Đọc truyện Tiền Duyên Kiếp Này Gặp Gỡ – Chương 8: Bích y
Sau đêm hôm ấy, hai người lại có thêm một bước đến gần với nhau hơn…
2 tuần sau Thượng Vũ cơ bản đã hồi phục, cô lại tiếp tục đi làm.
Vừa đến công ty Tiểu Hảo đã bổ nhào vào cô, tay chân xuýt xoa hỏi han:
– Thượng Vũ cô làm sao vậy? Nghe chị Angel nói cô bị bệnh nặng? Cô đã khỏi chưa? Đã khỏe lại chưa?
Thượng Vũ choáng ngộp với vô số câu hỏi của Tiểu Hảo. Cô cười có chút ngại ngùng, nhanh nhảu đáp:
– Không. Tôi không sao, bây giờ ổn rồi, ổn cả rồi.
Angel cũng đi đến:
– Không sao khỏe lại là được rồi, em vào trong đi Thượng Vũ, Tiêu tổng đã vào rồi.
Thượng Vũ tròn xoe mắt:
– Tiêu tổng đã đi làm rồi hả chị?
Angel gật đầu:
– Ừ, chiều nay có cuộc họp quan trọng. Một năm 2 lần nên Tiêu tổng thường sẽ đi sớm hơn một chút.
Thượng Vũ gật gật, cô gấp gáp:
– Vậy em vào trong trước, trưa mình gặp lại.
Nói rồi cô đi nhanh vào trong. Tiểu Hảo nhìn nhìn theo Thượng Vũ, cô nói nhỏ vừa đủ cho cô và Angel nghe:
– Thượng Vũ xinh đẹp và may mắn thật.
Angel nhìn Tiểu Hảo, cô nghiêm giọng:
– Là cô ấy vốn được như thế!
Tiểu Hảo nhìn thoáng qua Angel, cô có chút chột dạ, lại thôi không nhìn theo hướng cánh cửa CEO kia nữa.
Thượng Vũ rón rén đi vào trong, vừa mở cửa vào đã gặp được ánh mắt sáng quắc của Tiêu Hàn.
– Em đi muộn.
Thượng Vũ trưng mắt:
– Tiêu tổng à, anh đi sớm.
Tiêu Hàn khoanh tay, vẻ dửng dưng:
– Em không đọc quy định của thư ký tầng 42 à? Phải có mặt trước khi tôi vào công ty.
Thượng Vũ xoa xoa trán, cô cố nói lại:
– Nhưng mà Tiêu tổng, công ty quy định 8g chính thức vào giờ làm việc. Bây giờ chỉ vừa 7g50 thôi, tôi đã đi làm rất đúng giờ. Hơn nữa tôi làm sao biết khi nào anh đi làm mà đi sớm hơn.
Tiêu Hàn vẫn nhìn cô chăm chăm:
– Tại sao Hảo và Angel đều đến trước chỉ em là đến sau tôi?
Cô hết nói nổi, chỉ biết trách Trời trách Đất tối qua lạnh trời nên cô ngủ có chút ngon. Huhu
Tiêu Hàn nhìn vẻ khó xử của cô, anh lại thích thú:
– Thượng Vũ, em vừa đi làm đã nghỉ gần 1 tháng, hôm nay đi làm lại đi trễ. Tôi nghĩ Tiêu thị thiệt thòi khi thuê một nhân viên như em.
Thượng Vũ thiếu chút nữa đã kêu Thần kêu Thánh.
Thổ địa ngó lên mà coi, cô vì sao lại nghỉ? Là vì đỡ sư tử vồ cho tên đang ngồi kia đó. Thế mà hắn…ô ô…tức chết cô mà!
– Tiêu tổng…tôi không biết được khi nào anh sẽ đi đến công ty đâu.
Tiêu Hàn đi đến chỗ cô, từ trên nhìn xuống, anh hơn cô đến một cái đầu. Đút hai tay vào túi quần, anh trầm giọng nói:
– Hay em đến nhà tôi ở đi, như thế em sẽ không lo đi làm muộn hơn tôi nữa.
Thượng Vũ trợn tròn mắt nhìn anh, cô hốt hoảng đến cực điểm, miệng lấp bấp nói không rõ chữ:
– Tiêu…tổng…anh…anh…
Tiêu Hàn lại nheo nheo mắt:
– Đây là điều kiện của tôi, em phải ở bên cạnh tôi 24/24.
Cô không nói gì, vì thực sự không biết phải nói gì. Nếu anh đã nói đây là điều kiện anh đưa ra, cô cơ bản không có quyền phản đối. Nhưng… ở chung môt nhà… a hèm, có chút không đúng cho lắm.
– À Tiêu tổng…tôi sợ làm phiền anh…cho nên…không….
Tiêu Hàn vuốt ve cằm xinh đẹp của cô:
– Không sao. Một tháng qua tôi cũng quen rồi, bây giờ thấy có chút thiếu thiếu.
Nói rồi anh buông cô ra, đi đến bàn làm việc, ngồi xuống:
– Quyết định như vậy đi, tối nay Phiêu sẽ dọn đồ đến giúp e. Tan ca em theo tôi về là được rồi, vào làm việc đi, ngày mai tôi có cuộc họp quan trọng.
Thượng Vũ đứng hình, cô không lẽ như thế là dọn đến nhà Tiêu Hàn đấy chứ???
Ôi sao lại thế này, sao lại thế này.
Thấy cô vẫn đứng ngây ngốc, anh lên tiếng:
– Vào làm việc của em đi, còn đứng ngây ra đó, tôi trừ lương.
Trừ lương? Không không…cô yêu tiền, cô rất yêu tiền. Cho nên không được trừ lương a…
Ngồi vào bàn, Thượng Vũ mở máy tính. Thôi thôi những việc riêng tư kia tính sau, bây giờ cô làm việc kiếm tiền trước đã.
À nhưng….cô làm cái gì bây giờ?
Ngó ngó Tiêu Hàn, cô mạnh dạn hỏi:
– À Tiêu tổng… tôi làm gì bây giờ?
Tiêu Hàn ngước mắt lên nhìn cô, ánh nhìn gắt gao:
– Em liệt kê tất cả những thứ trong tháng vừa qua tôi đã mua cho em ra giấy, lát tôi kiểm tra.
Cô thiếu chút nữa rơi hết răng xuống đất. Cô..đến công ty để làm những việc vô nghĩa đó thôi sao? Ô bằng đại học của cô đem về đốt uống đi là vừa rồi.
– À không phải hôm nay có cuộc họp sao? Tôi có thể giúp gì được không?
Tiêu Hàn vừa xem tài liệu vừa nói:
– Không cần đâu, cuộc họp dời ngày mai. Mọi việc Angel đã sắp xếp xong, em cứ ngồi đó làm việc của em đi.
Thượng Vũ đành im lặng, không cho cô làm thì thôi, như thế cô lại còn khỏe.
Trưa vào giờ cơm.
Thượng Vũ cùng Angel và Tiểu Hảo đi xuống nhà ăn. Ở đây cô lại đụng mặt Trương Lân cùng Bích Y.
Nhìn chỗ bàn hai người đó đang ngồi, trong có vẻ cũng hạnh phúc lắm.
Thượng Vũ đi ngang qua chỗ bọn họ, vốn cô cũng không muốn bắt chuyện lại tự nhiên bị Bích Y đi ra nắm tay cô nói không ngừng:
– Chị Thượng Vũ, gần 1 tháng rồi em mới được gặp chị đó. Trời ơi nghe nói chị đi công tác cùng Tiêu tổng phải không?
Tiếng Bích Y đủ lớn làm cho cả gian phòng đêu nghe được. Mọi người lại một phen chỉ trỏ bàn tán.
Vốn theo như tính Tiêu Hàn từ xưa đến nay không hề có một thư ký nữ nào theo cùng anh đi công tác hoặc đi gặp đối tác. Duy nhất mọi việc điều do Lạc phụ trách.
Xung quanh tiếng xì xào vang lên:
– Nghe chưa, đã nói đẹp như vậy mà phỏng vấn xong lên được tầng 42 là không đơn giản mà.
– Đi công tác hay đi….haha…
Thượng Vũ nheo nheo mắt, cô khó chịu nhìn Bích Y.
– Bích Y, cô nói chuyện cho rõ ràng. Cái gì đúng sự thật hãy nói, đừng ăn nói lung tung gây ảnh hưởng đến người khác.
Bích Y buông tay Thượng Vũ ra, trên mặt tràn vẻ sợ hãi. Cô ta thút thít:
– Em…em…em xin lỗi…em nghe người ta kể…
Thượng Vũ càng nhìn càng ghét, cô lại nói:
– Tôi đã nói gì đâu, tôi bảo cô sau này nói đúng thôi mà. Cái gì biết chính xác hãy nói, cô nói lung tung để đến tai Tiêu tổng, lại thiệt thòi cho cô.
Nhắc đến Tiêu Hàn, mọi người dường như im bbặt. Họ không biết chính xác thông tin kia là đúng hay sai, nhưng ở đây lại có mặt của 3 mỹ nhân tầng 42. Nếu ăn nói bậy bạ để họ nói lại với Tiêu tổng thì…. đáng sợ a!
Bích Y thoáng chốc cứng đờ, ả quên cả khóc.
Trương Lân có chút không vui lại nhìn nhìn Thượng Vũ. Hắn nghe Bích Y nói rằng cô có quan hệ không bình thường với Tiêu Hàn, cộng thêm cô vắng mặt gần 1 tháng, cùng lúc đó Tiêu Hàn cũng không thường xuyên đến công ty. Nên hắn có chút tin tưởng, lại cộng thêm vẻ chán ghét với loại phụ nữ dùng sắc đổi tiền. Hắn cảm thấy Thượng Vũ không phải loại phụ nữ đoan trang.
Nhưng khi nhìn thấy cô những suy nghĩ của hắn trước kia như vơi đi một nửa. Không biết vì cô quá đẹp hay thần thái quá kinh người mà làm cho hắn điên đảo.
Phụ nữ này, hắn nhất định phải chinh phục được, cả trái tim và thể xác.
– Thượng Vũ, Y Y không cố ý đâu. Cô bé nghe sao nói vậy, em đừng để bụng.
Cô thoáng nhìn qua Trương Lân, hận ý trong lòng càng đậm.
Y Y? Nghe thân thiết thật haha, kiếp trước hắn chưa bao giờ gọi cô là Vũ Vũ đâu?
Cười cười, cô nói:
– Có gì mà để bụng với để ruột. Tôi có khó chịu đâu, chẳng qua em nó còn nhỏ, tôi chỉ muốn tốt cho em nó thôi.
Nhin nhìn Bích Y cô lại nói tiếp:
– Chị vẫn dễ chịu, chứ nếu em nói lung tung về người khác thì người ta sẽ không bỏ qua cho em đâu. Thôi, tôi đi trước, sắp hết giờ cơm rồi.
Nói rồi, cô đi lại chỗ Angel, Angel tư nãy đến giờ đều không nói giúp cô nhưng trên môi cô ấy nụ cười rất đậm.
Bích Y ngồi xuống, hai mắt nhìn theo Trương Lân. Hắn bây giờ vẫn luyến tiếc nhìn theo Thượng Vũ.
Hai tay vo tròn dưới bàn, ý hận trong lòng càng thêm rõ nét.
Sau giờ cơm, trên diễn đàn mạng nội bộ Tiêu thị không có một tin tức nào không hay được đưa lên. Không phải vì mọi người tin Thượng Vũ trong sạch, mà là họ sợ uy nghiêm của Tiêu Hàn.
Bởi thế, người đời thường rất mâu thuẫn.
Chiều hôm ấy, vào giờ trà chiều. Thượng Vũ mặt mày ủ dột đi ra ngoài. Cô đã nằm dài trên bàn cả buổi trưa, bây giờ phải ra ngoài đi lại nếu không xương cốt sẽ rã rời hết.
Vừa nhìn thấy cô đi ra, Tiểu Hảo mừng như vớ được vàng.
Cô giao hai tập hồ sơ vào tay Thượng Vũ, xong lại gấp gáp giải thích:
– Thượng Vũ giúp tôi, đem tập hồ sơ xuống tầng 30. Tôi gấp gấp gấp lắm rồi, đây là tập hồ sơ quan trọng, ngày mai là diễn ra cuộc họp, mớ hồ sơ này không thể thiếu được.
Thượng Vũ ngơ ngác hỏi thêm:
– Nhưng giao cho ai?
Tiểu Hảo ôm túi xách, vừa đi vừa nói:
– Đem xuống cho trưởng phòng Ma đi, bảo anh ta kí vào xong ngày mai cầm lên.
Nói rồi, Tiểu Hảo bỏ đi mất. Để lại Thượng Vũ ngây ngốc đứng đó.
Cô nhìn nhìn tập hồ sơ, chắc là quan trọng lắm mà không biết Tiểu Hảo gấp cái gì mà lại đi nhanh như vậy, cô vẫn chưa hỏi xong cơ mà.
Nhưng thôi, đem hồ sơ đi một vòng cũng coi như là giãn gân giãn cốt.
Tầng 30.
Cô phải đi nhầm 2 phòng, mới biết được trưởng phòng Ma phòng làm việc ở gian thứ 3.
Ôi mẹ ơi, Tiêu thị thật sự quá rộng, phòng ban nhiều đếm không xuể mất.
Đưa thẻ lên cửa kính, đợi thông báo ting một tiếng, cửa tự động mở, cô nhẹ nhàng bước vào.
Nhìn vào trong mọi người đang hăng say làm việc, nào giống cô ở tầng 42…uiiii….
Đang không biết phải đưa cho ai, cô lại thấy Bích Y. Cô ta cũng nhìn thấy cô, lại bỏ cả việc chạy đến chỗ cô. Vừa đi vừa cười tươi đến phát sợ:
– Chị Thượng Vũ, chị xuống đưa hồ sơ à? Bình thường do Tiểu Hảo đưa xuống, hôm nay cô ấy bận à?
Thượng Vũ không muốn dong dài, cô gật đầu:
– ừ, cô ấy có việc bận nhờ tôi đưa giúp. Trưởng phòng Ma đang ở đâu vậy Bích Y?
Bích Y nhìn nhìn một chút, ả ta lại nói:
– Hay chị đưa cho em đi, em đưa lại cho trưởng phòng.
Thượng Vũ cảnh giác nhìn cô ta, cô có chút không an tâm.
– Thôi không cần đâu, cô đưa tôi vào tôi tự đưa được mà.
Cung lúc đó, tiếng điện thoại reo lên, thượng Vũ nhăn nhó khi đọc tin nhắn.
” Đi xuống tầng hầm. Gấp “
Ô tin nhắn kiểu này chỉ có Tiêu Hàn nhắn, người gì lại khô khan đến phát sợ như thế chứ!
Bích Y nhìn nhìn cô, ả ta ôm tập hồ sơ trên tay cô, miệng nói cười:
– Chị bận thì đi đi, em giúp chị đưa cho trưởng phòng. Bây giờ anh ấy cũng không có ở đây đâu, vừa đi đâu rồi.
Thượng Vũ ngó ngó đến căn phòng phía xa, cửa mở toan hình như không có người.
Cô gật gật đầu, nói với Bích Y:
– Nhờ cô vậy, đưa đến tay trưởng phòng giúp tôi. Cảm ơn cô trước.
Bích Y lại cười đáng yêu:
– Có gì cần cảm ơn, em còn chưa xin lỗi chị chuyện hồi trưa nữa là.
Thượng Vũ cũng không nói nhiều, cô gật gật sau lại đi ra ngoài.
Bích Y nhìn nhìn theo cô, ả hai mắt cười gian ác. Hồ sơ gồm 3 tập, ả nhanh tay đi đến chỗ chậu cây, giấu một tập vào trong gốc chậu phía kẹt khuất không ai nhìn thấy. Xong lại quay người đi lại bàn làm việc như chưa hề có việc gì….
Thượng Vũ chạy có chút muốn trẹo chân.
Mẹ kiếp, cô hôm nay mang giày cao đấy nhé.
Từ xa đã thấy xe Tiêu Hàn chờ sẵn, cô đi nhanh một mạch đến xe. Ngồi vào trong xe, cô thở hổn hển.
Tiêu Hàn nhìn cô, anh cau mày:
– Em đi đâu như ma đuổi vậy?
Thượng Vũ đưa tay lên ngực vuốt vuốt, cô bực dọc:
– Tiêu tổng, anh bảo tôi xuông gấp còn gì.
Tiêu Hàn vẫn dửng dưng:
– Tôi có kêu em đi nhanh như vậy đâu.
Thượng Vũ hết nói nổi, cô tức giận ôm túi xách ngồi dựa vào trong xe.
Tiêu Hàn cũng không nói gì, anh cho xe đi
Đi đến khu cao cấp thành phố A, chạy vào trong tầm 500m nữa là đên nhà riêng của Tiêu Hàn.
Xe chạy thẳng vào cổng, mở cửa xe bước ra ngoài, cô có chút nữa là choáng ngộp.
Mẹ ơi, đẹp quá, đẹp quá!!!
Sân trước to gần bằng công việc, nào là cây cảnh, hoa thơm lại có cả hồ cá nữa. Đi vào trong, lối kiên trúc cổ đại như hoàng cung diễm lệ. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô được nhìn thấy ngôi biệt thự kì lạ và độc đáo như thế này.
Đi theo sau Tiêu Hàn, vừa bước vào cửa, đã thấy hai hàng người giúp việc đứng cung kính ở hai bên. Ai nấy đều trong thân thiện đáng tin, lại nhìn thấy một ông lão tuổi đã cao đi ra ngoài.
Ông ấy nói:
– Cậu chủ, ngài đã về.
Hai bên cũng đồng thanh gọi một tiếng ” Cậu chủ “.
Tiêu Hàn đút hai tay vào túi quần, anh nhàn nhạt hỏi ông lão tóc bạc:
– Chú Kiên, chú đã sắp xếp đồ cho Thượng Vũ chưa?
Ông Kiên gật đầu, cung kính đáp:
– Rồi thưa cậu chủ.
Tiêu Hàn gật đầu:
– Ừ được rồi, mọi người đi làm việc đi.
Tiêu Hàn nói rồi đi lên lầu, Thượng Vũ cũng nhanh chân chạy theo.
Đi đến trước một căn phòng, Tiêu Hàn quay sang nói với cô:
– Em ngủ trước đi, hôm nay tôi có việc về muộn. Lát nữa anh tối xong đi dạo một chút rồi lên phòng, không cần đợi tôi.
Thượng Vũ chỉ chỉ vào cánh cửa trước mặt:
– Phòng này đúng không?
Tiêu Hàn gật gật. Anh lại xoa xoa má cô, cười dịu dàng.
– Ngoan, tôi sẽ về sớm.
Nói rồi anh quay đi, đợi đến khi anh đi mất cô mới rón rén mở cửa đi vào trong.
Ô trời ơi, phòng gì to đến kinh người vậy? Khéo cô chạy maraton cũng đủ giúp giảm béo rồi đấy.
Lại nhìn ngó xung quanh, cả căn phòng thiết kế với gam màu trắng đen, đơn giản nhưng vô cùng hài hòa.
Lại đi đến tủ quần áo, cô len lén mở ra.
Ôi đập vào mắt cô chính là…..quần áo của cô, có thêm cả chục bộ mới size và màu sắc cô đều yêu thích.
Tiêu Hàn….cũng rất tâm lý đấy chứ!
Tìm một bộ váy thích hợp, cô đi vào nhà tắm, trước hết cứ tắm thoải mái đã, những việc khác từ từ tính tiếp.
Vừa tắm xong lại có người chờ sẵn ngoài cửa, lại bưng vào cho cô một khay đồ ăn lớn lại toàn các món cô thích.
Chu choa, sống ở đây coi bộ cũng thích lắm ý chứ.
Đêm hôm ấy, đang chìm vào giấc ngủ, cô cảm nhận được vòng tay của ai đó rất rộng lớn rất ấm áp ôm cô vào lòng.
Cô….không hề bài xích với cái vòng tay ấy!
Sáng hôm sau khi cô dậy Tiêu Hàn đã đi từ lúc nào, hình như mấy ngày hôm nay anh khá là bận.
Cũng không nghĩ gì nhiều, cô ăn sáng xong lại nhàn nhã đi đến công ty. Vô tình để quên cái điện thoại ở nhà.
Phải chạy nhanh lắm thì cô mới không đi trễ giờ làm việc của công ty. Xui xẻo cho cô hôm nay có tai nạn ngoài đường kẹt xe quá nhiều.
Đến khi lên được đến tầng 42, vừa bước ra khỏi thang máy đã bị một đám người Tiểu Hảo vây quanh.
– Thượng Vũ, hồ sơ đâu?
Cô ngơ ngác, không biết chuyện gì:
– Hồ sơ nào?
Tiểu Hảo gấp đến đỏ mặt:
– Hồ sơ hôm qua tôi nhờ cô giao cho trưởng phòng Ma đó. Đâu rồi?
Thượng Vũ càng ngạc nhiên hơn nữa:
– Tôi đã đưa rồi mà, tôi có giữ tập nào đâu?
Luc này Angel cũng tiến lại:
– Thượng Vũ, hôm qua 3 tập, cô giao mấy tập?
Cô nghiêm túc trả lời:
– Tôi giao hết cho Bích Y, cô ấy nói sẽ đưa giúp cho trưởng phòng Ma vì lúc ấy không thấy anh ấy ở đấy.
Bích Y từ đâu đi đến, thút thít:
– Chị Thượng Vũ, chị đưa em bao nhiêu em đưa hết lại cho trưởng phòng bấy nhiêu..em..
Thượng Vũ nhìn Bích Y, cô biết cô bị ả gài rồi. Nhưng tình thế này cô phải giải quyết sao đây???
Tiểu Hảo bực dọc:
– Thượng Vũ, tôi giao cho cô sao cô lại giao cho người khác? Cô xem bây giờ lạc mất một tập hồ sơ rồi, làm sao ăn nói với Tiêu tổng đây.
Angel hòa giải:
– Từ từ không phải lỗi hoàn toàn của cô ấy.
Tiểu Hảo lại khó chịu:
– Chị Angel, cô ta vô dụng thiếu trách nhiệm thì em nói. Đúng sự thật mà.
Trưởng phòng Ma cũng lên tiếng:
– Bích Y đưa cho tôi chỉ 2 tập, tôi còn hỏi lại cô ấy sao chỉ có 2. Tức là phía tôi sẽ không thể làm mất được.
Bích Y khóc lóc:
– Chị Thượng Vũ, em chắc là đã đưa đủ cho trưởng phòng. Chị đừng nghĩ hôm qua chị trách em vụ nói linh tinh trong giờ ăn trưa mà em hại chị..không có đâu…
Một vài người đứng sau xem chuyện hay cũng sầm sì to nhỏ:
– Trả thù, cô gái này đẹp thiệt mà tính cũng đáng sợ quá…
– Vụ này là sao đây? Sao tôi không hiểu gì hết vậy…
Lại có người tâm lý nhiều vững hơn:
– Vụ này chắc có ẩn tình gì đây?
Trương Lân phía sau cũng đi lên, hắn nói:
– Thượng Vũ, em nhớ kỹ xem có để lạc mất ở đâu không?
Một bà giám đốc phòng nhân sự cũng góp dầu vào lửa:
– Người ta nói cô xinh đẹp yêu mị, tôi nghĩ chắc do ganh tị, giờ tôi mới biết cái hồng nhan họa thủy là có thật.
Một người lên tiếng, người khác cũng nói theo:
– Ừ cô coi bây giờ không đủ tài liệu làm sao chúng tôi trình bày trước cổ đông. Cái đó là công sức của cả phòng ban, cô vô dụng cũng vừa vừa thôi chứ.
Một tên ẻo lẻ ganh ghét nói theo:
– Đẹp thì được gì, đẹp mà không có đầu óc cũng là dạng vứt đi thôi.
Thượng Vũ im lặng, nãy giờ cô vẫn im lặng phán đoán tình hình.
Bích Y lại khóc lóc:
– Mọi người đừng nói chị Vũ vậy mà, là lỗi của em, em đi nhận lỗi là được. Em..em…
Mấy người phía sau lại xúm nhau vào an ủi:
– Tiểu Y cô không có lỗi, cô không cần nhận lỗi.
– Ừ đúng đó Y Y, muốn nhận lỗi cũng phải do cô ta nhận lỗi..
…………..
Vô số lời nói khó nghe khiến Thượng Vũ rất khó chịu. Nhưng cô vẫn rất bình tĩnh, cô không thể để mang tiếng được, không thể bại dưới tay Bích Y kia được!!!