Đọc truyện Tiền Đồ Vô Lượng – Chương 67
Nghe thấy một từ điên rồi, tất cả mọi người ở đây cả kinh, Thừa tướng túc trí đa mưu quyền hành to lớn thế nhưng liền như thế điên rồi, trừ bỏ Lăng Phượng ra không ai biết nguyên nhân, bọn họ đều kinh ngạc không thôi.
Kết quả này đối với Lăng Phượng mà nói cũng không phải ngoài ý muốn, lấy thâm tình của Thừa tướng đối với Trầm Tư Dung, một khi đã biết rõ hung thủ chân chính hại chết người yêu chính là mình, Triệu Bá Ân tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha chính mình, chẳng qua là Lăng Phượng chưa từng nghĩ đến mau như vậy……
“Thừa tướng……” Trong mắt Lăng Phượng mang theo thương xót, chậm rãi tới gần, thế nhưng đối phương đã sớm nhận không ra hắn.
Lực chú ý của Triệu thừa tướng vẫn đặt ở trên người Thục phi, nắm chặt nữ nhân không tha, trên mặt còn mang nụ cười làm kẻ khác sợ run.
” Đi, chúng ta đi tìm Tư Dung, tìm Tư Dung, sau đó giải thích với Tư Dung…… Còn có ta muốn thành thân với hắn, thật sự muốn thành thân với hắn.” Nói, lực đạo của hắn còn lớn hơn nữa.
Thục phi hoàn toàn nghe không hiểu phụ thân nói gì, khóc la phản bác: “Cha, cha, ngươi buông a…… Nương đã chết a! Trầm Tư Dung đã chết a…… A!”
Nàng còn chưa nói xong, Triệu thừa tướng lại bỗng nhiên dùng sức đem nàng đẩy ngã một bên, trong mắt lộ ra tức giận hét lên với nàng: “Ngươi nói bậy! Tư Dung không có chết, hắn cùng với ta thành thân, còn có, đứa nhỏ tương lai của chúng ta sẽ gọi là Tích Chiêu…… Chúng ta phải cùng nhau cả đời!”
Thục phi hoàn toàn không rõ phụ thân suy nghĩ gì, té trên mặt đất chỉ có thể một bên khóc một bên lắc đầu không ngừng.
” Thừa tướng, không nên lừa mình dối người nữa, Trầm Tư Dung sớm đã chết, vô luận là Trầm Tư Dung hay là Trầm Niệm Khanh, bọn họ cũng không còn nữa!” Lăng Phượng lên tiếng.
“…… Chết?” Triệu thừa tướng đối với lời này cuối cùng có chút phản ứng.
Hắn lăng lăng đứng ở tại chỗ, trên mặt lộ ra mê võng cùng thất ý làm người ta thấy cũng không đành lòng.
Lăng Phượng khẽ cắn môi, kiên trì nói thêm, “Đúng, chết! Ngươi đã biết nói như thế, không phải sao!?”
“Ta…… Biết?”
Triệu thừa tướng nắm chặt chủy thủ trong tay, đột nhiên một ít hình ảnh quen thuộc trải qua trong đầu……
Trầm Tư Dung xinh đẹp, trước khi chết trên mặt đầy mụn độc, giống như ông trời nghiêm khắc trừng phạt nàng, nàng khóc tê tâm liệt phế, trong miệng thì thầm chính là thân sinh ca ca của nàng. Rồi sau đó hình ảnh vừa chuyển, một ngày trời tuyết, Triệu thừa tướng đứng ở trước mộ Trầm Tư Dung cùng nàng nói chuyện, nói cho nàng hắn chiếm được tin tức Trầm Niệm Khanh đã chết, cho nên hắn đến nói cho Tư Dung, để nàng ở dưới cửu tuyền có thể yên giấc.
Trầm Niệm Khanh mới là Trầm Tư Dung mà hắn yêu!?
“……!”
Đột nhiên ý niệm này xâm nhập trong đầu Triệu thừa tướng, trí nhớ trước kia niêm phong cất vào kho lập tức nổ tung, xoay quanh xoay quanh trong đầu.
“Ta…… Giết chết Trầm…… Niệm Khanh……”
Đây là lần đầu tiên, Triệu thừa tướng thẳng thắn thành khẩn với chính mình.
Hắn run rẩy vươn tay, hai tay đưa ta trước mắt, bàn tay lộ ra những nếp nhăn già nua trong mắt Triệu thừa tướng lây dính thứ đỏ tươi tẩy không đi.
“Ha ha ha ha……” Hắn bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to.
Lăng Phượng nhìn chăm chú hắn, thị vệ bên người hắn đang muốn tiến lên bắt Triệu Bá Ân, thế nhưng Lăng Phượng ngăn trở bọn họ.
Lão Thừa tướng đang cười, nhưng Lăng Phượng cũng chú ý tới trong mắt hắn nước mắt đang chảy xuống.
“Là ta giết chết hắn, là ta nha! Chính tay ta giết chết người yêu của mình…. Thật sự là không bằng cầm thú a! Ha ha……”
“Cha……?”
Thục phi cuộn mình ở một bên, hoàn toàn chẳng hiểu gì, tiếng gọi của nàng khiến cho Triệu thừa tướng chú ý.
Chỉ thấy hắn chậm rãi xoay người, nhìn nữ nhân này, hắn nở nụ cười, hiền lành nở nụ cười.
“Ta sai lầm rồi, mười phần sai……” Nói, hắn chậm rãi tới gần nữ nhân, lại một lần nữa vì nữ nhân dang rộng vòng tay ôm lấy.
“Cha?” Bởi vì động tác ôn nhu của phụ thân Thục phi không giãy dụa nữa mà là ngoan ngoãn để hắn ôm lấy.
“Tư Dung…… Ta thật sai lầm rồi.”
Triệu thừa tướng một tay khẽ vuốt sợi tóc nữ nhân, để nàng tựa vào đầu vai mình, còn hắn thì nhẹ nâng đầu nhìn địa phương không người phía trước nhẹ giọng nói: “Nữ nhân a…… Chúng ta sai lầm a, đều sai lầm…… A kết thúc…… Nên kết thúc.” Nước mắt rơi khỏi hốc mắt đọng trên tóc Thục phi.
Dài dòng hơn hai mươi năm, hắn trầm mê trong hoài niệm về Trầm Tư Dung, nhưng nguyên lai hết thẩy đều là giả……
Chuyện cho tới ngày hôm nay, hắn thật sự rất muốn hỏi một chút: Niệm Khanh a Niệm Khanh, ngươi vì sao phải gạt ta?
“Cha……”
Thục phi mới vừa nghĩ đến phụ thân đã nghĩ thông suốt, cũng không nghĩ đến ngay sau đó, bụng liền truyền đến một trận đau đớn, trong cơ thể có một cổ nhiệt lưu không ngừng dâng lên, cuối cùng tới yết hầu, một cỗ mùi vị rỉ sắt tràn ngập trong miệng, nàng còn muốn nói gì đó, thế nhưng phát hiện cỗ nhiệt lưu kia đã tràn ra khỏi miệng, dính trên tù phục màu trắng, đó là màu đỏ chói mắt.
Nàng khó có thể tin chậm rãi rời đi cái ôm của Triệu thừa tướng, cúi đầu nhìn lại, chủy thủ kia đã đâm sâu vào bụng nàng, huyết lưu không ngừng, tù phục cũng nhuộm thành một khối màu đỏ.
“Cha…… Vì cái gì?” Nàng nhìn miệng vết thương, thấp giọng hỏi “Ngươi không phải…… Thương yêu ta nhất……”
Triệu thừa tướng đâm vào chỗ trọng yếu, thương thế quá nặng làm Thục phi nói không được đầy đủ một câu.
“Đúng vậy…… Cha thương yêu nhất là ngươi……”
Triệu thừa tướng nói xong lập tức rút ra chủy thủ, động tác này càng làm cho thương thế của thục phi càng thêm nghiêm trọng.
Thần chí của nàng đã gần đến trạng thái mơ mơ màng màng ngã vào trong lòng phụ thân, nàng vẫn còn không rõ.
“Kia…… Vì sao…… Ách!” Thục phi lời này còn chưa nói ra, lại là một ngụm máu tươi phun ra.
Ôm lấy nữ nhi, Triệu thừa tướng nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, tựa như mới trước đây dỗ cho nàng ngủ, ôn nhu từ ái.
“Ngủ đi, đứa nhỏ…… Chúng ta đều sai lầm…… Chúng ta không nên tồn tại……” Động tác của hắn rất nhẹ nhu, biểu tình hiền lành mang mỉm cười, còn có…… nước mắt.
Thục phi run rẩy hai cái, dưới tầm mắt tràn ngập nhu tình của phụ thân, chậm rãi nhắm mắt lại, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Cảm thấy nữ nhân đã không có hơi thở, Triệu thừa tướng cũng không còn vỗ nhẹ, một tay xoa dung nhan nữ nhân, hai mắt dần dần mất đi sắc thái, “Tư Dung….. Không phải sợ, cha hoàn lại hết thảy tội nghiệt, cũng tới cùng ngươi……”
Ngữ khí của hắn vững vàng, người chung quanh thấy không khỏi tóc gáy dựng thẳng, cũng có người thậm chí đã bất chấp hô lên: “Trời ạ, Thừa tướng thật sự điên rồi, đem ái nữ cùa mình giết chết!”
Lăng Phượng hiển nhiên thật không ngờ sẽ như vậy, đang muốn tự hỏi nên xử trí việc này ra sao, Triệu thừa tướng thong thả buông xuống thi thể nữ nhân dần dần lạnh giá, đứng dậy đi về phía Lăng Phượng.
“Niệm Khanh……” Triệu thừa tướng lộ ra thần sắc vui sướng.
“……!” Lăng Phượng nghe vậy vội vàng quay đầu lại, quả nhiên thấy Bùi Dật Viễn theo thị vệ đã đi tới.
Bùi Dật Viễn nghe thấy Triệu thừa tướng gọi, không khỏi lại nhăn lại mi.
Niệm Khanh? Sao lại là Niệm Khanh? Hắn đến tột cùng phải…..?
“Niệm Khanh!” Triệu thừa tướng bước nhanh hơn, đang muốn tiến lên.
“Mau bảo hộ nương nương!” Lăng Phượng lo lắng hắn sẽ gây bất lợi cho Dật Viễn nên phân phó.
Bọn thị vệ tiếp lệnh, vội vàng giơ trường thương trong tay lên vây quanh Triệu thừa tướng, nhưng ai biết Triệu thừa tướng không có dừng bước, mà là trực tiếp lao vào mũi thương sắc bén, trong lúc nhất thời huyết hoa văng khắp nơi, ba thanh trường thương từ các phương hướng xuyên thấu qua thân thể Triệu Bá Ân.