Đọc truyện Tiên Đế Trùng Sinh – Chương 48: Chiến Đấu Với Giao Long
Lúc này bên bờ sông Thương Lan chỉ còn lại lác đác vài người, ai cũng bị thương, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp của Hà Thái Vi cũng có một vết máu do viên đá nhỏ bị gió giật thổi qua mặt cô ta.
Người duy nhất còn nguyên vẹn là Diệp Thành, rõ ràng anh đứng dưới gốc cây bên sông, nhưng không có thứ gì ảnh hưởng đến anh.
Người may mắn còn toàn vẹn duy nhất lúc này đang thong thả tiến về phía con giao long.
“Con giao long này đã tu luyện gần một nghìn năm, đã gần đạt tới cảnh giới Giao Đằng, thân thể không chỉ khổng lồ, cứng rắn mà còn cực kỳ linh hoạt, đặc biệt là lớp vảy bao phủ bề mặt cơ thể, ngay cả đạn cũng không thể xuyên qua”.
“Hơn nữa, cơ thể nó chứa đựng những linh khí tinh túy nhất của toàn bộ sông Thương Lan.
Nó chỉ cần phun linh khí ra là có thể hòa tan sắt thép, nếu nó dùng hết sức phun ra linh khí thì đủ để tạo ra một con sóng lớn nhấn chìm cả Hải Thành”.
Diệp Thành lúc này đã dừng lại bên sông, ngửa đầu nhìn lên con giao long kia, khóe miệng nở một nụ cười khẩy, con giao long vốn đang điên cuồng kia sau khi nhìn thấy anh thì đột nhiên ngửa đầu lên trời thét dài một hơi.
Sau đó, con giao long bỗng co rút toàn thân, bày ra tư thế phòng thủ, vảy trên cổ dày đặc và bắt đầu dựng lên như rắn hổ mang.
“Thật đáng tiếc, mày đã gặp phải tao”.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, khi Diệp Thành tuyên bố sẽ giết chết con giao long, mọi người đều cho rằng anh quá mạnh miệng, nhưng thái độ của con giao long lúc này chỉ có thể giải thích một điều…
Nó đang sợ hãi!
Đúng vậy, nó sợ rồi! Nó giống như một con chó khi gặp kẻ địch đáng gờm thì chỉ dám gầm nhẹ, rắn hổ mang khi gặp nguy hiểm cũng sẽ bành cổ ra.
Đã bao giờ bạn nhìn thấy một con chó gầm gừ với khúc xương hay một con rắn hổ mang bành cổ với con chuột? Như vậy chẳng phải là bị con mồi dọa sợ bỏ chạy sao?
“Hí…!”
Lúc này, con giao long cũng không thể phát ra tiếng gầm thét khiếp người, mà chỉ là tiếng kêu nhỏ như tiếng kêu của rắn rết, nó như muốn cảnh cáo Diệp Thành không được tiến lên.
Con giao long đã tạm thời nhân nhượng, ngay cả chỉ cần khua chân một cái là có thể giết chết Quách Văn Hưng nhưng nó cũng bỏ qua, cả cơ thể nó từ từ lui về sông Thương Lan.
Hà Thái Vi đứng một bên nhìn thấy vậy thì lập tức phải kinh ngạc che miệng lại, Diệp Thành này rốt cuộc là ai mà vừa mới xuất hiện ở đó đã khiến con giao long hung tàn kia phải rút lui?
“Bản năng quái thú giúp mày cảm nhận được sự nguy hiểm rồi sao? Nhưng bây giờ mới rút lui thì cũng đã quá muộn rồi!”
Ánh mắt Diệp Thành ngưng tụ lại, cả người đột nhiên giống như một luồng sáng cắt ngang bầu trời đêm, anh dẫm lên sóng nước đang cuộn trào trên sông Thương Lan giống như đang đi trên mặt đất bằng phẳng.
Đây chính là sức mạnh của Tứ Tượng huyền công, Chu Tước Du!
Trên người Diệp Thành toát ra ánh lửa đỏ nhàn nhạt, cả người nhẹ nhàng di chuyển trên mặt sông, nhìn anh lướt đi rất nhẹ nhàng nhưng lại dễ dàng né được từng đòn công kích của con giao long và nhanh chóng tiếp cận nó.
“Gào!”
Con giao long thấy việc uy hiếp không có tác dụng, mắt nó càng thêm đỏ rực, nó đột nhiên ngửa đầu lên trời và ngầm lên, giơ móng vuốt kim loại sáng bóng của mình lên rồi hung hăng vung về phía Diệp Thành.
“Cẩn thận!”
Hà Thái Vi bỗng hét lên, cô ta vừa tận mắt chứng kiến đội trưởng vệ sĩ của mình bị móng vuốt đó chia thành hàng chục mảnh, làm sao cô ta lại không sợ hãi được?
“Khá đấy!”
Diệp Thành không né tránh, trong mắt hiện lên một chút hưng phấn, anh bỗng nhiên tung ra một quyền, trên không trung khẽ dấy lên tiếng sấm sét.
Đó là sức mạnh của Tứ Tượng huyền công!
Một quyền này của anh đánh thẳng vào giữa móng vuốt của con giao long, sau đó “Rắc” một tiếng, móng vuốt tưởng chừng cực kỳ sắc nhọn và kiên cố của con giao long đã xuất hiện một vết nứt rất lớn, e rằng nếu tiếp tục phải chịu thêm vài cú đấm như vậy như thì nó sẽ vỡ vụn.
Con giao long bị đau, cả thân thể duỗi thẳng ra theo bản năng, cố gắng gầm lên thật lớn để cản bước đối phương, nhưng Diệp Thành lại giống như đã dự đoán trước được chuyện này, anh há to miệng rồi ngầm lên trước.
“Gào!”
Tiếng hổ gầm bỗng rền vang toàn bộ sông Thương Lan, vài người ở ven sông vốn có thể cố gắng đứng vững, nhưng sau khi nghe thấy tiếng gầm vừa rồi thì sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, yếu ớt ngồi sụp xuống đất, trong số đó người vốn được nuông chiều là Hà Thái Vi hiện giờ khuôn mặt đã trắng bệch, khóe miệng và mũi đều rỉ máu.
Đó là sức mạnh của Tứ Tường huyền công, hổ gầm thét!
Con giao long chịu ảnh hưởng của tiếng gầm nhiều nhất, thân thể của nó chợt rung lên, tiếng gầm vốn dĩ định phát ra cũng biến mất, lại bị Diệp Thành lấn áp, anh liên tục vung hai tay lên, đấm liên tiếp vào lớp vảy dày và cứng rắn của con giao long một cách không thương tiếc.
“Rắc rắc!”
Một loạt tiếng vỡ vụn vang lên, hai nắm đấm của Diệp Thành rơi xuống nơi nào, lớp vảy cứng rắn vốn có thể chịu được đạn dược kia lần lượt vỡ tan, không thể chịu được sức mạnh của anh dù chỉ một giây!
“Như vậy, như vậy còn là người hay không?”
Hà Thái Vi thấy cảnh này mà trợn mắt há hốc mồm, cô ta vừa được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của con giao long kia, con giao long vừa rồi suýt chút nữa đã giết sạch những vệ sĩ ưu tú của cô ta và ngay cả thầy Quách Văn Hưng nổi tiếng nhất Úc Đảo cũng không phải là đối thủ của nó.
Nhưng bây giờ, chỉ có một mình Diệp Thành, chỉ với hai nắm đấm mà lại có thể đánh cho con giao long hung hăng kia phải rống lên thảm thiết, nó chỉ có thể né tránh và chống đỡ, hoàn toàn không có chút phản kháng nào!
Đôi mắt của con giao long đỏ ngầu như máu, trên cơ thể cũng bắn ra huyết dịch màu xanh nhạt, trên phần cơ thể lộ trên mặt nước của nó bây giờ không còn một miếng vảy nào nguyên vẹn cả.
“Gào!”
Một con thỏ nhút nhát khi cuống lên cũng có thể cắn người, con giao long này đã tu luyện gần một nghìn năm ở sông Thương Lan và mặc sức chiếm đoạt mọi thứ ở đây, nó chưa từng phải tức giận như vậy bao giờ.
Thấy đối phương không buông tha cho mình, nó tập trung ánh mắt, ngửa mặt lên trời gầm dài một hơi, đột nhiên phun từ trong miệng ra một viên ngọc quý tràn đầy linh khí.
“Đó chính là nội đan của con giao long!”
Bị thương nặng nhưng Quách Văn Hưng đang trốn trên bờ đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ tham lam.
Con giao long vừa nhổ vừa nuốt, đột nhiên hít một hơi thật sâu, một con quái thú khổng lồ như con giao long này hít vào một hơi như vậy, đột nhiên sóng lớn trên sông Thương Lan dâng trào, thậm chí còn khiến cho mấy người ở ven sông cảm thấy nghẹt thở.
“Gào!”
Khi lần hít vào này đã đến cực điểm, con giao long há to cái miệng đỏ lòm rồi đột nhiên phun ra một đám sương mù lớn màu xanh nhạt, mặc dù làn sương này trông tuyệt đẹp, nhưng nó còn đáng sợ hơn cả màn sương xám.
Màn sương mù màu xanh nhạt bao trùm toàn bộ sông Thương Lan, bỗng nhiên cả một vùng sông rộng lớn xanh ngắt, trong chốc lát đã có vô số tôm cá chết nổi lên mặt nước.
Màn sương quá độc!
“Không!”
Hà Thái Vi tuyệt vọng hét lên một tiếng, vốn cô ta còn cách màn sương mù độc hại kia khá xa, nhưng cô ta lại tận mắt nhìn thấy thằng cha ngông cuồng tự đại kia không kịp phản ứng, hoàn toàn bị màn sương mù màu xanh lục kia bao trùm.
Nhớ lại cái chết của những vệ sĩ của mình, đôi mắt ngấn lệ của Hà Thái Vi bỗng trở nên mơ hồ, khi cái tổ chim bị phá hoại thì trứng chim chắc chắn không được an toàn, sau khi Diệp Thành chết thì chẳng phải sẽ đến lượt bọn họ hay sao?
Điều khiến Hà Thái Vi tuyệt vọng hơn là khi con giao long trở nên tức giận, sương mù xung quanh ngày càng nhiều, vừa rồi một vệ sĩ muốn nhân cơ hội chuồn đi, nhưng anh ta đã ngã xuống đất ngay khi tiếp xúc với sương mù, cơ thể anh ta còn chưa chạm đất thì da thịt đã tan biến hết, chỉ còn lại nguyên một bộ xương.
“Chẳng lẽ…
Mình sẽ chết thảm như vậy sao?”
Ngay khi khuôn mặt xinh đẹp của Hà Thái Vi trở nên tái nhợt và cơ thể cô ta không tự chủ được mà run lên thì một giọng nói long trời lở đất phát ra từ màn sương màu xanh lục kia.
“Phong! Quyển! Tàn! Vân!”
– ——————
.