Đọc truyện Tiền Đồ Vô Lượng – Chương 37
Lăng Phượng nguyên bản tính toán rất hảo, để cho Bùi Dật Viễn chịu một ít trừng phạt nho nhỏ, cứ để hắn chịu một chút khổ sở, đến đầu thu đến nhìn hắn, rồi tìm lấy cớ thả hắn ra.
Nhưng lại không như mong muốn, cuối năm nay mưa có vẻ sung mãn, mưa to liên miên không dứt, không bao lâu đã làm cho nước sông Hoàng Hà dâng đầy, Nội Hà ngập lụt, đại hồng thủy trăm năm khó gặp, Từ Tề hà đến Lợi Tân Hoàng Hà bảy huyện đều lũ lụt nghiêm trọng, Lăng Phượng thân là hoàng đế, không thể không tạm thời đem tư tình nhi nữ buông xuống, chi bạc giúp nạn thiên tai, một lòng cùng các đại thần tìm tòi nghiên cứu chuyện trị thủy.
Cứ như vậy kéo dài tới thu trung, mùa thu vốn là mùa thu hoạch, đủ loại lễ mừng hiến tế lại bày ra, hơn nữa năm nay gặp nạn hồng thủy, lễ tế trời trong hoàng cung phải tổ chức long trọng hơn mọi năm, cứ như thế phải thu xếp vạch kế hoạch, Lăng Phượng càng không có thời gian tới nhìn Bùi Dật Viễn, trong lòng hắn vô cùng lo lắng, nhưng thật sự là bất đắc dĩ, lo lắng thì lo lắng nhưng tự mình đi lại không có thời gian, ngày cứ thế qua ngày, đảo mắt đã đến lễ hội Trung thu.
Vào đêm trung thu, hoàng cung thiết yến ngắm trăng, thần tử phi tần đều tham gia. Hoàng đế ở ngự hoa viên thiết yến, mọi người một bên vừa ngắm trăng vừa thưởng thức ca múa.
Lăng Phượng nhìn buổi tiệc đầy quần thần cùng phi tần, hoa đăng treo cao, xem bọn hắn nâng cốc hoan hỉ, vui cười không thôi, trong lòng có một cỗ cảm giác mất mác, không khỏi quay đầu nhìn bên cạnh mình, trống rỗng không có một tia nhân khí.
“Dật Viễn…” Nhẹ nhàng thốt ra tên này, hắn nốc một ngụm rượu.
Ngày này năm trước, Bùi Dật Viễn đứng ở bên cạnh hắn, tuy rằng không nói nhiều lắm, chỉ cầm tay hắn, Lăng Phượng đã cảm thấy ấm áp không thôi, trên người hắn còn tản mát ra hương khí trong lành như nắng ấm, thật sự làm người ta say mê.
“Hoàng Thượng.” Bỗng nhiên bên cạnh vang lên một thanh âm.
Lăng Phượng nhìn lại, nguyên lai là Triệu thừa tướng, trong đêm đoàn viên, lão không đi tìm Thục phi, tìm đến hắn làm gì?
“Nguyên lai là Triệu thừa tướng, khanh có chuyện gì?” Lăng Phượng hỏi.
Triệu thừa tướng hình như có điều khó nói, cân nhắc một lát sau mới mở miệng: “Hoàng Thượng, lão thần có một chuyện thật sự là không nhịn được, muốn hỏi thăm Hoàng thượng một phen!”
“Là chuyện gì? Ngươi cứ hỏi đi!” Lăng Phượng tâm cũng sinh nghi vấn.
Lão Thừa tướng từ trước đến nay cho mình nhiều tuổi, tự ngạo khinh người, hiện tại lại có việc tới hỏi hắn? Thật sự là ngạc nhiên!
“Này… Là chuyện có liên quan Thần phi.” Triệu thừa tướng nghĩ, vẫn quyết định hỏi, “Lão thần xin hỏi, Thần phi nương nương chính là sinh ra ở Lâm An?”
Vừa nghe hai chữ “Thần phi”, Lăng Phượng không khỏi nhíu mày, “Thừa tướng hỏi chuyện này làm gì?”
“Bởi vì Thần phi nương nương cùng một vị bạn cũ của lão thần tướng mạo rất giống, cho nên…”
“Nga? Bạn cũ của Thừa tướng cùng Dật Viễn giống nhau? Trước kia sao không nghe ngươi đề cập qua?”
Thật sự là kỳ quái, theo như lời lão nói, vị bạn cũ của lão không phải là tuyệt sắc sao? Nếu có người như vậy, tại sao lúc trước chưa từng nghe nói tới?
Triệu thừa tướng bị hỏi đến như vậy, trong ánh mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ, “Đó là chuyện khi lão thần còn trẻ… Hiện giờ, vị cố nhân kia cũng đã…”
“Như vậy a…” Lăng Phượng cảm thấy hình như lão có gì đó giấu diếm, nhưng cũng không có ý hỏi tới, “Chỉ sợ ngươi phải thất vọng, Thần phi là nhân sĩ Dương Châu, không tin ngươi cũng có thể đến hỏi Ninh đại nhân, là hắn đem Thần phi đón về.”
“Dương Châu?” Triệu thừa tướng khó có thể tin gầm nhẹ.
“Ân.”
Lăng Phượng mới không rảnh trông nom lão, cho nên cũng không lâu sau liền lấy cớ ly khai nơi này.
Một mình đi đến góc hẻo lánh, Tào công công bị Lăng Phượng cho lui cũng đã đi xa, náo nhiệt chung quanh dần dần bị tịch liêu thay thế.
Lăng Phượng không nghĩ gì trong đầu, chỉ ngẩn ngơ bước đi, bất tri bất giác đi về hướng Lân Chỉ cung, khi hắn phục hồi *** thần lại, đã một mình đứng trước cửa Lân Chỉ cung.
Nhìn bức hoành phi trên cửa Lân Chỉ cung vẫn như cũ, Lăng Phượng xúc cảnh sinh tình, chậm rãi nhớ lại từ khi Bùi Dật Viễn tiến cung đến khi hết thải sự tình phát sinh.
Bùi Dật Viễn đầu tiên làm cho hắn kinh hỉ, sau đó là thương yêu, rồi sau đó xảy ra mọi chuyện làm cho quan hệ hiện tại đi đến hồi bế tắc.
Từ khi Bùi Dật Viễn vào lãnh cung, hắn cũng không sống khá giả, bất quá chỉ có Tào công công biết, chẳng những tính tình không tốt, thứ này thứ nọ đều ăn không trôi, buổi tối cũng ngủ không ngon, càng không nói đến chuyện tìm người thị tẩm. Thân là hoàng đế, hắn biết cứ tiếp tục như vậy là không được, một ngày thêm một ngày thân thể sẽ chịu không nổi.
Cả ngày trên ngực giống như bị tảng đá lớn đè ép, muốn thông qua chính vụ bận rộn để quên cũng làm không được, thậm chí so với chuyện của Trữ quý phi bốn năm trước chỉ có hơn chớ không kém.
Hắn đang xảy ra chuyện gì?
Trong lúc hắn còn suy tư nghi vấn, bốn phía tĩnh lặng mơ hồ truyền đến một trận thanh âm nức nở, Lăng Phượng tò mò, đêm Trung thu cơ hồ tất cả thái giám cung nữ đều đến yếu hội nhận thưởng, sao lại có người trốn ở nơi này mà khóc!?
Không muốn đả thảo kinh xà, Lăng Phượng đi đến phía sau cửa Lân Chỉ cung, sắc trời lúc này đã tối, cũng coi như giúp hắn.
Một lát sau, tiếng khóc kia dần đến gần, theo đó còn xuất hiện một ngọn đèn ***g, ngọn đèn ***g thẳng một đường đến trước cửa Lân Chỉ cung, Lăng Phượng mới nhìn thấy rõ người tới, nếu hắn không nhớ lầm, đây là hai cung nhân lúc trước hầu hạ Bùi Dật Viễn.
Một người là Kiều Dương, nghe nói cung nữ này được đưa đi hầu hạ nhóm phi tử mới vào cung, người còn lại là tiểu thái giám Tiểu An tử sai vào thái y viện, sao vào giờ này, hai người bọn họ ở cùng một chỗ? Kiều Dương còn đang khóc… Là đã xảy ra chuyện gì?
Lăng Phượng áp chế bất an trong lòng, lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện.
Chỉ nghe Tiểu An tử không ngừng an ủi: “Kiều Dương đừng khóc, ngươi khóc như thế… Chủ tử cũng sẽ không tốt hơn…” Mặc dù là nói như thế, nhưng trong tiếng nói của hắn không tránh khỏi nghẹn ngào.
Lăng Phượng nghe vậy cả kinh, bọn họ là nói “Chủ tử” …?
“Nếu không phải tại ta, chủ tử cũng sẽ không như thế này!” Kiều Dương vẫn không dừng được nước mắt.
Hết thảy đều là lỗi của nàng, nàng biết rất rõ ràng Thục phi lai giả bất thiện, nhưng không thể ngăn cản, còn có Hiền phi, hai người bọn họ rõ ràng trong lòng có quỷ, nàng nên nói cho Hoàng Thượng sớm một chút, nếu không chủ tử sẽ không rơi vào hoàn cảnh như vậy.
“Chủ tử nói đây không phải là lỗi của ngươi, đây là mệnh của hắn… Chúng ta…” Tiểu An tử nói đến nơi đây rốt cuộc nói không được nữa, cũng khóc lên.
Hai người trong ngày vui mừng đoàn viên ở trong này khóc đến thê thảm như thế, thân là Hoàng Thượng nên trị tội bọn hắn, chỉ là nghe họ nói xong, Lăng Phượng cảm thấy trong lòng lạnh hơn phân nửa.
Đến tột cùng bọn họ đang khóc cái gì? Đến tột cùng chủ tử bọn họ gặp chuyện gì? Đến tột cùng Dật Viễn hắn…
Lăng Phượng chỉ suy đoán, cũng không có dũng khí bước ra ngoài hỏi.
Cho đến khi hai người tựa hồ cảm thấy đã phát tiết đủ, tính toán mỗi người đi một ngả mới ngưng được nước mắt.
Kiều Dương lấy khăn thay Tiểu An tử xoa xoa nước mắt nói: “Tiểu An tử, ngươi từ nay về sau ở thái y viện hỏi thăm xem, xem xem có thể trộm cho chủ tử ít dược không, ta ở gần chỗ chủ tử, cũng sẽ bớt thời giờ đi xem người, đây là chuyện duy nhất ta có thể giúp chủ tử.”
“Ta hiểu được.” Tiểu An tử cầm đèn ***g trả lời, “Hôm nay ta đưa ngươi trở về trước, cũng tránh lộ ra dấu vết.”
“Ân.”
Hai người nói xong liền đi về phía xa, cho đến khi xác định bọn họ sẽ không trở lại, Lăng Phượng mới chậm rãi đi ra.
Hắn thật sâu hít vào một hơi, muốn làm cho mình tỉnh táo lại, nhưng làm không được, trái tim cũng sớm đã vì những gì bọn họ nói mà bất an, khó có thể bình tĩnh.
“Trẫm muốn đi tìm Dật Viễn…”
Nói, hắn liền rời khỏi, bỗng nhiên phía sau truyền đến thanh âm Tào công công.
Tào công công theo kinh nghiệm biết Hoàng Thượng nhất định là tới nơi này, hắn cầm trong tay một kiện áo bông màu xám, cảm thấy thời tiết chuyển lạnh vội đem thêm y phục tới cho Hoàng Thượng, hơn nữa yến hội cũng sắp kết thúc, Hoàng Thượng nhất định phải trở về chủ trì.
Nhưng khi hắn đi đến bên cạnh Lăng Phượng, liền cảm thấy sắc mặt Lăng Phượng thập phần không thích hợp.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng? Ngài xảy ra chuyện gì?”
“Trẫm không quay về.” Lăng Phượng thấp giọng nói.
“Cái gì?” Tào công công cho là mình nghe lầm.
Không ngờ Lăng Phượng quả thật xoay người, bước nhanh về hướng ngược lại, lúc gần đi còn nói: “Ngươi đi nói cho bọn hắn biết, xong thì tan đi, trẫm không rảnh trông nom!”
Sau đó Lăng Phượng không dừng lại, đi như chạy về hướng địa phương kia.