Đọc truyện Tiền Duyên Kiếp Này Gặp Gỡ – Chương 31: Hoa phi
Sáng hôm sau đoàn người lại di chuyển đến Hành cung. Vào đến Hành cung cũng mất cả ngày để sắp xếp và ổn định. Tối hôm ấy Hoàng đế triệu Hiền phi thị tẩm, còn thực sự có thị tẩm hay không thì chỉ Hoàng đế biết, Hiền phi biết…
Đêm nay Vũ Ngưng có chút không ngủ được, kể từ hôm qua khi gặp Trung Ti Đại Sư nàng tâm trí rất mơ hồ.
Đại Sư nói nàng đã bỏ quên một số chuyện… rốt cuộc là chuyện gì? Sao nàng chẳng nhớ gì hết vậy?
Còn nữa nàng cũng đã chịu khó phân tích từng sự việc của trước kia nhưng cơ hồ vẫn chưa tìm hiểu ra thêm một chút gì khác lạ. Hoàng đế vẫn là kẻ phụ bạc và nàng vẫn là người bị vứt đi…
1 tuần sau…
Liên tiếp trong 1 tuần Hoàng đế không sủng hạnh Vũ Ngưng mà nàng cũng không có gì khấn trương ngoại trừ trong lòng có một chút khó chịu.
Sáng nay nàng sau khi bồi Thái hậu dùng bữa sáng, tâm tình có chút không vui khi nghe tin Hoàng thượng thăng cho Cao Tần thành Cao Quý Tần…
Ai tên háo sắc!
Vũ Ngưng tâm tình không vui liền mang theo Ngọc Châu ra bên đình gần hồ sen hóng mát. Quả thật ở Hành cung không khí rất mát mẻ, không nóng bức như trong kinh thành. Mà không khí mát mẻ cũng làm tâm tình người dễ chịu hơn.
Ngồi bên phiến đá nhỏ ngắm cá chép hoa phi trong hồ, nàng có chút nhớ đến Hàn đế, cũng chẳng hiểu vì sao từ hôm đến Hành cung hắn lại giở chứng không nhìn đến nàng. Rõ ràng hôm trước vẫn ân ân ái ái, thế mà hôm sau lại… Đúng là tên cẩu hoàng đế mà…
Phía sau nghe có tiếng động, quay lại nhìn hóa ra là Hoa Phi đang đi đến.
Vũ Ngưng liền đứng dậy, đứng tại chỗ hành lễ:
– Thiếp thân gặp qua Hoa phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an.
Hoa Phi cong môi cười, khẽ nâng tay:
– Đứng lên đi, muội muội đang ngắm cá à?
Vũ Ngưng gật đầu, ý cười nhạt:
– Dạ thiếp thân cảm thấy có chút buồn chán nên ra hồ ngắm cá.
Hoa Phi bước nhẹ nhàng đến gần chỗ Vũ Ngưng, nàng khẽ hỏi:
– Bảo Quý Tần muội muội hôm nay có nhã hứng nhỉ, ta vừa đi qua chỗ Lệ Tần, muội ấy có chút mệt mỏi, nghe nói hôm qua Hoàng thượng triệu muội ấy đến nữa đêm….
Hoa Phi kéo tay áo che miệng cười, trong mắt mang vài ý trêu chọc thấy rõ.
Vũ Ngưng càng không để nàng ta vào mắt, lại lặng lẽ quay lại phía hồ cá, tay hướng tới phía Ngọc Châu, ý là đưa cho nàng một ít thức ăn cho cá.
– Thế à Hoa phi nương nương, thiếp thân cũng không rõ lắm.
Hoa Phi cũng vương tay lấy một ít thức ăn cho cá, nàng nhẹ nhàng rãi vài hạt thức ăn:
– Cá dù có đẹp đến đâu, có bơi lượn giỏi như thế nào đều là cá nuôi trong bể. Mà đã nuôi thì có chết cũng chết trong bể, được yêu thích một lúc đến khi có con đẹp hơn lại bị vứt sang một gốc. Thật đáng thương…
Vũ Ngưng tay nắm chặt thức ăn cho cá nhưng trên mặt vẫn là nét nhu hòa bình thường.
Hoa Ái Tư là con gái quan nhất phẩm, bên nhà mẹ tương đối có thế lực, nghe nói trước kia từng mang thai nhưng lại sảy mất, từ sau đó trở đi là không thể mang thai được nữa…
Mà vị Hoa phi này trước kia là người cũ trong cung Thái tử, cũng là một bộ dáng kiều kiều diễm diễm. Tống Bạch Hiên giành cho nàng một sự sủng ái nhất định, dù không gọi là độc sủng nhưng thánh sủng không suy là luôn luôn đúng.
Có điều vị Hoa Phi này bề ngoài thanh tú không nhiễm bụi trần nhưng trong lòng… ai ai…mưu kế có thừa. Nhưng vẫn là qua không nổi Ninh Kha Mẫn khi thiếu một cái hài tử dưới gối, xem ra cũng không phải dạng dễ trêu chọc vào.
Còn riêng với Ninh Vũ Ngưng nàng, Hoa Phi là một nhân tố giúp khúc đẩy nhanh chóng vào cái chết của nàng năm đó. Chết là do nàng chọn nhưng thuốc độc đó….
Hoa Ái Tư, ngươi đối với người khác là hiền lành không màn thế sự nhưng đến trước mặt ta lại lộ rõ bản chất ganh ghét xấu xa…
Thế…. ta đây càng thích!
Vũ Ngưng quay lại nhìn nàng, mỉm cười, nói:
– Nương nương người nói đúng rồi. Này này người thấy con cá chép hoa kia không? Cũng đẹp cũng có chút to lớn nhưng dù sao cũng không được yêu thích bằng loại cá con trân bảo kia. Quả thật có chút đáng tiếc…
Hoa Phi cười nhạt:
– Bảo Tần muội muội khéo nói đùa, cá chép hoa là loài cá cao quý sao đem ra sao với loại cá con nhỏ bé kia được chứ?
Vũ Ngưng gật đầu, ra vẻ hiểu biết:
– Vâng, thế ạ. Nhưng chung quy cá nào không vào hồ, mà vào hồ rồi là như nhau. Dù có trân quý cũng là để nuôi, người nhìn xem cá con nhỏ xem ra bơi lượn càng đẹp mắt hơn chắc do bọn nó còn trẻ…
Nói rồi Vũ Ngưng che miệng cười thầm, mà bên đây Hoa Phi có chút tức giận, nàng ta tiến sát lại gần Vũ Ngưng, nói trong tức giận:
– Vũ Ngưng, vinh sủng vài tháng đến nay cũng thất sủng rồi nhỉ? Ngươi lấy tư cách gì cười đùa trước mặt ta?
Vũ Ngưng cười nhạt:
– Dù cho thiếp thân có thất sủng cũng nào có liên can đến việc cười đùa. Nương nương người cấm thiếp thân quả là có chút không đúng rồi quy củ rồi.
Hoa Phi vòng qua người nàng, đứng quay lưng về phía mặt hồ, Vũ Ngưng thì quay mặt trực diện với nàng ta. Bỗng dưng Hoa Phi ra vẻ hốt hoảng, miệng hét lên:
– Muội muội, hoàng thượng đi đâu ta đâu biết, sao muội lại như thế….
Nói rồi Hoa Phi thụt lùi về sau tay lại với lên kéo tay Vũ Ngưng. Vũ Ngưng cảm thấy có chuyện chẳng lành, nàng liền nhớ đến các tình tiết trong những bộ phim cung đấu kiếp trước nàng hay xem. Không kịp nghĩ nhiều, nàng chồm người về phía trước theo như ý Hoa Phi. Hoa Phi khi này lại nở nụ cười tà ác…