Đọc truyện Tiên Giới Chiến – Chương 83. Thiên Không thành chi chiến (5).
Tất cả Thiết Khôi Lỗi không hẹn mà cùng nhắm tới chỗ Trung Thành và AI. Sát ý phô thiên cái địa không cần trực tiếp đối mặt cũng cảm nhận được. Từng luồng thần thức liên tục quét qua khiến hắn lạnh gáy, nhưng súng trên tay liên tục đổi hướng, với đôi mắt linh động đặc biệt, không chiếc Linh Chu nào thoát khỏi bị hắn khóa mục tiêu. Ngón tay cứ bóp cò. Một súng là một hạm. Chưa hề có chút do dự sai lệch nào.
Người ngu nhất cũng biết hắn lúc này nguy hiểm thế nào.
Tay cầm đại sát khí, ánh mắt khóa chết mục tiêu. Bị hắn nhắm tới là đã định sẵn một vé đi uống trà với tử thần.
Chỉ vài giây do dự đã có bốn chiếc Linh Chu biến mất cùng những vụ nổ hoa lệ.
“Giết hắn, dùng toàn lực giết hắn.” Tiếng Mặc Thời Võ kêu gào trong kênh thần thức khiến đám tu giả Mặc Gia cảm nhận được hàn ý lạnh thấu xương. Bọn họ cũng biết để gã này tiếp tục bắn sẽ có ý nghĩa gì.
Hắn định một người một súng giải quyết toàn bộ cánh quân !? Tiểu hình chiến hạm của quân đội loài người rất nhanh, chủ pháo cũng rất mạnh, nhưng không dễ dàng gì xuyên qua linh quang tráo, hơn nữa còn cần đứng lại nhắm bắn rất lâu, không giống với tình hình lúc này. Cứ như vậy chiến cuộc sẽ lật ngược.
Chỉ bởi một người !?
“Làm như chúng ta sẽ cho ngươi làm vậy ấy !?”
Tu giả Mặc Gia đỏ mắt, Thiết Khôi Lỗi toàn lực kích hoạt phong linh pháp trận sau lưng, xé gió mà đi, đột phá tốc độ mach 7, vượt qua một gã Nguyên Anh kỳ toàn lực bay đi, vố số luồng Thần Thức áp lên Trung Thành bên trong AI như thực chất, ép phê khiến đầu óc hắn trì trệ khó thở.
Shen Jian không chút do dự đứng chắn trước người AI. Cây cung trên tay hắn làm một pháp bảo thượng phẩm được một môn phái tu chân ở tầng trời thứ ba cống nạp. Tuy không bằng Thanh Long cung trước đây, nhưng với cấp độ của hắn hiện tại, sử dụng vô cùng thuận tay. Hắn nhấc cung lên, thức khởi đầu của thủ pháp ‘Tam Trì Chi Vũ’ khởi động.
Ba mũi tên bắn ra chớp lóe như ánh bạc, phong áp chúng tỏa ra tạo thành một vòng tương hỗ, cùng gia tốc cho nhau, chớp mắt đã xuyên qua một con Thiết Khôi Lỗi ở gần nhất, cục đồng xanh khổng lồ này cũng vừa mới tụ tập xong linh tiễn trên nỏ của mình, vừa chuẩn bị bóp cò bắn ra thì cả người co giật khựng lại. Tu giả bên trong bị bắn tan xác, Thiết Khôi Lỗi bóp cò nỏ linh tiễn theo quán tính ,mũi tên xẹt qua, cách AI một khoảng khá xa.
Cũng có Thần Thức, Shen Jian nghe được đống đội thoại dài dằng dặc cũng sát ý không che giấu của đám tu giả bàn tán, hắn lạnh lùng truyền tin lại:
“Muốn động đến hắn, bước qua xác bọn ta đã.”
Đáp lại là vô số linh tiễn bắn tới.
Robert dặm chân lao lên, trên người hắn mặc một bộ giáp hình sói bằng hợp kim lóng lánh, đại kiếm gác trên lưng, hai tay hóa trảo, vẽ ra những quỹ tích mơ hồ.
“Thanh Đồng lĩnh vực, Sói nuốt trăng.”
Một gợn sóng trong suốt tỏa ra từ song trảo trên tay hắn khiến không gian xung quanh biến đổi. Sức mạnh Thần Mạch được kích hoạt, biến đổi một phần thực tại xung quanh hắn, hình thành một vùng luật lệ kỳ dị, chỉ cho phép công kích đơn thể đi qua, loại bỏ hoàn toàn công kích quần thể.
Lĩnh vực Sài Lang, tôn vinh sói cô độc, chỉ chấp nhận đơn đả độc đấu, loại bỏ mọi hiệu ứng quần công.
Bùm.
Mấy chục chiếc linh tiễn chỉ còn một chiếc còn sót lại, bắn lên người Robert, đấu khí trong người hắn phát động phòng ngự chống lại, tạo thành một tiếng nổ lớn. Robert phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược trở về, lăn lông lốc xuống gần dưới chân AI.
Cùng lúc đó Trung Thành đã nạp đạn xong lần bắn kế tiếp, pháo năng lượng trên tay bắn ra, quét thành một lưỡi kiếm nóng dực trải dài, nhẹ nhàng cắt đôi đám Thiết Khôi Lỗi vừa thả chậm tốc độ để bắn Linh Tiễn.
Bùm bùm bùm…
Hoa lửa nổ thành chùm, âm vang bùng cháy liên tiếp.
Sát thương khủng khiếp cùng tính chính xác tuyệt đối bơm vào huyết quản liên quân những chất kích thích nóng bỏng chẳng kém. Shen Jian một tay đỡ lấy Robert, một mặt đỏ bừng gầm lên:
“Bảo vệ AI.”
“Bảo vệ AI.”
Toàn trường gầm lên ứng tiếng, GMS loại hình cận chiến lập tức áp sát bao vây xung quanh AI, loại hình viễn chiến nhấc súng quang lên tay, bắn xối xả ra tứ phía. Lưới hỏa lực dày đặc bao trùm khắp nơi. Phía tu giả cũng không vì thế mà lui bước, còn tiếp tục để con rối màu xanh trắng kia bắn, tất cả bọn họ đều phải táng thân chỗ này. Đây không còn là săn bắt nữa, đối phương cũng không phải con mồi nữa, đây là lúc liều mạng.
Veo veo veo…
Nỏ Linh Tiễn bắn ra mật độ dày dặc mang theo tiếng gió rít kinh người, tiếng cung xuyên khí quyển bạo liệt hẳn lên, không có người nào còn dám lưu lực lúc này. Tất cả đều liều lĩnh công kích.
Tuyệt địa phản kích khiến cho khát vọng cầu sinh của quân đội phàm nhân cưỡng chế tăng lên sức mạnh và nhuệ khí, dù tu giả có đỏ mắt công kích, bọn họ cũng vẫn phát hiện mình giống như chọc phải một tổ ong vò vẽ.
Năng lượng bắn tung tóe khắp nơi, mang cho bọn họ rất nhiều phiền toái, hơn nữa đối phương hoàn toàn liều mạng, thậm chí cũng sẵn sàng tự nổ kéo theo một đám chết cùng với khí thế liều lĩnh này, ép tới từng gã tu giả cái áp lực bọn họ chưa từng đối mặt bao giờ trước đây.
Chết người nhất là con rối màu xanh trắng ở trung tâm đội hình với hai nòng súng nóng đỏ liên tục được thay mới, chỉ cần bị nhắm, chắc chắn là chết.
Bọn họ như phải đối mặt với một con hoang thú đáng sợ, sát ý lạnh lẽo khiến bọn họ khó thở.
Bàn tâm cảnh, luận vấn đạo, bọn họ ăn đứt phàm nhân. Thế nhưng bàn về sinh tử và quyết ý liều mạng, bọn họ – những kẻ sống cả trăm ngàn năm này không thể so sánh.
Những tu giả này không thể hiểu nổi cảm giác ‘cháy lên đi ngọn lửa sinh mệnh’.
Không thể hiểu nổi vì sao những sinh linh chỉ tồn tại trên đời vỏn vẹn vài chục năm này, lại có thể bùng phát sức sống kinh người đến thế.
Không thể hiểu nổi tâm cảnh của những người luôn sống trong áp lực chiến tranh Thần Tộc áp lên đầu mỗi năm tháng của Kháng Thần Lịch.
Luôn luôn là tuyệt địa phản kích.
Luôn luôn là đốt cháy sinh mệnh đổi lấy một sợi sinh cơ mỏng manh.
Liều mạng trên chiến trường, là thiên chức mỗi quân nhân phải giác ngộ.
Tu giả là tu giả, là người vấn đạo cầu trường sinh, không thể nào là quân nhân.
Khác biệt giữa hai bên không thể xóa nhòa.
Tu chân giả tại chiến trường cảm giác mình giống như một gã phàm nhân yếu đuối lúc này, cùng với đồng bọn đang chọc phải một đàn sư tử phẫn nộ, lúc nào cũng muốn xé tan bọn họ thành trăm ngàn mảnh.
Dù bọn họ mạnh hơn, Thiết Khôi Lỗi của bọn họ cứng rắn hơn, Linh Chu của bọn họ còn được bảo tồn nhiều hơn, nhưng không thể ép nổi cái sự khiếp đảm đang dâng lên trong tâm mỗi người.
Nhưng Mặc gia quân đoàn cũng có niềm tự hào của mình, tràng cảnh thiết huyết máu lửa này chấn nhiếp bọn họ, khiến tâm tinh bọn họ từ tận đáy sâu rung động, nó cũng đồng dạng kích thich sự hiếu thắng đã ngủ yên bấy lâu.
Các ngươi rất mạnh, các ngươi rất liều.
Thế nhưng liều mạng cũng không khiến các ngươi cải biến được thế cục đâu.
Bùm bùm bùm.
Linh tiễn thay đổi mục tiêu, bắn dàn trải ra toàn quân. Không còn Thiết Khôi Lỗi tập trung vào Trung Thành và Ai để nhận lấy công kích tổng lực của đối phương, thay vào đó bọn họ cũng chấp nhận hi sinh cho Trung Thành tùy ý gặt hái sinh mạng, đổi lại là quét sạch tất cả GMS và MS bao lấy xung quanh hắn.
Chặt đứt hết tay chân, thì trái tim và khối óc cường đại thế nào cũng chỉ là phế vật mà thôi.
Chiến trường lập tức lâm vào một hồi thảm thiết.
Nhưng từ tuyệt cảnh, trở thành thế giằng co.
Mỗi một giây trôi qua là có một nhóm sinh mạng mất đi. Thảm liệt chiến trường giống như một vòng xay thịt nghiền áp tất cả sinh linh bên trong. Mỗi súng Trung Thành bắn đều hóa kiếp cho một chiếc Linh Chu cùng một mớ Thiết Khôi Lỗi, nhưng cũng như vậy, bên cạnh hắn, hoa lửa tung tay, một gã đồng đội ngã xuống mất đi.
Robert chắn trước người Trung Thành, áo giáp Thần Tộc cho phép hắn khuyếc đại cái lĩnh vực đơn giản mà mình lĩnh ngộ, đem nó từ một mét biến thành vùng mười mét bán kính, hóa thành tấm khiên chắn trước Trung Thành.
Lĩnh vực đặc biệt xóa tan 99% linh tiễn bắn tới, luôn chỉ còn một mũi bay đến, hoặc bị Shen Jian dùng tiễn pháp tinh chuẩn bắn bay, hoặc bị Claude gọi ra một quả cầu lửa màu xanh lam nuốt gọn.
Claude đứng trên vai AI, toàn lực vận dụng ngọn lửa tam muội mình mới có được, không cách nào ném nó về phía đối phương để công kích, nhưng có thể lợi dụng đặc tính đốt cháy tất cả của nó để tạo thành một vòng phòng thủ nguyên tố, thiêu đốt linh tiễn bắn tới chỗ AI.
Thỉnh thoảng có vài mũi linh tiễn quá mạnh mẽ do bắn ở tầm quá gần, Shen Jian không phản ứng kịp, hắn liền là lớp phòng thủ cuối cùng chắn trước Trung Thành.
Tạm muội chân hỏa, kể cả linh tiễn cũng đốt.
Nhưng Claude cũng trả giá vô cùng lớn, tế bào năng lượng để hắn dùng siêu năng lực dạng này không đủ tiêu hạo, hắn phải trả giá bằng sức sống của mình, tóc hắn nhanh chóng chuyển bạc, kể cả bắp thịt cũng đang không ngừng héo rút. Hắn đang dần trở thành một ông già.
Robert càng lúc càng thấy không xong, lĩnh vực cần hắn liên tục thiêu đốt tiểu vũ trụ để duy trì, cứ tiếp tục bùng nổ tiểu vũ trụ vài lần nữa hắn sẽ tan chảy thành bọt nước.
Thế nhưng cảm giác liều mình che chở cho đồng bạn phía sau, thật sự rất ngầu mà.
Khóe miệng rướm máu nhếch lên một nụ cười phấn chấn. Tiểu vũ trụ trong thể nội được tế bào thần tính kích hoạt, lại một lần nữa bùng phát lên.
“Cháy lên đi, tiểu vũ trụ của ta. Thắp sáng nơi này nào.”
Lĩnh vực Sài Lang chỉ cho phép một đòn công kích đơn thể đi qua cứ như vậy bị hắn ngạng sanh mở rộng tới hơn 20m. Một tấm khiên chắn tuyệt hảo cứ như vậy dựng lên, bảo vệ Trung Thành.
Trung Thành càng lúc càng âm trầm, vô số thần thức tràn tới như muốn dìm ý thức hắn vào trong cơn sóng dữ, hắn biết thần thức cũng có khả năng công kích tinh thần, mặc dù đã có chuẩn bị nhưng dính nhiều như vậy cũng khiến hắn ăn không tiêu. Tầm mắt hắn chao đảo, nhắm bắn chỉ còn theo bản năng. Thế nhưng cũng không cản trở hắn nhìn thấy tất cả đồng đội bên ngoài đang liều mạng vì mình. Hắn không dám ngất xỉu, không dám phụ lòng bọn họ, không dám bỏ phí những giây phút quý giá bọn họ tranh thủ cho hắn.
“Em gái, vậy đây là lý do em giao AI cho anh à !? Để anh trở thành đối tượng quý hiếm cần được bảo tồn !?”
Tầm nhìn càng chao đảo, tâm tình hắn càng chết lặng, tựa như một viên đá thối hoắc đặt trong máy giặt, linh động nhãn của hắn cho dù ở bất kỳ tình huống xoay vần thế nào cũng đều có thể khóa chết đối phương, hắn thở khò khè như con bò tót giận dữ, khuôn mặt đỏ ứng, khóe mắt đầy tơ máu. Ngón tay giật giật, lựa lựa, bóp cò.
Bùm.
Chiếc Linh Chu thứ hai mươi.
Bùm.
Con Thiết Khôi Lỗi thứ sáu mươi bảy.
“Ta không muốn một trận chiến như thế này !!!!!”
Chẳng ai hay, bên trong khoang điều khiển của AI, một gã lính bắn tỉa đang gầm thét với đôi mắt chảy ra lệ máu.
Tiên nhân công kích không có chút xu thế giảm bớt nào, trái lại càng lúc càng nhiều lên. Điều này là tất nhiên, bởi quân số của bọn họ giảm xuống không kém bên địch chút nào. Ngay từ khởi điểm đã không công bằng, quyết định rất nhiều đến chiến cuộc sau này.
Hoài Nam âm tình bất định ngồi trong phòng điều khiển, hệ thống liên lạc đã toàn quyền chuyển giao cho hắn, tất cả hạm trưởng từng là binh sĩ ưu tú tham gia chiến tranh trước đây cũng đã nhận lấy GMS của mình mà ra ngoài kia.
Hắn trở thành hạm trưởng duy nhất của hạm đội.
“Đây có phải là sự phản đối họ biểu hiện ra với quyết định của mình không !?”
Tận mắt thấy vô vàn sinh mệnh bùng cháy vì quyết định của mình, hắn không nhận thấy được biểu tình trên mặt mình đang phức tạp đến thế nào, hắn cũng chẳng có thời gian để tự hỏi mình đang run sợ, phấn khích, hay thấy áy náy mặc cảm. Hắn chỉ biết liên tục ra lệnh, liên tục điều phối đội hình và lưới hỏa lực, tận lực giảm bớt con số chết chóc đang không ngừng nhảy lên qua mỗi báo cáo của hoa tiêu.
Thế nhưng lưới trời cũng không phủ hết được loài chim, luôn có những hung điểu xé rách lưới phòng thủ của hắn để vọt qua. Ngay sau đó là một lần bổ khuyết bằng tính mạng của một gã quân nhân nhiệt huyết, lưới của hắn đã ngày càng thu hẹp lại, mà đám hung điểu kia ngày càng ép sát hơn.
Lại một tiết điểm nữa mất đi sự khống chế, nhân sự thiếu nghiêm trọng, Hoài Nam càng lúc càng nắm chặt bàn tay, mệnh lệnh hắn đưa ra vẫn liên tục đều đều, giống như hắn có vô vàn phương án, nhưng mồ hôi trong lòng bàn tay liên tục toát ra, máu trong người dồn lên khiến cổ và mặt hắn cũng ửng đỏ, cặp mắt tơ máu đã bán đứng sự trấn định giả tạo của hắn.
“Mình đúng là chưa thể thích nghi với chiến sự cấp độ này mà…”
Xẹt qua một ý nghĩ vớ vẩn, Hoài Nam tiếp tục ra lệnh:
“Chị Jodi, không cần thao tác hệ thống phòng thủ của tàu nữa, chị có khả năng lái GMS phải không, chúng ta thiếu người.”
Sau đó chuyển đến màn hình bên kia một điểm tập trung, đó là nơi mắt xích vừa bị phá vỡ, đang chịu áp lực công kích mãnh liệt nhất.
Ra đó là chết.
Hoài Nam tránh đi ánh mắt của Jodi, bọn họ đã ở chung với nhau một thời gian khá dài, tất cả người trên tàu này đều giống như một gia đình nhỏ. Hoài Nam còn nhớ tất cả đồ uống hắn và bọn Trung Thành dùng mỗi ngày, được Hinami Hina mang tới đều là do Jodi làm…
Cô ấy nhớ rõ khẩu vị của bọn họ.
Luôn âm thầm chiếu cố cho tất cả…
“Nếu có thể trở về, tôi sẽ cho hạt tiêu vào đồ uống của cậu mỗi ngày.”
Giọng nói pha chút hài hước, thoải mái và rộng lượng, Hoài Nam nghiến răng, ánh mắt hắn ngập nước, nhưng không đáp lại lời nào cả. Chỉ gật đầu phất phất tay.
Đối phương cười cười gật đầu, đưa tay lên chào với tiêu chuẩn quân đội:
“Jodi Bennette, xác nhận nhiệm vụ.”
Sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng chỉ huy.
…