Mu, ai cũng không ngờ trong lúc nhiều cao thủ bậc mười vây quanh như vậy Tiêu Dật lại có thể gặp chuyện. Đến hiện tại, Sở Mặc đã đoán được Từ Sắt Nguyên không phải là Từ Sắt Nguyên thật, nhưng hắn rốt cuộc là ai? Lại làm sao lừa được Trì Mu canh gác vòng ngoài? Phải biết, ảo thuật chỉ có thể che giấu tiên nhân cấp thấp, từ lúc Từ Sắt Nguyên tiến vào nơi ở của Trì Mu cho tới khi tìm được Tiêu Dật, đi ngang qua nhiều người như thế, lại không có một người nào nhìn ra được hắn không phải là Từ Sắt Nguyên chân chính.

“Ngươi có thể cảm ứng được khí tức thần cách của tiểu Dật không?” Sở Mặc cấp thiết nhìn Trì Mu tiểu Lục nói.

Trì Mu tiểu Lục hổ thẹn lắc đầu, không biết có phải do có phong ấn gì đó không, nó hoàn toàn không cảm ứng được bất cứ khí tức thần cách nào.

Thần sắc mọi người đồng thời trở nên ngưng trọng, ngay cả Richard cũng hiếm khi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

“Ta hoài nghi là do Edel làm.”

Louis ngẫm nghĩ nói, “Là mặt nạ hư vọng?”

Richard gật đầu, “Cũng chỉ có mặt nạ hư vọng mới có thể giải thích được.”

“Cái gì là mặt nạ hư vọng?” Lục Thiệp Xuyên hỏi.

Louis mở miệng giải thích, “Mặt nạ hư vọng là một trong ba món thần khí còn sót lại của thú nhân thế giới, chỉ cần lấy được máu của một người nhỏ lên trên mặt nạ hư vọng, đeo mặt nạ hư vọng vào liền có thể biến thành người đó. Tại ma pháp thế giới, cho dù là con mắt chân thật cao cấp nhất cũng không cách nào nhìn thấu mặt nạ hư vọng.”

“Vậy có biện pháp nào tìm Edel không?”

Sở Mặc không cảm thấy hứng thú với những gì Louis nói, hắn muốn biết là làm sao có thể bắt được Edel tìm Tiêu Dật về. Dựa vào bạch quang trước đó phán đoán, thứ mang Tiêu Dật đi là trục cuốn truyền tống, chỉ cần khi Tiêu Dật chạm đất nắm lấy thời cơ hoàn toàn có thể xuyên tới thế giới khác thoát khỏi Edel. Nhưng nếu là vậy, Tiêu Dật nên trở về rồi, chứ không phải cho tới bây giờ vẫn không có tin tức. Lẽ nào nơi đến của trục cuốn có phong ấn gì ngăn cản y chạy thoát?

Trong lòng Sở Mặc xoay chuyển vô số ý niệm, nhìn chằm chằm Richard. Ánh mắt của hắn khiến Richard cảm thấy áp lực cực lớn. Richard trước đó xác thực đã động tay chân trong cơ thể Edel, nhưng sớm đã bị Edel phát hiện mà mất hiệu lực. Nhưng đối diện với vẻ mặt của Sở Mặc, có cho Richard cũng không dám nói không có tác dụng, chỉ có thể biểu đạt hắn sẽ cố nỗ lực thử xem.

“Ủa!” Richard đột nhiên kinh ngạc kêu lên, “Ta cảm ứng được Edel, hắn đang ở hướng đó.”

“Ngón tay Richard chỉ về ngoại vi Hư Vô hải, cách bọn họ không xa lắm. Tại điểm cuối mà hắn cảm ứng được, Tiêu Thất an tĩnh thủ ở đó, trong tay xách Từ Sắt Nguyên. Nhiệm vụ của hắn là đề phòng một khi Edel thất thủ, hắn phải nghĩ cách mang Edel hoặc là món thần khí trên người Edel đi. Còn về Từ Sắt Nguyên, thời khắc mấu chốt cũng có thể làm con tin trao đổi thứ hắn muốn.

Khi mọi người đi theo hướng Richard chỉ thị bao vây Tiêu Thất cứu được Từ Sắt Nguyên, Tiêu Dật đang cùng Edel xuất hiện ở trên một khu mộ. Ngay lúc chạm đất, trong đầu Tiêu Dật lập tức cảm ứng được sự tồn tại của Tịnh Lưu giới, y thở phào một hơi. Nếu có thể cảm ứng được Tịnh Lưu giới, thì nói rõ y bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi chỗ này. Như thế, Tiêu Dật ngược lại không khẩn cấp rời đi, y muốn biết người bắt y là ai? Tốt nhất là lần này triệt để giải quyết phiền phức luôn.

Trong lúc Tiêu Dật suy nghĩ, Edel đã lùi lại một bước, nhìn y cười lạnh.

“Cuối cùng cũng bắt được ngươi, Tiêu Dật.”


Giọng nói lạnh lẽo lãnh khốc không chút cảm tình, Tiêu Dật mở to mắt, y từng nghe qua giọng nói này.

“Ông là Edel.”

“Không sai!”

Khi hắn vừa nói, Tiêu Dật đã nhìn thấy thân hình Từ Sắt Nguyên trước mặt biến đổi, đôi cánh xương cực đại mọc lên sau lưng hắn, cái đuôi thô to kéo dài trên đất, gần như trong thoáng chốc, Từ Sắt Nguyên biến mất không thấy, xuất hiện trước mắt y là Quang Minh thần Edel. Tiêu Dật đã không phải là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của Edel, thậm chí trong bộ phim điện ảnh mà Hạ Tông quay y cũng thấy qua rất nhiều lần, nhưng cho dù từng thấy qua rất nhiều lần, y vẫn không thể nào tiếp nhận sở thích phát ớn của Richard. Y thật sự không thể lý giải, sao Edel có thể chấp nhận cho Richard cải tạo hắn thành thế này.

Sự thương hại trong mắt Tiêu Dật đâm sâu vào Edel, khi Edel sắp bùng phát, Vân Tịnh Hàn từ trong bóng tối bước ra.

“Thật không ngờ được, chuyện lại thuận lợi như thế.”

Edel đè nén lửa giận, hơi cúi đầu nói, “Ta từng nói, mặt nạ hư vọng là một món thần khí thực dụng.”

Vân Tịnh Hàn thỏa mãn cười, “Tiêu Thất đâu?”

Biểu tình Edel bất biến, “Có lẽ hắn đang trên đường trở về.”

Vân Tịnh Hàn cũng chỉ tiện mồm hỏi một câu, so với Tiêu Thất hắn càng quan tâm tiếp theo phải làm gì.

“Chúng ta nên làm sao? Moi thần cách trong người y ra?” Vân Tịnh Hàn âm lạnh đánh giá Tiêu Dật.

“Đương nhiên không phải.” Edel mở miệng, thoáng tiếp theo lại đột nhiên giơ tay phải ra trực tiếp đâm vào ngực Vân Tịnh Hàn. Dòng máu đỏ tươi từ ngực Vân Tịnh Hàn chảy xuống, hắn không dám tin trừng to mắt, “Ngươi…”

Edel hơi thu chặt tay, cảm thụ được sức mạnh dịu mềm mà cường đại trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười chế nhạo.

“Hợp tác của chúng ta rất vui vẻ, cảm tạ tất cả những thứ ngươi làm trợ giúp ta bắt được Tiêu Dật, đồng thời cảm tạ ngươi hào phóng cung cấp nơi ẩn thân bố trí đầy phong ấn lợi hại này. Ta đáp ứng ngươi, sau khi ta trở thành chủ nhân thần giới, ta sẽ truy phong ngươi là chủ của tiên giới, còn giúp ngươi giết người của Sở gia, xem như hồi báo cho những gì ngươi đã giúp ta.”

Thân thể Vân Tịnh Hàn mềm rũ ngã xuống, hắn đã không nghe được những lời Edel nói. Edel chậm rãi rút tay ra khỏi người Vân Tịnh Hàn, lòng bàn tay hắn có tia sáng dịu hòa tỏa ra, đó năng lượng lưu động như ngọc trong tiên cách, Edel thỏa mãn cười, thấp giọng niệm chú ngữ. Lúc hắn niệm chú, trên bộ xương màu trắng bắt đầu hiện lên lốm đốm đen. Những đốm này thuận theo đường vân riêng biệt lưu động, cuối cùng hội tụ tới tim hắn, hình thành một cấm chế màu đen lớn cỡ nắm tay.

Edel đặt tiên cách đầy máu của Vân Tịnh Hàn vào trong cấm chế màu đen nơi ngực, chỉ thấy tia sáng vàng nhạt lóe lên, một quang cầu hình dáng như giọt nước màu trắng hỗn tạp ánh sáng vàng từng chút một phóng ra từ trong cấm chế. Quang cầu bao quanh tiên cách, chậm rãi hút lấy năng lượng ở trên.

Tiêu Dật chấn kinh nhìn tất cả những gì trước mắt, bất giác nói: “Ông thật là đồ điên!”

Đã cách rất lâu lại lần nữa cảm ứng được khí tức của mảnh vỡ thần cách, Tiêu Dật quả thật không biết nên dùng vẻ mặt nào đối diện với Edel. Khó trách từ sau lần đầu tiên đối kháng với Edel y vẫn luôn cảm ứng không được khí tức của mãnh vỡ thần cách, thì ra Edel đã xem thân thể của mình là vật chứa để phong ấn thần cách. Không chỉ như thế, hắn thậm chí còn thử dùng ma hạt để nuôi dưỡng thần cách.

Vẻ mặt Tiêu Dật tràn đầy kinh hãi, Edel điên cuồng cười lên.

“Thế nào? Cảm thụ được sức mạnh thần cách rồi chứ? Lần trước ta thua ngươi, là vì có thần giới làm hậu thuẫn cho ngươi. Hiện tại không gian nơi này bị phong ấn, không thể cảm thụ được khí tức thần giới, ngươi căn bản không cách nào rời khỏi nơi này. Chúng ta so một trận chân chính đi, xem rốt cuộc là ai có tư cách làm chủ nhân thần giới.”

Edel điểm lên quang cầu trước mặt, hiện tại ma hạt của hắn và thần cách đã hoàn toàn dung làm một thể, chỉ cần nó hấp thụ thần cách trong người Tiêu Dật, hắn chính là chủ nhân thần giới, có sức mạnh mà tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng.

Theo động tác của Edel, quang cầu trước mắt hắn chậm rãi xoay chuyển. Edel đắc ý nhìn Tiêu Dật, lại phát hiện Tiêu Dật đứng ở đó không có bất cứ phản ứng nào.

“Thần cách của ngươi đâu? Tại sao không bị ảnh hưởng?” Edel thét lên.


Tiêu Dật thương hại nhìn Edel, nhẹ điểm lên ngực mình. Một hình thái cực cực lớn hiện lên trước mặt y, giây tiếp theo, ma hạt vẫn luôn trôi nổi trước mặt Edel đột nhiên giãy dụa muốn bay về hướng Tiêu Dật. Vẻ mặt Edel trở nên kinh sợ, “Xảy ra chuyện gì?”

Sự thương hại trong mắt Tiêu Dật càng đậm, “Vẫn chưa có ai nói cho ông biết, thần giới tự có ý thức của mình, là thần giới tự chọn chủ, chứ không phải chúng ta trở thành chủ nhân thần giới.”

“Ngươi nói cái gì?” Edel chấn kinh nói.

Hắn muốn thu hồi ma hạt trước mặt, nhưng hình thái cực phía trước Tiêu Dật tản ra sức hút cường liệt, hắn căn bản không thể khống chế ma hạt của mình, chỉ có thể nhìn quang cầu màu trắng từng chút một tiếp cận hình thái cực, cho tới khi hoàn toàn dung nhập vào.

“Không!” Edel thét lên một tiếng thảm thiết kịch liệt.

Hình thái cực trên ngực Tiêu Dật hoàn toàn trở nên hoàn chỉnh. Dưới ánh sáng vàng chói mắt, Edel mất đi ma hạt thống khổ giãy dụa, rất nhanh hóa thành từng miếng xương trắng. Tiêu Dật ánh mắt phức tạp nhìn hai di thể dưới đất lần cuối, rồi xoay chuyển ý niệm xuất hiện trên không trung Tịnh Lưu giới.

Lúc thần cách hoàn chỉnh, Tịnh Lưu giới vẫn luôn yên tĩnh đột nhiên bắt đầu chấn động. Tất cả mọi người đồng thời nhìn sang Tịnh Lưu giới, trong mắt Sở Mặc vụt qua kinh hỉ, hắn có thể cảm giác được Tiêu Dật đã trở về.

Rất nhanh, bóng dáng Tiêu Dật xuất hiện trên bầu trời Tịnh Lưu giới. Giống như lần trước Tịnh Lưu giới thức tỉnh, có tia sáng vàng từ hình thái cực bắn ra, cho tới khi bao trùm cả đại lục. Cho tới khi sương mù màu xám bao quanh Tịnh Lưu giới bị tia sáng vàng xua đi, Tịnh Lưu giới lần đầu tiên chân chính xuất hiện trước mắt mọi người.

“Thịch… thịch… thịch… thịch thịch… thịch thịch thịch!”

Tiếng tim đập rõ ràng vang lên bên tai mỗi người, theo từng tiếng tim đập, Tịnh Lưu giới giống như đang sống lại từng chút một. Có gió thổi qua, nguyên khí màu vàng từ dưới đất tràn lên, xuyên qua thân thể Tiêu Dật, lại lần nữa chảy xuống đất, hình thành một vòng tuần hoàn hoàn chỉnh.

“Thịch… thịch… thịch… thịch thịch… thịch thịch thịch!”

Tiếng tim đập vang lên liên tục, trong nhịp điệu của tiếng đập này, Tịnh Lưu giới hoàn toàn thức tỉnh!

Tất cả cảnh tượng này khiến mọi người bùng lên tiếng hoan hô dậy sóng, trong tiếng hoan hô lễ khai mạc của Tịnh Lưu giới đạt được thành công trước nay chưa từng có. Khi lễ khai mạc kết thúc, mọi người đều không thể chờ đợi chuẩn bị vào tiểu khu Tịnh Lưu. Lần này Tịnh Lưu giới thức tỉnh, bất luận là tiên cách hay ma hạt trong nội thể mọi người đều có biến hóa, mỗi người đều hận không thể lập tức thăng tiến tu vi, chân chính trở thành cái gọi là “thần”!

Từ xa nhìn sự náo nhiệt của Tịnh Lưu giới, Tiêu Dật và Sở Mặc nắm tay nhau đứng trong hư không.

“Đang nghĩ cái gì?” Sở Mặc dịu dàng hỏi.

Tiêu Dật mỉm cười, “Tôi đang nghĩ hình như tất cả phiền toái đều đã giải quyết rồi, tinh ngọc cũng kiếm đủ rồi, hiện tại tôi cuối cùng cũng có thể thực hiện nguyện vọng lúc nhỏ.”

“Nguyện vọng gì?”

Tiêu Dật vẻ mặt nghiêm túc nhìn Sở Mặc, mở miệng, “Mỗi ngày có thể ngủ tới khi nào tự tỉnh, đếm tiền tới khi tay rút gân.”

Lời của Tiêu Dật khiến Sở Mặc bất giác bật cười, hắn nắm chặt tay Tiêu Dật, nhẹ giọng nói, “Chúng ta còn một chuyện chưa làm.”

“Cái gì?” Lần này đến phiên Tiêu Dật hỏi.

Sở Mặc cũng ra vẻ nghiêm túc nói, “Chúng ta còn chưa thành thân.”

Tiêu Dật hơi ngây người, khóe môi không thể khống chế cong lên, “Thành thân?”

Sở Mặc dịu dàng nhìn Tiêu Dật, xác định, “Thành thân.”

Giờ khắc này hai người tâm ý tương thông, tình ý triền miên, đồng thời nhìn đối phương mỉm cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.