Đọc truyện Tiên Đế Vạn Năm Chuyển Thế Rồi FULL – Chương 54
-” Ba mươi thiên cung,cao nhất thiên ly hận
Bốn trăm bốn mươi bệnh,khổ nhất bệnh tương tư”
Một khi đã nắm chặt tay thì sẽ không bao giờ buông.
Một khi đã yêu thương hết lòng thì sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Bởi vì… tìm được một hạnh phúc quá khó.
Nó phải trả giá bằng niềm đau, bởi những giọt nước mắt và thời gian.
Tình yêu chính là khi đã gần như tay trắng,bản thân vẫn luôn muốn dành cho đối phương phần còn lại cuối cùng.Cũng giống như việc Vân Phi vẫn không thể buông xuống tình cảm dành cho Vân Thanh Nham.
Vân Thanh Nham đến trong cuộc đời cô rất khẽ,lặng yên đến kì lạ.
Rồi chẳng biết từ khi nào,cô chấp nhận sự xuất hiện của hắn như một lẽ rất tự nhiên.
– Này cô nương,nàng không phải nên cười với ta một lần sao?
– Này cô nương,nàng không phải thấy bản thân hơi kiêu ngạo sao? Kiêu ngạo hơn cả ta,lúc nào cũng muốn leo lên đầu bản vương ngồi.
– Mặt trắng,muội không phải nên biết ơn vì đã có ta,tia sáng ấm áp duy nhất trong cuộc đời nàng sao?
– A Phi,muội không yêu ta sao? Sao muội lại cười với nam nhân khác? Ta hơn hắn gấp vạn lần.
– A Phi,muội là nữ nhất bản vương yêu nhất trong cuộc đời mày
– Mèo con ngang bướng,muội lại không muốn nghe bản vương nói sao?Vậy nàng nói cho bản vương nghe đi là nàng yêu Vân Thanh Nham, vĩnh viên là nữ nhân của Vân Thanh Nham
– A Phi,ngươi đáng chết.
– Chàng…Chàng..không phải nói yêu ta sao?
– Chưa từng.
Lời giả dối ấy ngươi cũng tin cho được.
Tình yêu là một viên kẹo đường,người nào cũng thích được nếm.
Nhưng khi nếm rồi,sự thật cay nghiệt.
Viên kẹo đường mà ta khao khát hôm nào lại trở thành món ăn bản thân không muốn phải nhìn thấy nhất.Càng nhìn,càng tổn thương.Không phải lẽ,không thể chạm tới ,mà món kẹo ấy,đã dành cho một người thích hợp hơn
Yêu Vân Phi là người muốn Hoa Luân phá hủy thiên giới,giết chết Vân Thanh Nham và nữ nhân của hắn,Tưởng Nha Nha.Cuối cùng,nàng lại chống lại lí trí,nghe theo con tim,tha cho bọn họ.
Thậm chí còn đưa cả hai an toàn xuống nhân gian,âm thầm chúc họ hạnh phúc từ đằng sau.
Vẫn là những giọt nước mắt ấy,cay đắng!
Tình yêu cũng giống như cơn mưa đầu mùa hạ,thoảng vào lòng những cơn gió dịu mát.
Nói như cuộc gặp gỡ giữa Lã Thụ và Âu Dương Nhậm Đình vậy.
Lã Thụ là một cô gái hiện đại xuyên không tới tam giới.
Còn chưa nếm trải được chút mùi vị về thứ gọi là cuộc sống mới thì đã bị số phận cuốn trôi,từ hết cơn sóng này đến cơn sóng khác.
Đoạn tình cảm chớm nở mà nàng dành cho Âu Dương Nhậm Đình chân thật và tự nhiên đến mức một kẻ lạnh như băng như hắn phải tự phá bỏ chiếc mặt nạ lâu năm mà yêu chiều một tiểu cô nương ngây ngô.
Nhưng đó chỉ là chuyện trước khi Lã Thụ nhận ra mình có thân thế ra sao mà thôi.
Một người còn,một người mất.
Người còn lại vẫn luôn phải nhớ về người đã ra đi.
Không phải là tàn nhẫn lắm hay sao? Âu Dương Nhậm Đình, hắn biết phải làm gì mới có thể khỏa lấp đi chỗ trống ,vừa mới được nấp đầy,nay chủ nhân của nó đã không còn?
Đoạn tình cảm chỉ là một đoạn tình cảm.
Điểm xuyết nhẹ nhàng,bình yên nhưng cũng thật đau đớn.
Giá như,một lần nữa được chuyển bánh dòng thời gian,quay về thời điểm ấy.
Có chăng,chuyện tình của Yêu Vân Phi và Vân Thanh Nham sẽ đẹp giống như Vân Thanh Sơn và Diệp Thuẫn? Hai bóng người trên phố,tình chàng ý thiếp sâu đậm,thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Đôi tình lang thoáng lướt qua một tiểu nha đầu đáng yêu,vô tình khiến nha đầu ngã sõng trên đất.
Yêu Thanh Sơn vội đỡ nha đầu dậy,phủi bụi trên dưới.Nam nhân từ đâu chạy tới,bế nha đầu trên tay trách mắng :
– A Phi,ngươi nghịch ngợm quá rồi.
Lát nữa ca ca sẽ tính sổ với ngươi.
– Hoa Luân ca ca ,ngươi không được cắt phần ăn của A Phi.
– Ngươi không ngoan.
– Nam nhân tỏ ý không hài lòng
– A Phi yêu Hoa Luân ca ca nhất trên đời.
Ca Ca không được cắt phần ăn của A Phi .
– Chỉ nghĩ đến cái bụng.
Hoa Luân bật cười.
Hai bóng người,một lớn một nhỏ,nhanh chóng mất hút giữa dòng người đông đúc.Yêu Thanh Sơn đứng đằng xa trông theo,khóe mắt nàng tuôn xuống hai dòng nước mắt
– A….A…Phi…Giá như là muội…Nếu thật…sự là muội…muội lần này phải thật hạnh phúc.
– Thanh Sơn,nàng không khỏe chỗ nào ? – Diệp Thuẫn lo lắng hỏi
– Không có.
Bụi bay vào mắt thôi.
Tướng công,chúng ta đi thôi.
– Không khỏe nơi nào phải nói ta biết.
Yêu Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Nàng khoác lấy tay y tiếp tục dạo phố.
Chiều tà buông xuống thật dịu dàng,ôm trọn lấy dòng người vào lòng.
End.
.